chương ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi kể của Ami

Tôi thoải mái ngồi trên giảng đường đại học, rất nhanh đã có hai người bạn tuyệt vời, Jimin và Jungkook. Cuộc sống đại học cũng không quá vất vả với tôi, nó dễ thở hơn cuộc chiến đấu ở trường cấp ba rất nhiều. Làm sao vất vả bằng khoảng thời gian mỗi ngày tôi học mười hai tiếng, cắm đầu cắm mặt vào ôn thi đến nổi xanh xao mặt mũi, hay là ngủ quên trên bàn học khiến mực xanh dính vào mặt, bày ra một bộ dạng khó nhìn để vào đây chứ. Lúc đó tôi nhận ra, giỏi thiên phú như NamJoon, và giỏi nỗ lực như tôi, đều cùng một đích đến nhưng quá trình lại khác nhau vô cùng, khác đến tàn khốc.

Ngày còn ở Daegu, anh vừa có thể mỗi chiều đến nhà tôi chơi, mỗi ngày đều đặn dành thời gian cho tôi, đôi lúc còn dạy kèm tôi chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếng anh rất lâu. Dường như việc chơi đùa, tâm tình cùng tôi đã chiếm hết khoảng thời gian ngoài trường lớp của anh, vậy mà NamJoon... một phát được tuyển thẳng vào Đại học Seoul! Còn tôi thì cực khổ hơn nhiều, phải gọi là vô cùng gian nan, vô cùng trắc trở. Đi học tôi rất ít nói chuyện với bạn cùng lớp, chỉ nói về bài tập về nhà, tranh thủ ít thời gian giờ ăn trưa, tôi cũng ngồi vừa ăn vừa nhìn đăm đăm vào những con số trong tờ giấy. Tôi trời sinh học không giỏi, chỉ có thể cần cù bù thông minh!

Tôi không thèm so đo với thể loại con người có IQ 148 đâu! Không đáng!

Bốn tiết học trôi qua, sáu giờ tối tôi đã về đến trọ, vừa kịp lúc anh cũng ở trước cửa. Tôi đưa mắt nhìn anh, nhưng vẫn như mọi lần, không để anh phát hiện ra, sợ anh nhìn thấu lòng mình. Phải đề phòng, phải đề phòng, IQ 148 mà, chắc là dễ nhìn thấu tâm can người ta lắm.

Anh mở cửa cho tôi vào trước, anh lịch thiệp hơn ngày còn ở Daegu rất nhiều, cư xử cũng có phần nhã nhặn hơn. Anh đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông thật sự, chỉ sau năm năm không gặp.

Tôi biết năm năm qua anh chưa từng có bạn gái, hoặc là anh giấu không cho tôi biết. Nhưng nghĩ đến việc anh có người bên cạnh, ngày đêm chăm sóc, khiến tôi khó chịu trong lòng. Có lẽ đây là biểu hiện của một đứa em gái ích kỉ...

" Chút nữa, em muốn uống trên tầng thượng hay em ở ngoài hàng?"

" Sao cũng được hết, nhưng em sẽ uống thật say!"

" Ừm"

.

Tối đó, khi tôi đã tắm rửa xong xuôi, hí hửng lên tầng thượng đợi anh. Chỗ này không quá cao, không nhìn thấy được mĩ cảnh như cả thành phố diễm lệ, không thể thấy được sông Hàn, nhưng vô cùng thoải mái, gió thổi từng cơn dịu nhẹ. Tham lam hít lấy bầu không khí dễ chịu, anh đã mang lên một lò than nhỏ, chén đũa, và vài chai Soju.

Tôi liền chạy đến giúp đỡ anh, bày biện đầy đủ ra chiếc giường gỗ. Từ lúc đến đây, tôi luôn cố tránh mặt anh nhiều nhất có thể. Dù hồi còn ở Daegu, tôi luôn mong có một ngày anh về con hẻm cũ, cùng chơi trò Hoa Mukung Nở Rồi với tôi và đám trẻ khác, rồi vào nhà ăn một bữa cơm nóng và canh kim chi.

Đến khi gặp lại anh, tôi không sao đối mặt một cách thẳng thắn được. Tôi đều ăn ở trường, về nhà liền đi lên phòng, hạn chế nói chuyện với anh, cũng không dám nhắc về chuyện ngày cũ. Có một triệu lý do thôi thúc tôi làm thế.

