1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vẫn không thấy một bóng người.

Mà không, chính xác hơn thì trừ cây cối um tùm Seokjin chẳng tìm thấy được dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống quanh đây cả. Trời thì đã bắt đầu ngả về chiều muộn, trong rừng sâu bóng tối chẳng mấy sẽ chiếm trọn không gian, ngay khi những tia nắng cuối ngày khuất sau những tán cây rậm rạp. Khi đọc báo cáo trinh sát Seokjin cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý về quãng đường dài băng qua vô số vùng đất hẻo lánh anh cần đặt chân tới, nhưng chỉ khi tự mình cảm nhận Seokjin mới hiểu tại sao binh lính truyền tin phải nhấn mạnh tới ba lần vào cụm từ "vô cùng xa xôi."

Thả chậm bước chân, Seokjin ghì cương ngựa giảm dần tốc độ lại trong khi tìm kiếm một nơi thích hợp để dựng trại. Đường rừng gồ ghề khiến mấy ngày nay anh phải xuống ngựa đi bộ, thành ra càng trì hoãn mất nhiều thời gian. Ngồi bên đống lửa nổ lách cách, Seokjin nhìn con thỏ nướng gác bên cạnh đang dần chuyển màu vàng ươm thơm nức mũi mà chỉ thấy ngán đến tận cổ. Nhưng thôi thì cố nuốt cho trôi, vì nếu như bản đồ anh có là đúng thì chỉ trong ngày mai Seokjin có thể đến được ngôi làng nhỏ, nơi người đó sinh sống.

Trong tin báo gửi về không có nhiều mô tả, nên Seokjin cũng tò mò người đó sẽ trông như thế nào. Ngài trẻ hơn anh đâu chừng hai tuổi, mà cũng còn quá sớm để dùng kính xưng dù cho đó có lẽ là người sẽ trở thành đức vua anh sẽ phụng sự. Thực lòng Seokjin cảm thấy vô cùng lo sợ cho con đường mịt mờ trước mặt, và dù biết thật bất kính nhưng trong lòng anh không thể ngừng nghi ngờ về khả năng của người sẽ trở thành quân chủ đất nước.

Một người sinh ra và lớn lên ở vùng quê hẻo lánh, liệu có đủ sức cáng đáng một trách nhiệm lớn lao như thế không?

Đó là câu trả lời Seokjin cần phải tìm ra, cũng là mục tiêu chuyến đi này của anh. Mặc dù trong thâm tâm, chàng kị sĩ trẻ chẳng dám đặt kỳ vọng gì nhiều, nhưng trong số những công chúa hoàng tử ở thủ đô cũng chẳng có ai đủ xuất sắc cho ngôi báu cả. Quan trọng nhất, là trong số họ không một ai nhận được "Phước Lành", món quà thiêng liêng do thần linh ban tặng, cũng là dấu hiệu quan trọng nhất để xác định người thừa kế.

Hơn một ngàn năm trước, khi đế quốc chưa hùng mạnh như bây giờ, có một trận chiến vô cùng khốc liệt đã nổ ra giữa nhân loại cùng người khổng lồ. Nguồn cơn xuất phát từ sự bất cẩn của một cậu thanh niên trẻ tuổi, vô tình nghe theo lời lừa gạt của lũ quạ đã gieo trồng những hạt đậu khổng lồ. Đám quạ cũng chính là lũ tay sai đã lừa cậu rằng những cây đậu thần sẽ đưa cậu lên trên những tầng mây, nơi giấu kho báu của các vị thần, khiến chàng thanh niên đã tin tưởng ngay mà không hề biết đó là công cụ để lũ khổng lồ đang bị giam ở trên trời leo xuống xâm chiếm mặt đất. Chiến tranh nổ ra, nhưng con người hoàn toàn yếu thế về cả nhân số lẫn hình thể nên chỉ sau ba ngày thắng lợi đã nghiêng hoàn toàn về một bên. Vào khoảnh khắc tưởng như chẳng còn hi vọng, thì thủ lĩnh của nhân loại đã nhận được sự ban phước từ thần linh, một món quà cho lòng quả cảm cùng trái tim mạnh mẽ dám đối mặt với sai lầm của chính mình.

