Chap 29: Cớ sao lại ngốc đến nhường này!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya thanh vắng nên một lần cậu hét cũng đủ làm bà cả giật mình, lật đật chạy qua phòng, mà tính ra là bà vốn chưa hề ngủ từ lúc thằng Mẫn ẵm cu Hiếu qua buồng mình.

Tưởng đâu nói ra mọi chuyện của mười mấy năm về trước, cậu vì nguôi ngoai sâu nhiều năm sẽ không phản ứng quá dữ dội, nhưng giờ bà mới biết, thực ra là cậu không nói, chứ không phải nỗi đau không còn âm ỉ trong người cậu.

Lúc bà chạy qua tới, bộ dạng vô cùng gấp gáp nhưng khi bà vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu được Thạc ôm vào lòng cùng xung quanh cũng không biết bao nhiêu là tiếng khóc tức tưởi, không biết làm sao mà bà cũng nao lòng, nước mắt bà cũng lăn dài theo.

Bà bịn rịn cánh cửa để giữ bản thân đứng vững, sau đó mới từ từ cuốc bộ từng bước thật nhỏ thật chậm vào trong. Thạc thấy bà tới thì buông cậu ra, phần vì không muốn ôm ấp con dâu người ta quá lâu, phần vì anh hiểu bà định làm gì.

Thấy Thạc vừa đưa Trân ra khỏi vòng tay là bà liền ngồi xuống thật nhanh, vừa dang tay ôm cậu vào lòng, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy qua khuôn miệng đang mấp máy thật nhiều cậu xin lỗi.

- Má xin lỗi, má xin lỗi bây nhiều lắm Trân ơi...

Cậu nghe bà nói, cậu được bà ôm trong vòng tay, tất cả cảm xúc như lại lâng lâng lần nữa, cậu lại cảm thấy uất ức, trong lòng liên tục dâng lên nỗi nghẹn ngào, cậu nhịn lại không nổi nên chỉ đành để mọi thứ tuông ra, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.

Một lúc sau, trong căn phòng xa hoa nhưng không khí lại vô cùng ảm đạm, hai thằng hầu thì quỳ ngồi ở dưới thảm lông, anh Thạc ngồi trên ghế ngay bàn trà, cả ba đều để ánh mắt hướng về thân ảnh đang nằm ngủ mê trên giường. Ban nãy cậu khóc mà người lại còn nóng hừng hừng, lát sau vì mất sức quá mà cậu đã thiếp đi trong lòng bà cả, thấy vậy anh chỉ đành bế cậu lên giường, sau đó quay đi để bà cả kề cạnh chăm sóc.

Bà ngồi vuốt nhẹ từng lọn tóc mai mây bồng của cậu, nhưng lọn tóc mềm mại, mượt mà và thơm tho. Vừa vuốt mắt bà vừa khóc, đứa con trai tội nghiệp này, lỗi lầm người đời trước bà suy nghĩ đến lại không biết gánh sao, chuộc sao cho vừa.

Đến giữa đêm, tuy không ai nói gì nhưng Thạc nhìn sắc mặt buồn ngủ của mỗi người cũng không kìm được nên bảo ban nhau tất cả đều hãy về phòng ngủ, hơn nữa là phải bồng cu Hiếu lại ngủ với Trân, may đâu sáng sớm tinh khôi thức dậy có thằng nhỏ trong lòng, cậu sẽ bớt phần nào sự buồn tuổi.

Sáng sớm tinh mơ thức dậy, cậu bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cho tỉnh giấc, ánh sáng chói loá làm cậu khẽ nhăn mặt, nhận ra trong vòng tay mình còn có thằng Hiếu mà trời còn sớm nên cậu lồm cồm ngồi dậy kéo bớt mành che lại, sau đó đắp mền thật kĩ cho thằng con trai rồi mới lấy cái khăn lâu mặt từ từ mở nhẹ cửa đi ra ngoài.

Cậu không biết hôm nay thế nào nhưng cảm giác trong người không muốn ngồi đợi thằng Mẫn bưng chậu nước ấm vào mà muốn tự thân mình vác cái khăn lên vai rồi đi vào nhà tắm rửa mặt xúc miệng. Sau đó còn tự đi xuống bếp coi gia nhân chuẩn bị buổi sáng.

- Ủa cậu Trân mới sáng sao lại dậy sớm vậy, nghe nói hôm qua cậu mệt, sao cậu không ngủ thêm?

Thấy bóng dáng cậu đi vào là bà năm đang ngồi nhóm bếp liền quay ra hỏi, nghe hôm qua cậu khóc sướt mướt tới khuya mới đi ngủ, sáng còn dậy sớm vầy thì hại sức khỏe dữ lắm.