Thịt bò đặt lên vỉ nướng bằng thép phát ra tiếng gọi kích thích, khói toả ra mang theo mùi hương hấp dẫn. NamJoon đang nướng thịt, tôi chỉ có thể cắn răng vào đũa, đợi anh nướng xong. Anh chăm chăm nhìn vào lò than hồng bốc lửa ấm áp, khiến tôi thoải mái giương mắt nhìn người đối diện. NamJoon bây giờ, khác NamJoon còn ở Daegu rất nhiều. Vẫn là bầu không khí im ắng đáng sợ, tôi bèn nói một câu phá tan nó.

" Anh không tò mò tại sao em đá cậu ta à?"

Miếng thịt được nướng xong, anh thành thạo cắt nó rồi cho vào dĩa, tiện thể gắp một miếng cho tôi.

" Anh nhìn là biết cậu ta lông bông, trước sau gì cũng bị em phát hiện ra bản tính lấp liếm"

" Đúng vậy, em cũng đã đoán được việc này từ trước"- Tôi nói với giọng điệu hăng hái tỏ ra mình vô cùng thông minh, ăn miếng thịt anh gắp cho.

" Nếu như vậy sao em lại buồn?"- Vị thịt thấm đẫm sốt gia vị tiếp xúc vào vị giác, ngon thật.

" ..."

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, không biết phải chọn ra câu trả lời nào hợp lý nhất để đáp lại anh, sau cùng chọn cách nói thật.

" Trước giờ em chưa từng có bạn trai. Nghe trên các diễn đàn người ta hay nói, tình yêu đại học sẽ rất vui vì khi đó người ta đã đủ trưởng thành. Em bấm bụng tìm đại một người, là DongChan, cậu ấy cũng tỏ ý thích em. Nên hai đứa lập tức hẹn hò! Lần đầu chia tay cũng phải buồn cho giống người ta chứ, vả lại... cậu ta cũng đẹp mã mà!"

Anh tỏ ý không vui, nhưng vẫn ráng nhịn để trông như không có cảm xúc gì.

" Đó căn bản không phải... cái thứ mà em nói, không phải tình yêu"

" Thế anh nghĩ, thế nào là tình yêu?"

Anh bắt đầu khui một chai Soju, cẩn thận rót vào hai chiếc ly nhỏ trên bàn. Tôi híp mắt vui sướng, tôi muốn thử một lần say, muốn thử những việc người ta nói chỉ có người lớn mới được làm, như một đứa con nít đang đi thám hiểm khu rừng đầy rẫy thử thách của cuộc đời.

NamJoon suy nghĩ một chút, anh thoải mái nói, giọng điệu mang chút tâm tư.

" Cảm xúc trong tình yêu khó diễn đạt thành lời được, mỗi người mỗi khác, nhưng mà so với cái tình yêu mà em nói là muốn có bạn trai cho biết với người ta, thì đó không phải yêu"

" ..." - Tôi chán nản không đáp, mỗi khi NamJoon nghiêm túc về một vấn đề gì đó, nó đều thuyết phục đến ngỡ ngàng, khiến tôi khó có thể thoải mái nói chuyện với anh.

" Vậy... anh có bao giờ yêu ai chưa?"

Anh suy nghĩ hồi lâu, mới đáp lại một cách nghiêm túc, còn có cảm giác như đang thú nhận chuyện gì đó áy náy lắm: " Rồi"

Tôi thấy trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu, nhưng không biết rõ nguyên nhân vì sao, vuốt sự ấm ức khó hiểu đó xuống, tôi tò mò hỏi anh.

Nhưng nếu tôi hỏi người đó là ai thì anh sẽ không trả lời, tôi liền hỏi:
" Người đó là người như thế nào ạ?"

Anh nốc một ly Soju, như đoán được tôi sẽ hỏi như vậy, đặt ly xuống giường, anh trả lời tôi:

" Một người con gái ngoan ngoãn, xinh xắn, lúc nào cũng tươi rói như một bông hoa mặt trời. Cô ấy dịu dàng, nhưng vẫn kiêu kì lắm, cương nhu đều có nhưng nhiều lúc không đúng trường hợp. Tuy nhiên đó còn chưa phải là điểm đáng tự hào nhất của cô ấy..."

