Biển và người thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp hơn Seok Jin tưởng.

Rõ ràng mùa đông vừa qua anh còn đang cô đơn đấu tranh với chính mình, rõ ràng vẫn có sự đau khổ cùng cực dằn vặt bản thân, làm thế nào bây giờ lại có được thứ hạnh phúc của quá khứ ấy?

Dễ dàng có được, lại thấy quá mơ hồ. Sợ rằng khi mình quay lại, sẽ chẳng còn ai ở đó. Sợ rằng tất cả đều là mộng mị.

Dễ dàng tha thứ, nên cảm thấy không có giá trị. Sợ rằng người nọ sẽ khinh thường bản thân. Sợ rằng người nọ thật sự không yêu mình nhiều như mình vẫn tưởng.

Mà nỗi sợ lớn nhất, lại mang tên "Bất an".

Hầu như tất cả đều tiến triển quá nhanh, đến mức làm anh cảm thấy bản thân bị xoay mòng mòng chóng mặt trong cuộc đua tình ái đang diễn ra.

Seok Jin biết không tin tưởng vào Nam Joon sẽ làm cậu tổn thương, nhưng anh không còn cách nào đánh lạc hướng tâm trí của mình, anh phải chấp nhận suy nghĩ tiêu cực ấy. Có lẽ rằng sau những gì mình phải chịu đựng, hạnh phúc này vẫn chưa đủ lớn để có thể xoa dịu anh.

Không phải bỗng dưng anh lại có những suy nghĩ như vậy.

Bốn ngày trước, Seok Jin nhận được cú điện thoại công kích của con gái mẹ kế. Cô ta cứ liên tục đề cập đến việc hạnh phúc của anh rất mỏng manh, dễ dàng biến mất, đừng hòng muốn làm chủ BTS.

Anh biết cô ta có tình ý với Nam Joon, vì vậy có lẽ cô ta đã thương lượng với mẹ của mình về việc sẽ cùng Nam Joon cai quản BTS bằng cách trở thành vợ cậu, hoặc tệ hơn thế, muốn biến anh trở thành một kẻ vô liêm sỉ rồi đuổi anh đi.

Seok Jin cảm thấy hết sức đau đầu vì mẹ con hai người họ.

Nhưng lời nói của cô ta cũng có chỗ đúng, điều đó làm anh mệt mỏi nhiều ngày qua, mặt mũi cũng không còn hồng hào như trước.

Mẹ Kim nói hai tháng nữa cậu và anh sẽ kết hôn ngay trên đất Mỹ này để hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, nhưng với tình trạng tinh thần bị rối loạn mạnh mẽ như bây giờ, anh sợ hôn lễ sẽ không suông sẻ. Chưa kể còn phải tìm cách diệt tận gốc mẹ con bà già chết tiệt kia, nếu không bọn chúng sẽ làm càng cho mà xem.

Seok Jin thở dài.

-Anh sao trông tiều tụy quá vậy?

Nam Joon mở cửa thư phòng, vô tình nghe thấy âm thanh não nề của Seok Jin, lo lắng hỏi thăm.

-A... Anh không sao. Dạo gần đây ngủ không được thôi. - Anh trả lời qua loa.

Với lí do như vậy, cậu cũng chẳng thể nói gì hơn.

-Anh phải chăm sóc sức khỏe, em rất lo đấy! Lát nữa có gì em sẽ đưa anh đến bác sĩ, dù sao phòng vẫn hơn chống.

Anh gật đầu.

___

Sau khi bước ra từ phòng khám, Nam Joon mới mở miệng.

-Bác sĩ bảo anh không khỏe lắm, hình như tinh thần có một chút chán nản, ảnh hưởng đến chế độ ăn uống. - Cậu đút tay vào túi quần. - Anh có gì không thể nói với em sao?

Seok Jin thoáng sửng sốt, sau đó lại tiếp tục duy trì khuôn mặt bình thường như chưa có gì xảy ra.

-Không sao, chắc là dạo này anh nghĩ đến đám cưới nhiều quá đấy mà, haha, em lo lắng cái gì chứ?

Cậu quay lại, nhìn chằm chằm vào mắt Seok Jin.

-Có gì nhớ phải nói đấy! Kẻo lại mắc Hội chứng khủng hoảng tiền hôn nhân là toi!

Anh lắp bắp.

-C.. Cái gì? Hội chứng... Khủng hoảng tiền hôn nhân?

Nam Joon xoay xoay cái đồng hồ trên tay, mắt nhìn xa xăm.

-Chúng ta đi giải khuây đi. Công ty dạo này cũng chẳng có gì nghiêm trọng. - Cậu lại nhìn anh. - Anh muốn đi đâu?

