Mặt đỏ tim đập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin ngồi trên giường ngẩn ngơ, tiếng nước trong nhà tắm vang lên càng làm anh cảm thấy có gì đó sai sai. Ủa rồi sao anh lại vào cùng phòng với Namjoon rồi?

Seokjin ôm đầu cảm thấy khủng hoảng kinh khủng. Không phải anh đen tối đâu nhưng rõ ràng trong phim có nói rằng đi tắm xong sẽ làm chuyện ấy ấy sao? Chời ơi, hai mươi tám năm cuộc đời không lẽ lại mất tr... mất thân như thế sao?! Nhất định phải trốn đi, trốn trước rồi tính.

Seokjin nhìn quanh liền nhắm ngay cái ban công. Dù sao đây cũng là tầng hai nhảy xuống cũng không chết. Seokjin cười ha ha trong lòng tự cảm thấy mình thông minh.

Nhưng mà anh lại sợ độ cao...

Seokjin lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Nhưng nhất quyết không để mất đời trai Seokjin khí thế hừng hực mở cửa bước ra ban công.

Gió lạnh ùa qua một trận khiến Seokjin run rẩy. Anh cố gắng nhướn người nhìn xuống đất. Sao tự nhiên nó cao quá vậy? Seokjin càng nhìn càng thấy sợ. Anh còn ba má ở nhà, còn biệt thự đang đợi anh trong tương lai nhảy xuống không phải là mất hết sao?

Seokjin lặng người ngước nhìn sao trời. Ba má ơi, con không giữ được tấm thân trong trắng này nữa rồi, ba má hãy tha lỗi cho con, con nhất định sẽ lấy thật nhiều tiền của boss về cho ba má.

"Sao anh lại đứng đây?"

Namjoon thấy anh đứng ngoài ban công nên cũng tò mò hỏi. Buổi tối nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh chắc hẳn rất lạnh, hắn lấy một cái khăn mỏng choàng qua vai Seokjin, "Anh cẩn thận kẻo lại bệnh."

Seokjin ngước nhìn Namjoon, khác với ở công ty lúc nào cũng đặc biệt nghiêm túc Namjoon ở nhà lại có vẻ thân thiện gần gũi hơn, mái tóc cũng buông xuống lòa xòa trước mắt lại trông trẻ ra mấy phần. Seokjin không hiểu sao lại cảm thấy mặt mình nóng ran.

"Còn chưa lau khô đầu, ngốc."

Namjoon cười ngượng xoa xoa tóc, "Em nghĩ trước sau gì nó cũng khô cho nên là bình thường cũng để như vậy."

"Vào nhà đi tôi lau khô giúp cho."

Bùm! Mặt Namjoon đỏ bừng. Seokjin thấy lạ lạ sau đó mới nhận ra mình nói hớ cúi gầm mặt ngại ngùng. Namjoon sau đó nắm lấy tay anh lôi vào phòng, ngoan ngoãn ngồi trên giường cho anh lau khô tóc.

Seokjin thật ra rất thích chăm sóc người khác bởi cả gia đình ai cũng cưng chiều anh hết cho nên bản thân anh cũng muốn có một đứa em trai để thương yêu. Seokjin cảm thấy đột nhiên Namjoon thật giống như một đứa em của mình.

Namjoon vui vẻ để người thương lau đầu mà không biết bị liệt vào brozone thầm nghĩ. Có phải bây giờ hai người đang sống thử hay không. Thiệt chỉ dám che mặt không nhìn thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net