Chapter 1. 'Bức tranh này, tôi không bán.'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy thật dễ chịu, một buổi chiều thu gió đung đưa nhè nhẹ, Namjoon vừa xong việc ở bệnh viện, bất giác bờ môi có chút cong nhẹ lên khi nhìn dòng thông báo trên điện thoại. Lên xe anh bắt đầu đánh lái đi hướng ngược lại với đường về nhà, điểm đến là một địa chỉ lạ cách đó tầm 30 phút đi xe, bình thường Namjoon không hay đi lại nhiều, mỗi ngày đều đặn chỉ đến bệnh viện rồi lại về nhà, lâu lâu sẽ đi thăm thú vài buổi triển lãm quanh đó nhưng sau khi nhìn dòng địa chỉ trên thanh thông báo kia thì lại thấy có chút lạ lẫm. Đã sống ở đất Seoul này lâu vậy rồi mà anh chưa từng nghe tới nơi đó, có lẽ cuộc sống của anh chỉ xoay quanh mùi thuốc khử trùng và căn phòng trống trải nhạt nhòa nên đã quá lâu không còn để ý đến đường phố nữa rồi. Dù là vậy nhưng Namjoon vẫn nhất quyết muốn đến đó, anh đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi, buổi triển lãm tranh đầu tiên của Fly Han. Cô ấy là người duy nhất mà anh ấn tượng và ngưỡng mộ trong giới nghệ thuật, dù đã đi rất nhiều triển lãm lớn nhỏ khác nhau rồi nhưng vẫn không thấy quá hứng thú. Namjoon đã mua vài bức tranh của Fly Han trước đây nhưng thật sự cô ấy không bán quá nhiều, phần lớn chỉ up trên trang chủ của phòng tranh để ngắm vậy thôi. Anh đã mong chờ biết bao ngày cô ấy mở triển lãm, một phần vì muốn ngắm trực tiếp những kiệt tác của cô ấy, phần đa là để gặp cô ấy một lần, người duy nhất khiến kẻ khô khan này phải chú ý đến. Cuối cùng thì Namjoon cũng đợi được ngày này rồi, ngày 'thần tượng' của anh chính thức mở phòng triển lãm đầu tiên. Vừa nhận được thông báo địa điểm giờ giấc từ phòng tranh xong anh đã tức tốc đến đó ngay, anh muốn là người đầu tiên bước vào để có thể thỏa sức đắm chìm trong thế giới nghệ thuật mà anh yêu.

Cả quãng đường đi luôn rất vắng vẻ, đặt triển lãm trên một con đường thế này không phải là quá khó tìm sao, chắc sẽ chẳng có nhiều người đến đó đâu nhỉ? Đây là một nơi nằm khá xa trung tâm, muốn đến phải đi dọc theo một con hồ nhỏ trong một khu khuôn viên trong lành, xa thì xa thật nhưng không thể phủ nhận nơi này quả thức rất nên thơ và tĩnh lặng. Lần đầu mở một triển lãm riêng vậy mà một họa sĩ nổi tiếng lại chọn một nơi yên ắng thế này để trưng bày những bức nghệ thuật của mình sao, quả là khiến người khác cảm thấy hiếu kì mà. Nhưng Namjoon có vẻ rất hứng thú với nơi này, vừa đi vừa không ngừng cảm thán về vẻ đẹp hút hồn ven hai bên đường, cảnh vẫn rất nên thơ cho đến khi anh tiến gần hơn tới căn nhà trắng xóa trước mặt. Đông hơn Namjoon nghĩ, già trẻ lớn bé trai gái gì đều có đủ, thậm chí còn có cả vài cánh nhà báo đứng đó nữa, vậy là anh khó có thể tập trung mà chiêm ngưỡng những bức tranh tuyệt đẹp ấy rồi.

Quả là không uổng công Namjoon lặn lội hơn 10 km để đến được đây, bức tranh nào cũng làm anh say đắm không thôi, ngắm qua ngắm lại, chiếc điện thoại trên tay cũng không ngừng dơ lên mà nháy sáng. Đi gần hết Namjoon liền bị thu hút bởi một bức tranh được treo ở góc khuất tầm nhìn nhất, đó là một bức tranh với một cô gái nhỏ bước đi giữa cánh đồng hoa trắng, xung quanh là rất nhiều bươm bướm bay quanh, thoạt nhìn có vẻ trừu tượng và thơ mộng vậy nhưng anh lại thấy được trong bức vẽ ấy tràn ngập niềm hy vọng cũng kèm theo là vô vàn nỗi tuyệt vọng. Nhìn thấy nó bỗng trong lòng anh nôn nao đến lạ, lúc này một cô gái nhẹ nhàng bước tới cạnh anh, cũng đăm chiêu nhìn vào bức tranh ấy, cô hỏi:

- Anh thấy gì trong bức tranh này?

