31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Tuấn thật sự là đang đau đầu với đóng công việc đây . Ai da , sao lại đau đầu quá đi mất . Nhưng mà đang đau đầu thế này thì Thạc Trân cứ đùa nghịch mãi . Nam Tuấn nhiều lúc bảo cậu ra ngoài chơi . Nhưng cậu cứ bám lấy anh . Anh chịu đựng được một hai tiếng rồi đó . Nhưng mà hình như đã không còn chịu đựng nổi nữa rồi .

- Thạc Trân , em đừng có làm phiền anh nữa .

- Đừng làm việc nữa . Nghỉ ngơi một chút đi !

- Nhưng nếu như anh nghỉ ngơi thì việc sẽ chồng chất việc đó .

- Nhưng mà anh nghỉ ngơi sẽ đỡ hơn nhiều mà ?

- Em đừng có lải nhải bên tai anh nữa đi ! Ồn ào quá . Em không thể im lặng được sao ? Như là cậu nhóc người yêu của em trai anh đó . Mỗi lần thằng nhóc làm việc thì thằng bé để yên cho Tại Hưởng làm việc . Chứ đâu có ồn ào như em đâu ?

Thạc Trân thấy mình bị đem ra so sánh rồi đấy . Mà tính cậu vốn rất ghét ai đó đem mình ra so sánh với người khác . Chẳng hạn như sao không giỏi giang như người này , ngoan ngoãn như người kia , tài năng như người nọ . Vâng vâng mây mây các thứ . Ngoài ra có một câu nói khiến cậu cực kì khó chịu khi anh nói với cậu .

Em không thể im lặng được sao ?

Câu nói đó không khác gì anh nói cậu là một người suốt ngày chỉ biết nói , nói , nói và nói . Cứ như là suốt 24 tiếng cậu nói 24 tiếng không ngưng nghỉ lời nào . Nói vậy thì có hơi quá đáng với cậu một chút đó . Vì nếu như không nói thì căn nhà im ắng không vui . Mà nói nhiều cũng bị mắng nữa .

- Anh nói vậy là có ý gì chứ hả ? Em không thể im lặng à ? Anh làm như cả ngày 24 tiếng em nói không ngưng không nghỉ vậy ? Anh có biết là anh đang làm những việc quá đáng với em không ?

- Nhưng anh nói sai chỗ nào sao ? Em là con nít thì làm sao hiểu nổi anh chứ ?

- Ý anh là em chỉ là một đứa con nít chỉ biết ở nhà và chỉ biết nói suốt ngày chứ gì ? Ừ , em như vậy đó . Chưa kể anh còn dám đem em ra so sánh nữa . Anh có biết là so sánh là casie m ghét nhất trên đời không ?

- Em có thể nào im đi được không ? Đừng có nói nữa . Em nên nghe nhiều hơn là nói đó .

- CÁI NGƯỜI CẦN NGHE CHÍNH LÀ ANH ĐÓ !

Nam Tuấn nghe như vậy . Lập tức ngưng bút . Xoay ghế nhìn về phía cậu . Khoanh tay lại . Còn cậu thì đứng trên giường . Tay nắm chặt con thỏ bằng bông . Nước mắt sắp trào ra đến nơi . Ánh mắt cậu trừng trừng nhìn anh .

- Nếu như ngày đó anh không muốn em ra đời chứ gì ? Vậy thì tại sao ngay từ lúc đó không bỏ em từ lúc em còn là trứng nước đi ? Giết em từ trong bụng người ta . Hay là lúc em mới ra đời đó . Anh bảo người ta bóp mũi em chết cũng được mà ? Hay là lúc em mới sinh ra đó , không cắt tay chân em đi cho rồi ? Để bây giờ anh đâu có phiền phức như tmôhế ?

Đó là những lời lẽ của Thạc Trân . Chịu hết nổi rồi . Nếu không nói ra thì ấm ức lắm và tức không chịu được . Nói xong , anh không nói gì cả . Chỉ cầm áo khoác rồi bước ra ngoài . Thạc Trân thấy vậy , bước xuống giường . Kéo gấu áo anh . Giữ anh ở lại .

- Nè , em chưa nói xong mà đi đâu ?

- Nếu anh ở nhà , không phải anh còn ở nhà là em sẽ không phải bị ghét so sánh hay nói này nọ em nữa sao ?

Cậu nghe như thế , tức không chịu được lấy con thỏ bông trên tay ném đi . Rồi đuổi anh đi . Miệng không ngừng nói : Đi được thì đi luôn đi . 

Khi Nam Tuấn bỏ đi rồi . Cậu tức không chịu đựng được nên khóc lóc . Lại ngồi trên giường . Khóc lóc không ngừng nghỉ . Con Ca Ca nó nghe tiếng cậu khóc lớn quá nên lại gần . Nó kêu ư ử trong cổ họng . Nó lấy chân trước đặt lên đầu cậu . Thạc Trân thấy nó . Bỏ hai tay xuống . Nhìn về phía nó . Rồi khóc lớn hơn nữa . 