Các điển tích không ghi quá rõ ràng về sự mạnh của vị thủ lĩnh, chỉ biết rằng sau khi nhận được phước lành, ông đã thống lĩnh nhân loại đánh đuổi toàn bộ lũ khổng lồ về trời, thiêu hủy hết những cây đậu thần chỉ sau vài ngày. Yên bình được trả lại cho mặt đất, khắp chốn hân hoan reo hò, vị thủ lĩnh trẻ cũng nên duyên với công chúa. Lễ cưới của họ diễn ra vô cùng long trọng, chàng trai trẻ đó sau này trở thành vị vua đầu tiên mở ra thời kỳ huy hoàng cho đế quốc. Nhưng phép màu chưa kết thúc ở đó. Trong số các hậu duệ được sinh ra, vị hoàng tử xuất chúng nhất bỗng thức tỉnh sức mạnh kì bí và trở thành vị vua kế nhiệm. Từ đó, cứ mỗi thế hệ trong hoàng tộc đều sẽ xuất hiện một người có khả năng siêu nhiên, thường đó là người giỏi giang và phù hợp với ngôi báu nhất. Vô số triều đại trôi qua, đế quốc lúc suy lúc thịnh bờ cõi dần dần mở mang, trở thành đất nước hùng mạnh nhất đại lục. Dần dà luật bất thành văn của đế quốc hình thành, rằng chỉ người có được "Phước Lành" mới xứng đáng trở thành người thừa kế. Nhưng hiện giờ khi quốc vương tại vị đang dần bước vào tuổi xế chiều, con cháu trực hệ hay các chi thứ khác của hoàng tộc lại không có ai nhận được "Phước lành." Việc không thể xác định người thừa kế gây ra vô số ồn ào, mà như Seokjin thấy là còn khiến không ít kẻ bộc lộ tham vọng.

Gia đình Seokjin đã phụng sự cho không biết bao nhiêu thế hệ quân vương, từ một hiệp sĩ lang thang vô danh cho tới dòng dõi Công tước bậc nhất đế quốc. Sự phồn vinh mà gia đình anh được nhận đều đến từ lời thề tử trung với vị vua của đất nước. Và giờ tới Seokjin, người sắp kế nhiệm tước vị đồng thời là đội trưởng đội kị sĩ hoàng gia... người không biết vị vua mình sẽ phải phụng sự là ai.

Không ít kẻ giữ tước vị quan trọng đã chọn phe phái cho bản thân, chỉ riêng gia tộc Seokjin vẫn kiên quyết giữ vững lập trường đứng ngoài cuộc chiến. Rồi bất ngờ một phong thư cấp báo được đưa vào tay Seokjin, với nội dung có thể khiến thế cục kinh thành rung chuyển. Nội dung chỉ vỏn vẹn vài dòng, nói rằng những người lính ngoài biên ải có nghe đồn thổi về một chàng trai với khả năng đặc biệt đang sống tại một ngôi làng hẻo lánh ở khu đồng ruộng phía nam.

Tuy tin tức khá mơ hồ và không rõ ràng, nhưng lại liên quan tới người kế nhiệm đất nước nên Seokjin phải đích thân đi một chuyến. Suốt cả quãng đường xa xôi, vị kị sĩ trẻ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, về tất cả mọi thứ. Bản thân Seokjin không thân thiết hay có thiên hướng với bất kỳ ứng cử viên ngôi báu nào, cơ mà trước khi nhận được tin anh cũng đã đắn đo, vì biết rồi đến ngày mà chính anh cùng gia tộc sẽ buộc phải đưa ra lựa chọn. Họ đã cố đứng ngoài cuộc chiến lâu nhất có thể, dự phán tình hình cuộc tranh giành. Đáng tiếc là tới tận thời điểm hiện tại, Seokjin vẫn không thấy được bất kỳ ai sáng giá cho ngôi báu.

