SanNa [ Sanji x Nami] : Những lời mật ngọt đầu môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu giống như thiên đường, nhưng nỗi đau nó gây ra thì như địa ngục vậy.

-------------------------------------------------------

Đồng hồ chạy tích tắt, kim ngắn chỉ đúng số 12, một ngày nữa lại đến rồi, mà tôi vẫn đang chờ tin nhắn của anh.

Lúc nào cũng vậy, tin nhắn tôi gửi từ rất lâu nhưng chưa từng nhận phản hồi lại từ anh. Không biết từ bao giờ việc nhìn ảnh đại diện chờ chấm màu xanh hiện lên đã trở thành thói quen của tôi rồi.

Nhưng dù dấu ấy có hiện lên thì tôi lại không dám nhắn điều gì nữa, tin nhắn soạn đi soạn lại cả chục lần nhưng chưa từng gửi đến được người ở đầu dây bên kia.

Người từng rất thân thuộc với tôi, luôn là nơi đầu tiên tôi tâm sự, tìm đến khi mệt mỏi, gục ngã nhưng giờ anh lại là người xa lạ, khó gần nhất.

Vì cớ gì mà những tin nhắn đang dần ít ỏi, từng câu chào, câu chuyện trở nên nhạt nhẽo, không còn sự vui vẻ, hạnh phúc như ngày xưa nữa?

Là do tôi đã sai khi đem lòng yêu anh đúng không? Đem trao tấm chân tình cho người không nên trao?

Đúng vậy nhỉ, thương một người không nên thương thì việc duy nhất ta có thể làm là học cách quên đi người mà thôi.

Ngày đầu tiên tôi biết đến anh là ngày tồi tệ cũng là may mắn nhất đời tôi. Tồi tệ vì nó bắt đầu mối nghiệt duyên của đôi ta, may mắn là vì tôi có thể gặp anh- chàng trai tôi yêu bằng cả sinh mạng và lý trí này.

Tôi có một người chị gái, mẹ mất từ hồi nhỏ, cha thì ham mê cờ bạc nên nợ nần rất nhiều tiền từ tên địa chủ Arlong. Vậy nên từ những ngày đầy biết nhận thức, việc bị bọn chủ nợ đến đòi tiền đã trở thành thói quen trong cuộc sống của tôi.

Lúc đầu tôi rất sợ, luôn khóc nấc lên vì dáng vẻ hung ác từ bọn người ấy nhưng tôi tin tưởng rằng ba vẫn yêu thương tụi tôi, sẽ không bỏ lại những đứa con của mình và tôi ít nhất vẫn còn nơi để trở về...

Nhưng cuối cùng, người cha ấy cũng bỏ tụi tôi lại với đống giấy nợ chồng chất, hai đứa trẻ nhỏ chưa kịp trưởng thành đã phải đối mặt với hiện thực khốc liệt của thế giới này.

Người ta thường nói:" Khi cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra." Và ngày ba tôi rời đi cũng là ngày anh đến.

Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, những câu văn của anh đã cứu rỗi linh hồn tôi.

Anh là nhà văn, tên là Sanji, với biệt danh là Hắc Cước, ngoại hình nổi bật với hàng lông mày xoắn bên trái và mái tóc vàng lãng tử.

Anh khá nổi tiếng không chỉ bởi vẻ ngoài mà còn bởi giọng văn truyền cảm, ngọt ngào mà sâu lắng, an ủi được tâm hồn của những người đồng cảnh ngộ và trong đó có cả tôi.

Quá khứ của anh cũng không mấy tốt đẹp, mẹ cũng mất vì bệnh còn bố lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc, bắt những đứa con của mình phải trở nên hoàn hảo, tài giỏi nhất. Nhưng anh lại quá yếu đuối, kém cỏi nên bố chưa từng trao cho anh ánh nhìn tự hào hay yêu thương gì mà chỉ có sự ghẻ lạnh.

Và rồi đến cả niềm yêu thích viết lách của anh cũng bị cấm cản, bố cảm thấy nhà văn vô cùng yếu đuối, chỉ biết viết ra những đoạn văn nhàm chán, vô vị và không kiếm được nhiều lợi nhuận.