Nhìn cái dáng vẻ anh nói về người mình yêu kìa, ánh mắt còn phát ra sự lấp lánh, trên môi còn lộ ra khoé cười. Tôi tưởng tượng ra một cô gái tóc vàng hoe, dài bồng bềnh, nụ cười xán lạn và trí tuệ hơn người. Đương nhiên rồi, giỏi giang như NamJoon cũng phải ở cạnh một người có đầu óc ngang ngửa anh ấy, chứ không sẽ dễ bị biến thành trò cười lắm.

Tôi giấu cảm xúc của mình, uống một ngụm Soju nữa, thứ rượu này có gì mà nhiều người sinh ra nghiện ngập thế chứ. Nó thậm chí còn khó uống, ngọt ngào ban đầu nhưng khó chịu, sau đó thì chát và nóng.

" Vậy điều đáng quý của cô ấy nhất là gì?"

" Anh cứ nghĩ cô ấy sẽ luôn trẻ con mãi, dù như vậy đã rất đáng yêu."

" Ừm..."

" Nhưng đến một thời điểm nhất định, anh phát hiện ra, cô ấy có những lúc vô cùng mạnh mẽ, khí chất ung dung, dường như không có gì làm khó cô ấy được"

" Một người đặc biệt thật anh nhỉ?"

" Em có hay đọc truyện không? Một cuốn truyện mà em yêu thích ấy? Mỗi tuần em đều chờ quyển mới phát hành, rồi lại đọc lại những quyển truyện cũ, cứ liên tục mấy năm trời, ngày nào cũng đợi chờ mình lại được đọc tập tiếp theo. Đến khi đọc được hết, những cảm xúc ngày trước mình đợi cuốn mới được phát hành vẫn nằm ở đó, cứ như vậy một bộ truyện đã chiếm một chỗ nhất định trong tim"

" Em không hay đọc truyện, nhưng em hiểu cảm giác đó, giống như khi em chờ một tập phim dài tập, việc yêu thích đến mức chờ đợi mỗi ngày, đến khi nhìn lại mình đã xem hết bộ phim đó... có cảm giác vô cùng khó nói"

" Cũng giống như việc anh chứng kiến cô ấy đã đi bao xa, ngày một trưởng thành vậy. Anh chưa bao giờ cảm thấy chán ghét, mọi cảm xúc vẫn luôn đặt ở đó, khó có ai mà thay thế được"

" Anh ắt hẳn rất yêu cô ấy nhỉ... Vậy, sao hai người lại chia tay?"

" Cô ấy giận anh. Vì..."- Tôi ngồi đó chăm chú đợi nghe câu trả lời của anh.

" Nhưng mà không phải, bọn anh chưa từng hẹn hò, sao lại chia tay"

" Không hẹn hò mà anh mang tâm tư nhiều như vậy sao? Quả thật nếu so chuyện này với tình yêu của em và DongChan, đúng thật là buồn cười quá!"

" Anh đã nói... em với DongChan không phải là tình yêu mà"

" Đúng vậy anh ạ"- Tôi gật đầu tán thành, cảm thấy câu chuyện tình cảm với DongChan thật là không đáng để nói đến.

Sau những cuộc nói chuyện thật dài, thật sâu, chúng tôi cũng bắt đầu thoải mái nói nhiều thứ cho nhau hơn. Tôi nói anh sẽ lắng nghe, khi anh nói tôi cũng đắm chìm vào câu chuyện ấy. Như cả vũ trụ chỉ ôm lấy anh và tôi, chỉ có tôi và anh tồn tại dưới bầu trời đầy sao sáng.

Hai tiếng, nhìn qua dĩa đồ ăn đã hết, ba bốn chai Soju đã cạn, mắt tôi cũng lờ đờ, mặt mũi nóng bừng, đầu óc quay cuồng. Tôi bắt đầu không điều khiển được hành động và lời nói của mình, dường như bộ não sẽ chọn ra cái gì gọi là phản xạ tự nhiên nhất để cơ thể biểu lộ ra.

Anh vẫn còn ngồi tỉnh táo, thẳng thóm ngồi xếp hai chân lại. Tôi mệt mỏi dời dĩa đồ ăn và những chai Soju rỗng xuống đất, liền ngả lưng nằm xuống chiếc giường gỗ. Khiến anh hoang mang nhìn.

" NamJoon à... Em nằm một lúc thôi"

Một lúc trong ý của tôi, là sáng thức dậy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc, còn không nhớ vì sao lại có thể nằm được ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net