Nhưng nếu những người được nuôi dưỡng và giáo dục trong môi trường hoàng gia từ nhỏ cũng không đạt được kì vọng, thì làm sao mà một người sống ở vùng hẻo lánh xa xôi có thể làm được? Seokjin thấy thật ngớ ngẩn khi trông chờ vào một tin tức mờ mịt, song cũng chẳng tìm ra phương hướng nào khác. Anh tự nhủ vẫn còn quá sớm để kết luận mọi thứ, và kể cả khi người đó chẳng biết gì, anh vẫn có đủ thời gian để dạy dỗ người thừa kế của đất nước.

Mong rằng "Phước lành" được ban xuống, đã không chọn sai người.

...

Trời dần hửng sáng, đống lửa âm ỉ cả đêm cũng đã nguội lạnh. Lần nữa chất đồ đạc lên yên ngựa, Seokjin uể oải vươn vai và tiếp tục cuộc hành trình. Chàng kị sĩ trẻ đoán giờ bản thân trông chắc phải tệ lắm, vì đã cả nửa tháng trời anh chẳng có thời gian chỉnh trang dung mạo. Hi vọng ở ngôi làng sẽ có nhà trọ, hay chỗ nào đó để anh có thể tắm rửa nghỉ ngơi trước khi tới gặp người thừa kế của vương quốc.

Con đường khó đi hơn anh tưởng, cũng may bản đồ vẫn đúng nên tới chiều muộn Seokjin cuối cùng cũng đặt chân tới đích đến của cuộc hành trình dài. Để rồi thất vọng là cảm xúc đầu tiên dâng lên trong lòng vị kị sĩ trẻ, trong mắt một người đã quen với khung cảnh phồn vinh của thủ đô thì nơi này thật tồi tàn và thô sơ. Những ngôi nhà nhỏ nối bởi những con đường mòn trải đá gồ ghề đã lên rêu, nằm gọn giữa cả một vùng đồng mênh mông bát ngát. Vài người dân đang làm ruộng ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt tò mò kèm chút ái ngại, chắc vì không mấy khi có lữ khách xuất hiện ở nơi xa xôi như thế này.

"Cho hỏi..."

Seokjin mở lời bằng tông giọng thường dùng tính xác nhận vài thông tin, và có vẻ nó quá nhỏ để mấy nông dân đứng xa có thể nghe thấy. Biết sao được, trong lễ nghi giao tiếp của quý tộc không bao giờ được cao giọng hay nói quá to, một vài người thậm chí còn quay đi như thể đã chán tò mò nên anh cũng đành thôi. May sao lúc vào qua cổng làng, một người đàn ông đứng tuổi vạm vỡ chủ động bước tới bắt chuyện với anh, dù thái độ chẳng mấy thân thiện cho lắm.

"Chào." Đôi tay khoanh trước ngực, ông chú quan sát vị kị sĩ trẻ từ đầu tới chân bằng ánh mắt tìm tòi. "Cậu là ai? Tới đây có việc gì thế?"

Cố đè nén khó chịu vì cách hành xử thô lỗ của người trước mặt, trong đầu Seokjin mau chóng lóe lên vô số suy nghĩ. Từ cử chỉ cùng phản ứng của một vài người dân cũng đủ để Seokjin phát hiện ra tính bài ngoại của ngôi làng này. Nếu thế thì việc sử dụng thân phận quý tộc để tìm kiếm thông tin, không chừng chỉ càng khiến anh gặp nhiều trở ngại. Trước biểu cảm tỏ rõ sự mất kiên nhẫn của người đàn ông đối diện, Seokjin mau chóng đưa ra quyết định.

"Tôi chỉ là một kị sĩ lang thang vô tình lạc đường tới đây thôi." Anh trả lời, giọng nửa ngập ngừng do dự nửa chân thành.