Cuối cùng quá mệt mỏi với sự chèn ép của bố, anh đã bỏ nhà đi bụi, nghe có vẻ hơi bốc đồng nhỉ? Một đứa trẻ nhỏ thì có thể làm gì để kiếm sống chứ?

May mắn thay anh được nhà văn nổi tiếng Zeff cưu mang, nuôi nấng và dạy anh trở thành một tác giả trẻ nổi tiếng như bây giờ. Nhưng chưa bao giờ anh khoe mẽ về tài năng của mình chỉ coi đây là quá trình học tập và rèn luyện của bản thân mà thôi. Và đáng buồn thay, người cha của anh đến bây giờ vẫn chưa từng thử tìm kiếm con trai của mình mà còn nhẫn tâm tuyên bố với mọi người là anh đã mất sau vụ tai nạn thảm khốc.

Nếu ta là mối phiền phức với họ thì dù có là người thân ruột thịt, thân thiết đến nhường nào cũng bị bỏ rơi mà thôi nhỉ?

Nhưng dường như vì trải qua nhiều biến cố như vậy mà giọng văn của anh mang một chất riêng, thấm đượm tình người và sự ấm áp trong ấy.

Tôi chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi đọc đoạn văn của anh rồi, nhiều đến nỗi tôi thuộc từng câu từng chữ trong ấy.

Và không biết bắt đầu thế nào mà anh đã chú ý đến độc giả lặng lẽ như tôi, anh mở lời bắt chuyện trước rồi chúng ta cùng nhau tâm sự mọi thứ.

Anh không biết đâu, giây phút anh mở lời chào thì lòng tôi đã không giấu nổi niềm phấn khích, tôi cảm giác đây là một giấc mơ, món quà mà Chúa ban tặng, cứu rỗi linh hồn tôi.

Chúng ta nhắn với nhau rất nhiều, bất kể ngày đêm, điện thoại không dời thân, tôi luôn ngồi chờ tin nhắn của anh. Có lẽ nó như là thói quen rồi, ngây ngốc ngồi chờ sự chú ý nơi anh còn anh luôn là một cơn gió vô tình và tự do, chưa bao giờ đặt trái tim cho bất kỳ ai.

Anh là một gã đàn ông đào hoa, yêu cái đẹp nên luôn đối xử dịu dàng với phụ nữ vậy nên anh cũng chỉ coi tôi là một trong những độc giả đáng yêu của mình mà thôi. Đó chỉ là cách ngoại giao lịch sự và khôn khéo của anh với tất cả mọi người nên chưa từng coi ai là công chúa, người đặc biệt của mình cả.

Tôi biết điều ấy nhưng vẫn ngu ngốc đắm chìm trong bể tình ngọt ngào anh trao, chẳng để ý tới vẫn có những người con gái cũng đang ở trong nơi đó.

Tôi chưa từng là duy nhất và là sự "ưu tiên" của anh. Tôi chỉ là một trong những fan girl bình thường khác không hơn không kém...

Và mỗi tin nhắn anh gửi đều là lời tán tỉnh đã thành thói quen : " Em đặc biệt lắm đấy quý cô", " Em đã làm tốt lắm rồi nên đừng buồn nữa, cô gái của tôi tài giỏi lắm mà", "Tôi luôn chờ tin nhắn của em đấy"... Ngu ngốc làm sao, tôi lại tin những lời ấy là thật, vì nó mà hạnh phúc đến bật khóc, không nỡ để anh phải chờ tôi một lần nào nữa. Nhưng đổi lại tôi luôn là người đợi anh, tin nhắn cuối cùng vẫn luôn là tôi gửi.

Con người kì lạ thật, dù biết rõ sự thật nhưng vẫn cố chấp lờ đi nó, sẵn sàng đâm đầu vào sự dịu dàng nguy hiểm ấy. Ta dường như không đủ can đảm để đối diện với sự phũ phàng của thực tại.

Tình yêu không sai, tôi sai ở chỗ đã trao lòng cho một kẻ bạc tình vậy nên giờ là lúc thoát khỏi mộng ảo này rồi nhỉ?

Tôi viết một đoạn tin nhắn rất dài để thổ lộ tình cảm của tôi với anh, lấy hết can đảm để ấn dấu enter rồi im lặng nhìn màn hình chờ anh đọc. Lần này anh không để tôi chờ lâu, rất nhanh sau anh đã đọc nhưng một lúc sau mới gửi lại câu trả lời.