- Dạ hôm qua con mệt nên cả đêm ngủ ngon, sáng đầu óc tỉnh táo nên dậy luôn!

- Dạ vậy thôi để tui đi gọi thằng Mẫn dậy để nó hầu cậu!

- Dạ thôi bà cứ để cho nó ngủ, bà cứ làm việc của mình, để con tự lo, bà năm đừng làm phiền đến ai hết!

Cậu nói rồi nhẹ mỉm cười, tay bưng khây trà và điểm tâm sáng rời khỏi nhà bến đi ra vườn để đến cái bàn trà cậu hay ngồi những lúc sáng sớm hoặc những lúc nhàn rỗi sau cơn mưa.

Cậu đặt khây trà bánh lên bàn, kéo ghế ra nhẹ ngồi xuống, chỉnh trang tư thế ngồi cho ngay ngắn rồi mới ôn tồn cầm tách trà lên, tay cầm quai tay nâng nhẹ đế tách từ từ đưa lên môi thổi thổi rồi mới hớp một ngụm nhỏ. Nước trà ngọt và ấm nóng mang cho cổ họng cái hậu ngọt ngào, nước trà trôi dần xuống bụng một luồng ấm áp, cậu thưởng thức trà thấy đúng với ý mình nên cười tươi thoả mãn, đặt lại tách trà về chỗ cũ rồi mới nhẹ nhàng đưa mắt nhìn xa xăm.

Ánh mắt cậu dần mơ hồ, trong ánh mắt bây giờ không phải là hình ảnh những hành cây cao trong vườn mà là một hình ảnh nào đó khác xa, à biết rồi! Cậu là đang nhớ về nước Pháp, nhớ về Paris thơ mộng nên giờ trong ánh mắt đầy mơ màng của cậu là quang cảnh Paris buổi sáng sớm qua tấm kính của sổ trong phòng, mỗi buổi sớm đầy một màu trắng xoá.

Cậu bất giác mỉm cười hạnh phúc, những ngày tháng êm đềm dường như đã trở lại khiến cho lòng cậu không một chút gợn sóng, cảm giác giống như thời khắc tuổi hồng đã trở lại, êm đềm và nhẹ nhàng như mây trôi.

Rồi trong lòng cậu dâng lên một cỗ ấm áp, cảm giác như phía sau có người choàng tới ôm lấy cậu, hai tay người đó vòng qua cổ, môi còn áp lên má trao tặng một nụ hôn, hôn xong là một lời chút tốt lành buổi sớm mai.

- Chào buổi sáng tốt lành, James...

- Buổi sáng tốt lành, Ivan...

Tay cậu đưa lên âu yếm lấy gò má mềm mại nhưng rắn chắc của người cậu yêu, người đằng sau vẫn ở đó cọ cọ bờ môi vào má cậu. Cảm giác vui thích vô cùng, nhưng rồi cảm giác sung sướng ấy thoáng chốc lại qua mau, Ivan môi cười ghé sát tai cậu.

- Đợi anh nhé! Anh sắp trở về bên em rồi!

Sau câu nói, Trân như bừng tỉnh, câu quay ra phía sau tìm kiếm nhưng chẳng có ai, cảm giác hụt hẫng dâng trào, Ivan vẫn bỏ cậu lại một mình, Ivan vẫn chưa trở về để trở che cậu trong vòng tay ấm áp.

- Cậu vẫn giữ thói quen uống trà sáng nhỉ?

Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói chợt thốt ra làm Trân giật mình, lúc cậu quay lại thì đã thấy Thạc đứng đối diện mình.

- Ừm mời cậu Thạc ngồi!

Được cậu mời anh đương nhiên sẽ ngay lập tức lịch sự kéo ghế ngồi xuống đối diện với Trân, mắt sau đó quan sát từng cử chỉ thận trọng của cậu lúc rót trà ra ly rồi đẩy nhẹ đến cho anh, tay thì đẩy mà miệng thì nói.

- Buổi sáng ở đây tuy trời nóng hay lạnh gì cũng thấy lành lạnh trong người, uống trà nóng cho dễ chịu còn tránh được đau bụng!

Thạc gật gù đồng ý, miệng thổi thổi rồi cũng nhấp một ngụm trà, ánh mắt tinh anh chợt léo sáng, sự ngạc nhiên cũng nhờ đó nương theo mà được tỏ rõ.

- Trà thơm và ngon quá!

- Ừ trà này con Sen nó ướp, nó lựa những bông sen tươi nhất rồi về ướp thật kĩ càng, tôi thêm ít đường cho ngọt ngọt không ngờ lại vừa miệng cậu Thạc đến vậy!