Người đối diện trông có vẻ chưa tin lắm vào lời anh nói, nên vẫn cố tra khảo thêm vài câu bóng gió về con đường anh đi cùng vài địa danh gần đây. May mắn là Seokjin biết hầu hết hoặc không cung từng nghe nói sơ qua nên anh vẫn diễn được trót lọt. Bộ dạng lôi thôi do ở trong rừng quá lâu lúc này bỗng trở thành ngụy trang hoàn hảo cho chàng kị sĩ trẻ. Nói chuyện một hồi, vớ được dịp Seokjin nhanh nhẹn bỏ ra vài đồng vàng và ngỏ ý muốn ở lại vài hôm để chỉnh trang hành lý. Nghe tới thế lại thấy có tiền, thái độ của người trước mặt lập tức buông lỏng.

"Được rồi." Gã đàn ông hạ giọng, ánh mắt thì vẫn dán chân chân vào mấy đồng vàng trong tay Seokjin. "Cậu có thể ở vài hôm. Ghé qua nhà lão già, căn thứ ba ở phía đông, hoặc đi thẳng xuống ngôi nhà cuối làng chỗ sát vìa rừng mà hỏi xem có còn phòng trống không nhé. Này thì hên xui lắm, tôi cũng chẳng giúp được đâu. Phí vào làng là ba đồng vàng, nộp cho tôi là được rồi."

Seokjin biết kẻ tham lam trước mặt chỉ đang nói dối, ba đồng vàng đủ cho một gia đình bình thường sống cả năm chứ chẳng phải ít. Hơi nhăn mày, anh đem tiền bỏ vào lòng bàn tay lấm lem bùn đất của gã đàn ông, trong lòng không khỏi thất vọng nhiều thêm một chút, đồng thời may mắn, vì đã không để lộ thân phận thực sự. Đi theo chỉ dẫn đến căn nhà đầu tiên, Seokjin gõ cửa tới ba lần nhưng chờ hồi lâu không có người đáp, chẳng còn cách nào khác anh đành tìm kiếm lựa chọn thứ hai. Gã đàn ông bảo ngôi nhà còn lại ở phía cuối làng, nhưng phải đi qua cả một quãng ruộng dài, rời hẳn khỏi khu vực có quây rào chắn tới tận sát mép rừng, Seokjin mới tìm thấy nó. Thêm một lần nữa, lông mày Seokjin không khỏi nhăn lại. Tuy ngôi nhà trông sạch sẽ tinh tươm và có vẻ được sửa sang lại thường xuyên, thì cũng chẳng bỏ qua được việc nó nằm tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của ngôi làng.

Anh không khỏi tự hỏi người như thế nào sẽ sống ở đây, là một kẻ quái gở bị xa lánh chăng? Hoặc là gã đàn ông ban nãy cố ý chỉ bừa để tìm cách mõi tiền của anh. Nếu mà thế thật thì Seokjin cũng không ngại vòng lại cho ông ta một bài học. Do dự quan sát xung quanh một lượt, sau vài lần ngập ngừng định quay gót rời đi, Seokjin vẫn đánh liều thử đi tới gõ cửa.

"Ai thế?" Tiếng đáp vọng ra từ bên trong gần như vang lên ngay lập tức. Kèm theo là tiếng bước chân tiến đến ngày một gần.

Cánh cửa bật mở, xuất hiện trước mặt Seokjin là một chàng thanh niên trẻ tuổi cao lớn. Mái tóc vàng dài lòa xòa túm lên một nửa, để lộ vầng trán cao cùng đôi mắt đang nhìn vị khách không mời một cách đầy nghi ngại. Còn anh thì ngây ra đó, sửng sốt trước ngoại hình cùng thân hình vạm vỡ chẳng thể ẩn giấu dưới chiếc áo màu be. Trông cậu giống một kị sĩ hoặc một lính đánh thuê hơn là một người sinh sống tại ngôi làng nhỏ như thế này.