Seok Jin nghe Nam Joon nói vậy cũng có chút hứng thú, có lẽ đi du lịch sẽ làm tinh thần ổn định hơn. Anh nói:

-Đi biển đi!

___

Nam Joon lái xe đi một quãng đường dài để đến được Royal Palms State Beach - Một nơi tuyệt vời và yên tĩnh mà cậu đã biết đến từ lâu. Cậu muốn anh thưởng thức nơi này, biến nó trở thành kỉ niệm khó quên.

Chiếc xe bỗng xốc nảy một cái, có lẽ là cán phải một cành cây khô, tạo nên một tiếng "Rắc" khó nghe.

Seok Jin mỏi người ngủ trên xe, nghe phải tiếng động bên ngoài liền thức giấc.

Anh dụi mắt mấy lần, sau đó phóng tầm mắt qua lớp kính chắn.

Bên ngoài là khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Nước biển xanh ngát, từng cơn sóng xô bồ đẩy nhau làm nước văng lên trắng xóa cả một mảng, hàng cây xung quanh khẽ đưa người theo gió biển, nhưng mọi thứ lại tĩnh lặng đến lạ lùng. Mặt trời bắt đầu hạ mình xuống, ánh nắng vàng lúc xế chiều chuyển hóa xinh đẹp trên màu xanh ngọc ngà của nước, tạo thành một khung cảnh đầy mơ mộng. Một phần có lẽ vì địa hình khó di chuyển nên rất ít người đến nơi này, phần còn lại chắc hẳn là do chưa từng được chứng kiến sự thuần khiết thanh thủy nào như bãi biển trước mắt. Nghe tiếng gió rít bên tai, mang theo đó cả giọng nói tuyệt diệu của sóng biển và tiếng xào xạc mộc mạc của các cành cây rộng tán, tạo nên một vũ khúc hoàn hảo đi qua lòng người.

Seok Jin hạ cửa chắn xuống, thoát khỏi sự ngột ngạt trên xe, để gió biển lành lạnh lùa vào trong.

Tựa như thanh lọc con người ta, cơn gió hòa quyện mùi hương đặc trưng của biển làm tâm hồn của anh nhẹ nhàng khoan khoái.

Los Angeles ồn ào náo nhiệt, không ngờ cũng có mặt dịu dàng đến vậy.

Nam Joon xoa nhẹ mái tóc của anh, cười cười bảo:

-Em có đặt phòng khách sạn rồi, chúng ta xuống dưới ngắm biển một chút không?

Anh gật đầu đồng ý.

Nam Joon lại tiếp tục lái xe, Seok Jin lại tiếp tục ngắm cảnh. Im lặng mà hòa hợp, tựa như đất trời và mặt nước xanh biếc ngoài kia.

Chiếc xe dừng lại ngay trước bờ biển, hai người bước xuống, mang theo tâm trạng rộn ràng.

Seok Jin ngồi trên tảng đá lớn, ngẩng mặt hít một hơi dài.

Cảm giác thật dễ chịu làm sao.

Nam Joon đứng phía sau, không ngắm cảnh, mà ngắm anh.

Anh của cậu đẹp như thiên thần giáng thế, tuyệt mĩ như bức họa nổi tiếng, nhẹ nhàng tựa bản nhạc piano du dương. Cứ như vậy chiếm mất tâm can của Kim Nam Joon này từ lúc nào.

Cảnh đẹp quả là khiến người ta trở nên lãng mạn hơn.

Cậu cầm cái máy ảnh, đưa lên ngang tầm mắt, chụp một tấm hình.

Có người từng nói: "Khi chụp ảnh, ta sẽ học được chỉ một giây có giá trị bằng cả một đời.", đến bây giờ cậu mới cảm thấy nó đúng.

Bởi vì người trong ảnh, chính là cuộc đời của cậu.

Mặt trời tỏa sáng thế gian, còn anh tỏa sáng thế giới của em. Cứ như vậy, những người đang yêu đều sống chung với hai mặt trời. Chỉ khác ở chỗ mặt trời kia sẽ có lúc lụi tắt, còn anh sẽ mãi mãi tỏa sáng lung linh trong tâm hồn này. Con tim của em cũng đang dần trở nên mềm mại hơn rồi, vì có anh ở trong đó đấy.

Nam Joon bước về phía trước, giang tay ôn lấy thân ảnh kia vào lòng, thủ thỉ:

-Em yêu anh, Kim Seok Jin.

Anh ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Gánh nặng điên rồ cùng suy nghĩ tiêu cực kia, bỗng chốc chừa chỗ cho từng đợt rung động như sóng vỗ xoa dịu tâm can, theo gió biển cuốn trôi đi mất.

Biển và người thương, thời khắc này họ chỉ cần có thế.

_______________

S9NIM



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net