- Tao ghét Nam Tuấn lắm . Ca Ca ... 

Ôm nó . Rồi khóc thật lớn . Nước mắt không ngừng tuôn ra . 

***

Nam Tuấn ra ngoài đi dạo . Và có rủ Hạo Thạc đi cùng nữa . Anh thở dài . Anh ta thấy vậy liền hỏi anh . 

- Không khỏe à ? 

- Không phải . Là chuyện của thằng nhóc ấy mà . 

- Thằng bé Thạc Trân sao ? Bộ thằng nhóc ấy ... đang ốm à ?

- Tao và con tao ban nãy có to tiếng với nhau . 

Anh bảo lại ngồi ở quán coffe kia rồi sẽ kể cho nghe . Chẳng qua là lúc nãy anh ở nhà làm việc . Nhưng Thạc Trân cứ quấy rối anh . Không cho anh làm việc . Nòa là bảo cuối tuần phải nên để đầu óc nghỉ ngơi . Anh nói lại thì trả lời anh . Giận quá nên bỏ đi luôn . Hạo Thạc nghe được câu chuyện đó , cười . 

- Sao lại cười chứ ? 

- Thằng bé thật đáng yêu quá . Không ngờ nhỏ như thế lại suy nghĩ sâu xa . Đúng là mày đôi lúc cũng nên để đầu óc nghỉ ngơi chứ ? Làm việc mà không nghỉ có khi mày điên lúc nào cũng không hay đó . Để đầu óc nghỉ ngơi một hôm không phải sẽ tốt hơn sao ?

***

Thạc Trân ngồi ở nhà . Hình như cậu giờ đây chẳng quan tâm chuyện anh về sớm hay trễ không nữa . Giờ cậu chỉ còn ý nghĩ rằng . Muốn về thì về . Đi luôn thì càng tốt . Sắc mặt cậu dường như vẫn không biến đổi cho mấy . Vẫn trầm tư như thế . 

- Ăn cơm xong rồi ngủ sớm . Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe . Còn con người kia đi đâu thì đi cho đã đi !

Con Ca Ca thấy vậy . Nó đẩy đẩy dĩa cơm ra . Hình như không có hứng ăn cơm thì phải . Chắc là có lẽ nó buồn do hai người ba của mình gây với nhau cũng nên . 

Ting . 

Tiếng thang máy . Nam Tuấn đã về rồi . 

Trong lúc thang máy lên đến nhà mình và trên con đường đi về . Anh đã suy nghĩ khá nhiều về hành động và lời nói của bản thân . Của cậu . Và của Hạo Thạc . 

Thang máy mở cửa ra . Con Ca Ca nó ngồi ngay trước đợi anh . Cái đuôi nó vẫy lia lịa . Nam Tuấn lấy tay sờ lên đầu nó . Rồi cười . Bước vào nhà . Thấy cậu đang ăn cơm ở trong nhà bếp . Thắc mắc sao hôm nay ăn cơm sớm thế ? 

- Xin lỗi nha . Không biết mấy người về nên chỉ nấu đủ cho bản thân . 

Ăn hết cơm xong rồi dọn dẹp . Lấy li nước uống rồi lại gần sofa . Ôm con thỏ bông vào lòng . Vuốt ve chúng . Xong rồi bỏ đi vào trong phòng ngủ . Nam Tuấn muốn vào lắm . Mà lỡ như khóa cửa thì làm sao ? Thôi thì cứ vào . Đâu có sao đâu mà lo nhỉ ? 

Gõ cửa . Không có tiếng trả lời lại . Không lẽ ngủ rồi sao ? Thôi thì cứ bước vào trong xem thử . Nếu khóa cửa thì cùng lắm sáng mai vào xem tình hình ra sao cũng được mà ? Phải không ? 

Thử chạm cánh cửa . Í , cửa không  khóa lại cũng không có vật gì chặn luôn . Thấy Thạc Trân đang nằm trên giường . Đặt mông ngồi trên giường . Rồi từ từ đặt lưng xuống . Ôm cậu từ phía sau . Chưa được năm phút là cậu đã lấy tay anh ra khỏi eo mình . Thấy vậy nên đặt lên lần nữa . Đặt lên rồi thì lại bị hất ra nữa . Đến lần thứ tư , Thạc Trân không thèm hất tay anh nữa . Muốn ôm thì ôm . 

Nam Tuấn thấy đôi vai bé nhỏ kia đang run lên . Bàn tay to lớn của anh chạm lên  khuôn mặt kia . Nhưng chưa gì là đã bị tay cậu chặn lại . Nhất quyết không cho anh chạm đến mặt mình . Không muốn cho Nam Tuấn biết rằng mình đang khóc . 

- Sao lại khóc thế ? 

- Im đi . Đừng có làm phiền em nữa . 

KimNamJin9492BTS nhận tem ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net