"Anh là ai vậy?" Thấy Seokjin mãi không có phản ứng gì, cậu trai kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

"À vâng." Giật mình Seokjin vội đáp lời vị chủ nhà khác hẳn trong tưởng tượng, vành tai hơi đỏ lên vì xấu hổ, dù chỉ thoáng qua. "Có người bảo ở đây nhận khách nghỉ chân nên tôi tới xem thử. Tôi là... Seokjin, một kị sĩ lang thang vô tình đi lạc muốn tìm chỗ nghỉ ngơi vài ngày."

"Ai chỉ anh qua nhà tôi thế?" Lông mày cậu trai hơi cau lại.

"Một người đàn ông đứng tuổi có tóc màu hạt dẻ để râu quai nón, ở đầu làng." Anh đáp nhanh. "Tôi có thể trả tầm một đồng vàng cho một đêm, và chỉ ở ngắn ngày thôi nên sẽ không làm phiền nhiều đâu."

Dù Seokjin báo ra một cái giá rất hời, nhưng người đối diện dường như không quá quan tâm tới tiền bạc. "Chính xác thì anh cần ở bao nhiêu lâu?"

"Tầm khoảng một tuần chăng?" Seokjin báo đại một con số. "Tôi cũng chưa xác định được điểm đến tiếp theo, và phải tìm mua một tấm bản đồ mới nữa nên chắc hơi lâu một chút."

Lông mày cậu trai nhíu hết lại như muốn chạm cả vào nhau, ánh mắt đăm đăm nhìn anh cũng lộ rõ sự không tình nguyện. Sự im lặng bao trùm lên hai người cả một lúc lâu, tới mức Seokjin dám chắc bản thân sẽ bị từ chối, thì bất ngờ người đối diện có vẻ đã đổi ý vào phút cuối.

"Vậy thì một tuần, không hơn. Tôi sẽ cung cấp đồ ăn và vài thứ linh tinh trong khả năng nếu anh cần, tổng cả thảy chỉ cần năm đồng bạc là đủ." Xòe ra một tay, cậu cũng nói luôn. "Không làm phiền, không đòi hỏi. Chỉ đúng một tuần, anh thấy ổn thì ở."

"Cảm ơn, làm phiền cậu quá." Thở phào nhẹ nhõm, anh đồng ý và không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm. "Không biết nhà cậu có chuồng ngựa không nhỉ?"

"Ở đằng sau nhà, mà anh cứ để đấy chốc tôi dẫn ra. Anh dọn đồ vào nhà trước đi, phòng ở ngay tầng dưới thôi." Nói rồi cậu trai để cửa mở, xoay người đi vào nhà để mặc cho Seokjin tự sắp xếp. Anh cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, chí ít thì từ nãy tới giờ cách ứng xử của cậu khiến Seokjin thoải mái hơn nhiều so với những người khác.

Bỏ hành lý vào căn phòng được chỉ, Seokjin vòng lại ra ngoài tính đi cất ngựa rồi mới sực nhớ ra, quay qua hỏi người nãy giờ vẫn lúi húi trong bếp. "Nhân tiện thì cậu có biết trong làng có ai tên Namjoon không nhỉ? Với cả tôi cũng chưa được biết tên cậu nữa."

Động tác trên tay chợt ngừng, cậu trai quay qua nhìn anh, lần này ánh mắt mang theo cả sự đề phòng. "Anh cần tìm Namjoon có việc gì?"

"À thì... cũng không có gì..." chàng kị sĩ trẻ cố lựa lời, anh vốn không giỏi nói dối, với người tốt bụng vừa đối xử tử tế với mình lại càng không. "Tôi có người quen nhờ tìm thân nhân thất lạc, nên đi đâu tôi cũng hỏi một chút. Biết đâu đấy..."

"Người quen của anh là ai?" Cậu chàng tiếp tục gặng hỏi, giọng điệu có phần gấp gáp.

"Cái này, hình như không liên quan tới cậu thì phải?" Seokjin không muốn tiết lộ quá nhiều, dù phản ứng từ đối diện cho thấy người anh muốn tìm chắc chắn cũng ở trong làng.