- Niềm tin mãnh liệt.

- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

- Cô gái này đang đi giữa một vườn hoa, nếu tôi đoán không nhầm thì đây là hoa giọt tuyết trắng, chúng nở rộ trong suốt những tháng ngày mùa đông lạnh giá nhất cho đến mùa xuân ấm áp, vì vậy nên giọt tuyết trắng tượng trưng cho niềm tin và hy vọng về một tương lai đẹp đẽ. Xung quanh cô ấy là muôn vàn những con bướm bay lượn, bướm tuy đẹp nhưng vòng đời lại rất ngắn chúng thường chỉ sống được khoảng hai tuần, chúng cố gắng hết mình để thoát ra khỏi vỏ kén xấu xí và trở thành một chú bướm xinh đẹp, cuộc đời đẹp đẽ dù ngắn thôi nhưng mỗi ngày chúng đều cố gắng để bay lượn, để chạm đến tất cả nhưng nơi nó thích, có vẻ cuộc đời của cô gái ấy cũng giống như những chú bướm kia chăng? Nhưng cô nhìn xem, ánh mắt của cô ấy vấn luôn hướng về mặt trời phía trước, điều này chứng tỏ cô ấy vẫn luôn rất lạc quan và có niềm tin vào cuộc sống.

- Tôi chưa từng gặp ai có thể hiểu được ý nghĩa của bức vẽ này, đây là bức tranh đầu tiên mà tôi vẽ, rất nhiều người đã từng nhìn qua nó nhưng lại không có ai hứng thú cả. Cứ ngỡ sẽ không thể gặp được người đồng điệu tâm hồn, cảm ơn vì anh đã hiểu ý nghĩa của bức tranh này, chào anh tôi là Fly Han.

- Tôi biết.

- Sao anh biết, tôi rõ ràng chưa từng lộ diện?

- Ban đầu có hơi ngờ vực nhưng thấy ánh mắt cô khi nhìn bức tranh này tôi đã chắc chắn rồi. Đúng là cô chưa từng lộ diện nhưng cũng đâu phải cô chưa từng tiết lộ về bản thân. Qua những bức tự họa của cô tôi có thể đoán qua được cô trông thế nào, mái tóc dài, thường mặc những chiếc váy kín đáo màu nhạt dài qua đầu gối, đi giày sneaker và đôi mắt của cô luôn mang một vẻ gì đó rất ảm đạm.

- Anh nhìn tranh mà có thể hình dung ra được tôi sao? Thì ra đây là cảm giác có fan là một người yêu nghệ thuật thực thụ nhỉ.

- Cũng tạm thôi, xin tự giới thiệu tôi là Kim Namjoon, 28 tuổi, bác sĩ ở bệnh viện Seoul. Tôi có nhã ý muốn mua bức tranh này, liệu có được không?

- Cảm ơn anh Namjoon đã thích tranh của tôi nhưng xin thứ lỗi, riêng bức tranh này tôi không bán.

Cũng chẳng nói gì nhiều Namjoon sau đó cũng chỉ nhìn bức tranh trong tiếc nuối rồi quay người bước đi, chỉ đành ngậm ngùi mà đi ngắm thêm những bức vẽ khác, nhưng kì thực không có một bức nào lọt vào mắt xanh của anh lần nữa. Đang hướng về phía cửa định ra về thì anh đột nhiên bị tiếng của Fly Han thu hút, vậy mà cô lại định giào lưu với mọi người nữa sao, thôi thì cũng không vội, nán lại ngắm cô thêm một chút cũng đâu mất mát gì.

- Cảm ơn mọi người vì đã đến buổi triển lãm của tôi hôm nay, đây sẽ là phòng tranh đầu tiên và cũng là duy nhất của Fly Han, tranh sẽ được đổi mới hàng tháng và toàn bộ doanh thu của phòng tranh này sẽ được chuyển đến quỹ bảo trợ cho những bệnh nhân mắc bệnh tim. Rất cảm ơn mọi người vì đã đến đây, kính mong mọi người có thể góp một chút thời gian và tâm ý để hỗ trợ cho những người kém may mắn hơn.