- Không giấu gì cậu Trân chứ ở chiến khu điều kiện sống khó khăn, hàng ngày để tỉnh táo toàn uống trà đắng, riết cũng quen mà nay được thử món trà này, lạ mà ngon!

- Ai trên trụ điểm cũng sống vậy sao cậu?

Trân hỏi Thạc về đời sống của các anh em trong đoàn đội của Tuấn, đích ý là muốn hỏi về người cậu thương kia kìa, nhưng mà hỏi thẳng thì ngại lại không hay nên Trân hỏi về mọi người.

-Mọi người trên đó ít uống trà, do họ ăn ngủ đầy đủ, tôi là bác sĩ phải thức đêm thức hôm đọc sách nghiên cứu chữa bệnh, còn thằng Tuấn nó là đội trưởng nên đêm nào nó cũng đi gác, mấy anh em đi theo nó thì thay phiên đổi người nên trong đoàn tôi với nó là cực nhất!

-Vậy sao...chắc giờ ảnh ốm lắm!

Cậu vừa nói xong liền thở dài.

- Đâu đâu! Cậu chớ có lo, nó ở ngoài đó ăn uống cũng sung lắm với cả hay tập thể dục, giờ nó mập như voi mà khoẻ như trâu ấy chứ!

Nghe Thạc nói đến đây mà cả hai đều bật cười tươi rói, này là Thạc nói quá, khoẻ thì như trâu còn nghĩ lại chứ làm sao mà mập như voi được chớ. Trân để ý mấy khi Thạc nói chuyện với mọi người, mặt lúc nào cũng tươi miệng lúc nào cũng cười làm người ta cảm thấy cuộc nói chuyện không bị nhàm chán mà còn rất thoải mái, làm cho Trân cảm thấy hai người như là bạn lâu năm mặc dầu chưa gặp nhau được mấy lần.

- Mà cậu Trân cứ yên tâm! Giờ Bác về rồi, thằng Tuấn nó có vợ đẹp con thơ ở nhà với cả chức hội đồng, ruộng đất thì bạt ngàn, hổng chừng nó xin lui về đây luôn cũng có. Về đây ở bên vợ con rồi làm lúa phục vụ kháng chiến cũng tốt!

Nghe Thạc nói đến hai từ "vợ đẹp" mà Trân hình như đâu ngại đến đỏ cả mang tai, cậu cũng có niềm vui ở trỏng nữa, vì Thạc nói Trân là vợ Tuấn, còn ngụ ý khem cậu đẹp.

- Thôi chắc anh Tuấn hổng dám đâu cậu, ảnh là chỉ huy, chuyện ở nhà thế nào thì việc nước vẫn phải làm cho tròn chứ, mấy năm ảnh đi lính tôi ở nhà một mình lo liệu cũng thành quen!

- Ừ thì tôi biết nhưng nói gì thì nói chứ cậu cũng không sức dài vai rộng như thằng Tuấn mà có khả năng đấu lại mấy thằng giặc, giờ bên Pháp nghe Bác về nên im ắng một chút thăm dò tình hình chứ mọi chuyện vẫn chưa hề là yêm xuôi, có thằng Tuấn về bảo bọc cả ba người thì vẫn là tốt hơn!

Nói đến đây cậu không đáp lại lời Thạc nữa, Trân im lặng, cậu cũng mong hắn về với ba con cậu để gia đình trọn niềm sum vầy, cho cậu được hưởng trọn niềm vui nghi gia nghi thất, nhưng mà đất nước đang khán chiến, không có hắn như chết thêm một trăm người, cậu thực lòng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng phải dặn lòng là không được ích kỉ. Thế nên cậu mới quyết như thế.

Nhưng mà nghĩ cho cái lớn chứ không hẳn là sẽ quên đi cái nhỏ, hắn cứ đi như thế, cuộc đời cậu sống ba mươi mấy năm trời, hắn cũng gần bốn mươi mà hai người chỉ sống trọn vẹn với nhau hai năm rồi xa cách, lần này trở về không biết đến khi nào hắn lại đi. Đúng là hi sinh nào cũng đâu, hi sinh vì cái lớn lao lại càng đau nhiều hơn.

Từ đó, ngẫm lại những lời từ chối của Trân, tự nhiên Thạc lại thấy mến cậu nhiều hơn, thương cho cuộc đời đầy gian truân của cậu nhiều hơn. Anh đã nghe Tuấn kể về quá khứ nhiều đau thương của cậu, cha mẹ ruột mất, cha nuôi cũng mất, rồi vì thù hận mà tìm đến đây, trải qua biết bao nhiêu chuyện, rồi lại hối hận, bây giờ chỉ còn biết toàn tâm toàn ý ngồi ở nhà chăm con rồi ngóng trông tin tức của chồng cùng quán xuyến hết mọi việc trong nhà, còn ai đáng thương hơn Trân nữa đâu chứ.