"Xin lỗi." Nhận ra bản thân đã hơi quá đà, cậu trai dịu giọng xuống. "Nhưng chuyện anh vừa nói vô cùng quan trọng với tôi." Trước ánh mắt khó hiểu của Seokjin, cậu hơi ngừng một chút, suy nghĩ khá lâu trước khi nói tiếp.

"Bởi tôi chính là Namjoon."

...

Gì cơ? Trong một khoảnh khắc Seokjin thật sự đã kinh ngạc tới chết điếng. Anh đã mường tượng ra khá nhiều khung cảnh diện kiến thấy vị vua tương lai, tốt và xấu đều có nhưng chắc chắn không phải kiểu đột ngột trong cuộc trò chuyện giữa chủ trọ và người thuê nhà thế này.

Đã thế anh còn là bên ăn nhờ ở đậu nữa chứ! Đầu óc Seokjin choáng váng, và chàng kị sĩ trẻ còn ước cơn xây xẩm này khiến anh ngất đi luôn cho rồi. Lễ nghĩa quý tộc và phẩm chất kị sĩ chưa từng dạy anh phải làm sao khi lỡ bất kính với người mình phải phụng sự, dù chỉ là trong vô tình. Anh có cần lấy chết tạ tội không? Hoặc bị tước danh phận và đày ải? Mà hình như hơi sớm để anh phải nghĩ tới mấy viễn cảnh đen tối đấy.

Hít một hơi thật sâu và nín thở, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến tâm trí Seokjin tạm thoát khỏi mớ bòng bong hỗn loạn. Đẩy hết không khí ra buồng phổi, anh lần nữa đối diện với ánh mắt tìm tòi khó hiểu của cậu trai cao lớn. Hẳn những phản ứng có phần quá khích của anh khiến Namjoon dấy lên không ít nghi ngờ, dù vẫn lịch sự không thắc mắc thêm. Nhưng giờ thì chính Seokjin không biết làm sao để giải thích mọi chuyện, tình huống này thực sự quá bất ngờ với anh.

Theo kế hoạch ban đầu, chàng kị sĩ trẻ định sẽ lặng lẽ quan sát một thời gian, xác nhận thực hư về "Phước lành", âm thầm khảo sát qua về phẩm giá của người thừa kế rồi mới bộc lộ thân phận. "Phước lành" là dấu hiệu rõ rệt nhất để tìm kiếm vị vua tương lai, Seokjin không phủ nhận, nhưng anh chưa bao giờ cho rằng một người chỉ sở hữu năng lực mà không có phẩm chất tốt có thể trở thành người đứng đầu đất nước.

Trớ trêu sao chỉ vì một chút bất cẩn mà giờ đây kế hoạch đổ bể và bung bét hết cả lên.

Do dự giữa tiếp tục bịa ra một câu chuyện dối trá cùng nói thật, Seokjin quyết định lựa chọn vế sau. Ít nhất thì từ góc độ cá nhân, anh cảm thấy chẳng ai muốn đặt niềm tin lên một người từng nói dối mình cả.

"Cậu Namjoon... không, thưa hoàng thái tử điện hạ. Xin hãy tha thứ cho sự bất kính của bề tôi này." Quỳ một chân xuống đất, Seokjin khom người đặt tay lên ngực hành lễ với người trước mặt. Dù địa điểm cùng trang phục hiện tại của ca hai người họ khiến khung cảnh thiếu đi sự trang nghiêm, đồng thời trông có chút khập khiễng cùng buồn cười.

Xưng hô chợt thay đổi của Seokjin khiến Namjoon vô cùng bất ngờ. "Khoan... từ từ..." Theo thói quen đưa tay lên xoa trán, cậu cố gắng tổ chức lại đống ngôn ngữ lộn xộn của bản thân. "Phiền anh đứng lên cái đã được không?"

Seokjin vẫn không nhúc nhích, dùng hành độ thể hiện rõ thái độ.

