[NamGi - Sr] Hoa trong ốc vít (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Alo"

"Namchun hyung, anh giúp e..."

"Rồi rồi, ngày mai mày đi với Jimin chứ gì, lát ghé chỗ anh, mua hết cả rồi đấy."

"Thế ạ? Em cảm ơn nhé!"

"Thằng khỉ, cúp máy đi."

Anh bán hoa tò mò trông ra, anh sửa xe vẫn còn đứng bấm điện thoại. Tự nhiên anh bán hoa thấy anh này cười rất đểu, hình như còn tự lẩm nhẩm một mình.

"..."

"Còn đứng đấy làm gì, Namchun."

"Ơ vâng."

Anh sửa xe bước lại ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh. Màn hình đã bắt đầu chiếu cảnh hát quốc ca. Nhìn anh bán hoa có vẻ như không bận tâm, làm người ta cũng khó tin niềm yêu thích đá banh có trong con người này. Mà thôi kệ, tính cách như anh mà bán hoa đã là kì lạ lắm, mặc dù khi đó trông anh thu hút biết bao nhiêu.

Trận đấu chưa kịp bước sang hiệp hai, anh bán hoa đã nghe tiếng ngáy khò khò bên tai mình. Anh chép miệng, dẫu sao đây cũng không phải trận gì lớn, chỉ là anh muốn rủ anh sửa xe qua chơi, ngủ luôn thế này cũng được. Nhìn xem, ke muốn chảy cả ra ngoài rồi, thế đấy.

Anh sửa xe cựa mình mấy cái, xoay người làm cái hộp nhỏ bên túi trái rớt ra. Anh bán hoa tròn mắt ngạc nhiên, cầm cái hộp lên nhìn. Cái hộp vuông bé xinh có màu cam đỏ, cao cỡ ngón út, bên trên là chữ Durex và ghi trên đó là con số "52mm".

Là bao cao su.

Anh bán hoa tái mặt, đứng sững cả một lúc, sau đấy mới run run ném cái hộp bé xinh vào mặt anh sửa xe đang say ngủ, hét lên.

"Cút, đồ biến thái!"

Anh sửa xe giật bắn người, tỉnh ngủ nhưng trong cơn mơ màng vẫn đủ lý trí để trông thấy cái hộp quen thuộc đã nằm sóng soài trên sofa.

"Anh hiểu lầm rồi, e..."

|Rầm|

Chưa kịp nói hết câu anh bán hoa đã đạp anh này ra khỏi cửa. Anh sửa xe uất ức nhét lại cái hộp vào túi trái, rồi vỗ vỗ vào túi phải, buồn bã kêu lên: "Đây mới là của anh cơ..."

Bên túi phải của anh sửa xe là một hộp quà, một mặt dây chuyền cung Song Ngư mà anh đã định tặng vào hôm sinh nhật anh bán hoa nhưng vì có việc nên trễ mất. Anh bán hoa ló đầu ra từ cửa sổ, ánh mắt vẫn mang ý bảo "Cút về mau lên."

Anh sửa xe đứng dưới sân nhà, nhìn anh bán hoa hiểu lầm chuyện buồn cười quá không chịu nổi bèn trêu thêm: "Của em là 56mm."

Đêm đó người ta nghe tiếng nồi chảo bị ai ném tứ tung, cùng với giọng la oai oái của một cậu trai trẻ.

"Trẻ con bây giờ lớn nhanh ghê, cơ mà cũng như Yungi với mình, thôi thì tuổi tác chả phải vấn đề."

-#-

:x Câu chuyện bắt đầu lái từ ngọt ngào thành vợ chồng daily life luôn rồi hiuhiu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#namgi