Vậy mà một họa sĩ nổi tiếng lại mở triển lãm để đi làm từ thiện, thật khó tin khi đây là lời nói của một cô gái 20 tuổi có tầm ảnh hưởng trong giới nghệ thuật. Xung quanh các phóng viên nhà báo đều ra sức ghi chép và chụp ảnh để chuẩn bị viết nên hàng tá câu chuyện xoay quanh cô họa sĩ trẻ này. Nói xong Fly Han cũng chuẩn bị rời vào trong, đi được vài bước bỗng cô cảm thấy có chút gì đó không ổn, cô vội ôm lấy trái tim yếu ớt cùng với hơi thở ngày một nặng nề, cố gắng di chuyển vào phía sau cánh gà nhanh nhất có thể nhưng không kịp rồi, cô liền ngã nhào ra sàn trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người phía dưới. Các cánh phóng viên như thấy được con mồi béo bở, nhanh chóng dơ ánh đèn flash lên hướng đến cô gái nhỏ còn đang thoi thóp, xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện nhiều âm thanh xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ, đây là cách mà họ phản ứng khi gặp một người đang ngất ư, chẳng phải là quá tàn nhẫn sao, rốt cuộc họ đến đây để xem tranh hay chỉ vì tò mò về cô gái họa sĩ nổi tiếng bí ẩn này.

Thấy cô ngất như vậy, Namjoon liền theo phản xạ mà chạy thật nhanh tới gạt hết đám người vô nhân tính kia đi, anh quát lớn để mọi người tránh hết ra, đám phóng viên cũng bàng hoàng mà hạ máy ảnh xuống. Kiểm tra sơ bộ cho cô, thấy nhịp tim đang dần yếu anh không chần chừ mà ấn liên tục xuống ngực cô, thấy không khả quan hơn Namjoon chỉ đành hô hấp nhân tạo cho Fly Han. Sau khoảng hai phút cật lực, nhận thấy nhịp tim của cô bắt đầu đều hơn anh liền ôm cô đến bệnh viện của anh, vì anh không phải bác sĩ khoa tim mạch nên chỉ có thể cấp cứu tạm thời cho cô như vậy thôi.

Sau khi cấp cứu ở viện Fly Han được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt, Namjoon lại không biết làm cách nào để liên lạc với người nhà cô nên chỉ đành ở đó chờ họ đến thôi. Ngồi lâu quá nên anh cũng ngủ quên mất, không để ý cô cũng đã tỉnh rồi. Anh vừa dậy thấy cô liền hỏi han.

- Cô sao rồi còn chỗ nào không khỏe không?

- Tôi không sao, chuyện hôm qua cảm ơn anh nhiều.

- Cô...cô bị bệnh tim bẩm sinh?

- Ừm.

- Biết vậy mà không đem theo thuốc trợ tim sao?

- Tôi quên mất vốn định vào sau cánh gà thì uống ai ngờ...

- Cô có nhớ số người nhà không, cô sẽ phải nhập viện một thời gian để theo dõi đấy.

- Cảm phiền anh đi làm thủ tục nhập viện giúp tôi được không, tôi... tôi không có người nhà, tôi là trẻ mồ côi.

- ...

- Nếu anh thấy không tiện thì để tôi tự đi cũng được dù gì tôi cũng làm phiền anh cả đêm rồi.

- Cô tên là gì, là tên thật ấy, phải biết tên tôi mới làm thủ tục được.

- Ừm... Han... Han Areum.

***

- Tôi làm thủ tục xong rồi, sẵn tiện mua luôn bát cháo cô ăn luôn đi cho nóng.

- Cảm ơn anh. Phải làm phiền anh nhiều như vậy thật ngại quá.

- Không sao, dù gì cô cũng là thần tượng của tôi mà. À sao tôi chưa từng nghe cô nhắc về tên thật nhỉ?

- Ngoài những người ở cô nhi, anh là người đầu tiên biết tên thật của tôi đấy. Tôi không công khai vì không muốn bản thân bị soi mói quá nhiều về đời tư, bệnh của tôi cũng không quá nhiều người biết đâu.

- Vậy sao cô lại cho tôi biết, cô không sợ tôi tiết lộ ra sao?

- Tôi tin anh, anh là người đầu tiên hiểu được ý nghĩa bức tranh đó, là người duy nhất cứu tôi, cũng không dè chừng mà giúp đỡ tôi vậy nên tôi tin anh là người tốt.

- Không còn sớm nữa, tôi đi làm đây cần gì thì gọi tôi, tôi ở ngay tầng trên thôi.

- Ừm... chờ chút, anh thật sự không tò mò thêm gì về tôi sao?

- Tôi sẽ chờ đến khi cô sẵn sàng chia sẻ.

- ...

"Em tin tôi, nhờ vả tôi liệu sau đó có thể là dựa dẫm vào tôi không?"


###


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net