"Làm ơn, đứng lên giùm. Tôi không có thói quen nói chuyện theo kiểu như thế này." Namjoon lặp lại lần thứ hai, nhưng chàng kị sĩ có vẻ vẫn không chịu nhúc nhích. Sự trầm mặc căng thẳng bủa vây lấy hai kẻ ngoan cố suốt một lúc lâu, cho tới khi Namjoon khó chịu rủa thầm một tiếng rời khỏi bếp và bỏ lên lầu.

Chậm rãi ngẩng đầu dõi theo bóng lưng dần khuất cùng tiếng bước chân xa dần, biểu cảm của Seokjin chuyển thành suy tư. Theo phản ứng của Namjoon thì có vẻ cậu chàng biết gì đó về xuất thân thực sự của bản thân, chứ không hoàn toàn mù mờ. Song cách xưng hô và cư xử của anh vẫn khiến cậu ta cực kì sửng sốt, tức nó nằm ngoài dự đoán của Namjoon.

Nếu xét về xuất thân để chọn người thừa kế, thì cả đời cậu trai hẳn không bao giờ có cơ hội bước ra khỏi chốn hẻo lánh này. Quốc vương hiện đang thống trị không phải một người đủ tài giỏi và xuất sắc, tuy bao năm vẫn giữ được sự bình ổn cho đế quốc nhờ nền tảng bền vững từ trước của hoàng tộc. Nhưng quốc vương là một người trăng hoa, ngoài hoàng hậu ông đã phá vỡ luật lệ để cưới tận ba thứ phi và còn có vô số tình phụ ở ngoài. Đó là lý do tại sao kinh thành gần như rơi vào hỗn loạn vì cuộc chiến tranh giành ngôi báu.

Thấy Namjoon có vẻ sẽ không lập tức quay trở lại, Seokjin cuối cùng cũng chịu đứng lên do dự một lát rồi quyết định đi làm nốt việc đang dở. Anh đi một vòng tìm chỗ buộc ngựa, cẩn thận dạo qua khu vực lân cận cho tới khi trời sẩm tối mới quay người trở về.

Suốt một tuần sau đó, Namjoon không có ý định đuổi Seokjin ra khỏi nhà, nhưng lại tìm mọi cách để tránh mặt vị khách tá túc. Chàng kị sĩ cũng lịch sự không cố tình lấn lướt hay chủ động xuất hiện trước Namjoon, bởi anh hiểu cậu cần có thời gian để xem xét lại mọi thứ. Và chính Seokjin cũng cần phá bỏ những định kiến cũ để đánh giá lại người thừa kế đột nhiên xuất hiện này.

Bắt đầu từ việc thám thính vì sao Namjoon lại ở một mình tách biệt hẳn với ngôi làng. Thực ra cũng không khó đoán lắm, một người phụ nữ chưa kết hôn mang thai chạy trốn tới những nơi thế này, thì khó mà được đối xử tử tế. Tuy nhiên, có lần Seokjin vô tình phát hiện ra vết kiếm chém ở sân trống phía sau ngôi nhà, có cả mới cả cũ. Anh đi quanh làng hỏi bóng gió với những người dân khác, dĩ nhiên là bằng tiền, tiếc là thông tin hữu ích cũng rất vụn vặt. Mất khoảng bốn ngày, chàng kị sĩ trẻ mới chải chuốt được đại khái những việc trong quá khứ.

Có vẻ như hoàng đế đã quen mẹ của Namjoon trong một cuộc viễn chinh khi còn trẻ, ông ta ẩn giấu danh tính suốt quãng thời gian hai người qua lại và hứa hẹn sẽ sớm quay trở lại. Mẹ của Namjoon, vị tiểu thư trẻ tuổi của một gia tộc đã suy tàn ngây thơ tin vào lời hứa đó. Phát hiện có thai trước khi kết hôn, bị trục xuất khỏi gia tộc và đi tha phương cùng một hầu cận, cuối cùng là trôi dạt tới nơi biên cương hẻo lánh này. Mẹ Namjoon mất chỉ vài tháng sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net