Quả không hổ danh là một nhà văn nổi tiếng, anh gửi tôi những lời khuyên rất ngọt ngào, ấm áp đến mức nếu là người khác đọc có lẽ sẽ cảm động, xuýt xoa.

Đoạn văn anh gửi gồm những lí lẽ có nội dung đại khái là:" Em là người con gái tốt, anh không xứng" nhưng tất cả đều để chứng minh cho một luận điểm - " Anh không yêu em".

Đây là dấu chấm hết cho mối quan hệ của đôi ta rồi, vì biết câu trả lời nên tôi mới bắt buộc phải tỏ tình với anh đấy. Tôi không thích những điều mập mờ, nếu đôi ta không thể ở bên nhau thì kết thúc càng sớm càng tốt mới là điều đúng đắn cho cả hai.

Và lời từ chối ấy sẽ giúp tôi buông bỏ mối tình này dễ dàng hơn, xóa mọi kí ức vui vẻ ta từng có bên nhau để tôi và anh mỗi người sẽ lại được tự do, có cơ hội tìm được người khác phù hợp với mình.

Nhưng hãy để điều đó vào ngày mai, giờ tôi sẽ đi pha một cốc cà phê cho mình và ngồi đọc lại toàn bộ tin nhắn của hai ta lần cuối. Nốt hôm nay thôi, tôi tình nguyện làm người con gái yếu mềm, lục lọi lại những kỉ niệm ngọt ngào đã từng có để an ủi trái tim đang rỉ máu này rồi bắt nó ngày mai phải buông bỏ anh.

Sau quyết định rời xa anh không hiểu sao tôi lại thấy thanh thản đến vậy nhưng hình như phải gọi nó là trống rỗng mới đúng, một tâm hồn rỗng tuếch, không có chút cảm xúc nào.

Trong lòng tôi giờ là một mảnh hư vô, không điên loạn, khóc lóc, đau lòng như tôi tưởng mà lại bình lặng đến vô cùng. Là mặt hồ tĩnh lặng nhưng chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ để gợn sóng cả một vùng trời, đủ để làm tôi bùng nổ với những suy nghĩ tiêu cực, điên rồ nhất.

Vậy nên giờ tôi cần ở một mình, tự suy nghĩ, tự làm tổn thương mình rồi lại lấy băng gạc chữa lành lại vết thương của bản thân. Đến tôi còn không hiểu được cảm xúc của mình thì giờ biết cầu mong ai có thể an ủi, xoa dịu được những tổn thương chằng chịt này ?

Người ta thường hỏi chúng ta lại phải nói chuyện với mọi người bằng cái giọng bình thản rồi khi ở một mình lại khóc thầm như vậy? Giả vờ mạnh mẽ không mệt sao ?

Mệt lắm chứ, nhưng người không yêu tôi thì tôi dù có gào khóc, bất chấp níu kéo lại thì sự thật vẫn không bao giờ thay đổi. Tôi mệt lắm rồi nhưng đằng sau tôi còn ai đâu mà được phép khóc, người ta khóc vì ít nhất vẫn còn thứ để trân trọng, tôi thì còn cái gì nữa đâu...

  Giáng Sinh ba năm trước là ngày bắt đầu mối nghiệt duyên của đôi ta còn Giáng Sinh năm nay lại là ngày kết thúc mối quan hệ này. Bắt đầu ở đâu thì nên kết thúc ở đó ...

------------------------------------------

  Nami: Đừng nói là anh không xứng để ở bên, trong tình yêu làm gì có việc xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.

---------------------------------------------------------

Tình đơn phương mà, tự yêu, tự thương, tự đau rồi đến khi tuyệt vọng đến bước đường cùng thì buông bỏ thôi.

--------------------------------------

Tác giả: Chúc mọi người Giáng Sinh an lành nhé, thi học kì thật tốt, cuộc sống luôn hạnh phúc và bình yên '-')> <3

Mà tớ thấy ít người ship Sanji với Nami nhỉ, mọi người thường ship Sanji với Pudding nên muốn tìm người đu cùng mà khó quá ._.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net