- Cậu Trân nè...cậu đừng có buồn nhiều nha! Ai cũng lo cho cậu lắm!

Đáp lại lời Thạc, cậu chỉ gật đầu ngại ngùng.

Chợt giây trước đang bình an yên ổn, giây sau đã làm xào xáo cả một đời người.

Thằng Mẫn Trân cũng chẳng biết nó dậy từ khi nào và nó vừa đi đâu, chỉ thấy khi cậu đang nói chuyện với Thạc thì nó chạy vào với vẻ mặt hớt hải, điệu bộ cũng cực kỳ gấp gáp. Nó chưa đi đến nơi là miệng đã cố gắng nói lớn để thông báo tin khẩn.

- Cậu ơi ông cai tổng muốn gặp cậu!

- Chuyện gì vậy Mẫn?

Thằng Mẫn vừa chạy đến là Trân liền nắm lấy hai bàn tay nó để thằng hầu bình tĩnh lại, như vậy mới nói rõ được.

- Tên lính canh chỉ dịch lại có nhiêu đó!

- Là Chivas, anh ta tới đây giờ này làm gì?

- Nhanh đi cậu, chuyện gấp lắm!

Nghe thằng Mẫn hối thúc, Trân và Thạc hiện tại đã tưởng tượng ra được phần nào sự nghiêm trọng mặc dù chưa biết phía trước có chuyện gì nhưng vẫn phải đi xem sao cái đã.

Thế là hai người chạy vội lên nhà chính, trên bộ bàn trà đã thấy Chivas ngồi sừng sững ở đó, vẻ mặt không thể nào nghiêm trọng hơn, thấy vậy cậu và Thạc cũng vội đi vào, chân chưa chạm bậc cửa là gã đã liền sấn tới, nói ra mấy lời tiếng Pháp mà chỉ có Thạc và Trân hiểu.

- Sao Kim Nam Tuấn về lại không báo trước, hắn đang ở bến thuyền! Bọn lính chính phủ đã bao vây chờ ngắm bắn hết rồi!

Trân nghe mà đứng hình, biểu cảm ngỡ ngàng được lộ rõ, cậu lắp bắp quay qua hỏi Thạc.

- Không phải trong thư anh Tuấn nói tháng sau ảnh mới về sao? Sao bây giờ lại ở đây?

- Tôi...tôi xin lỗi! Nó kêu tôi giấu, nó chỉ muốn làm cậu bất ngờ thôi!

Thạc cũng không kém phần áy náy, mặc dù chuyện không phải lỗi của anh nhưng vẫn cứ bối rối làm Trân thêm hoảng.

- Vậy...vậy bây giờ phải thế nào?

- Tôi đã bảo với em hắn về thì phải báo một tiếng để tôi còn tìm cách đón hắn về, bây giờ lộ liễu như vậy khác nào tìm đường chết! Bây giờ mau đi thôi, cứ ra bến tàu, còn nước còn tát!

Thế là sau đó Chivas đưa cậu ra xe, Thạc cũng nhanh chóng đi cùng hai người đến đó chứ để mà chậm trễ thì không biết phải gánh sao cho nỗi.

Thật tình thì nói về chuyện yêu đương giữa Trân và hai anh em họ Packham, tuy Chavis đối với cậu là giả những người anh như Chivas lại yêu cậu thật lòng. Nên giờ cậu về đây và một lòng hướng về Nam Tuấn, Chivas gã cũng đau lòng lắm nhưng vì gã yêu cậu nên nguyện giúp hai người ở bên nhau, thế mới gọi là yêu một người chứ.

Từ đó Trân cũng có lòng cảm mến gã vô vàng, ít xa cách hơn và thân thiết nhiều hơn. Và gã đã luôn dặn cậu khi nào Tuấn về phải báo trước để gã còn biết đường âm thầm đưa hắn về nhà, bọn Pháp bây giờ ranh người làm cách mạng như tinh, đụng đâu giết đó, lùng đâu diệt đó nên cậu không được lơ là.

Bởi vậy giờ cậu mới bần thần như vậy khi nghe tin hiện hắn đang ở bến tàu, cậu chẳng biết gì và cũng chưa chuẩn bị gì cả! Hắn định tạo bất ngờ, định mang lại niềm vui cho cậu nhưng đâu biết cái giá phải trả là cả mạng sống. Thử hỏi như vậy thì sao mà cậu cố cười cho nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net