1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những ước mơ không chết chừng nào bạn còn nuôi dưỡng nó bằng niềm đam mê."

-Nick Vujicic-

.

.

Người thiếu niên quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, kiên trì nhặt lên những mảnh giấy bị xé nát. Chỉ vài giây, toàn bộ tâm huyết ngần ấy tháng trời đều đã trở thành đống giấy vụn bỏ đi. Cầm trọn trong lòng bàn tay là những nốt nhạc bị biến dạng. Cậu nâng niu ôm nó vào trái tim yếu ớt.

"Xin lỗi, chúng ta làm lại từ đầu nhé!"

Âm nhạc. Là đam mê, linh hồn và sự sống của chính cậu - Người thiếu niên tên Kim Namjoon.

.

.

"Dừng lại đi... Tôi xin ông... Xin ông... Mau dừng lại... Mẹ tôi sẽ chết mất."

Lời van xin vẫn cứ vô vọng phát ra trong cuống họng khô khốc. Cô gái nhỏ đã không còn sức để cất lên âm thanh của chính mình.

Tiếng roi da chạm vào từng thớ thịt. Tiếng mắng nhiếc hơn loài cầm thú.

Chẳng còn những trận gào khóc, chẳng còn những đợt quỳ lạy van xin, ngay cả tiếng rên khe khẽ cũng theo thời gian mà mắc nghẹn. Người phụ nữ ấy như thể đã chết. Bà nằm bất động để người đàn ông đó thỏa mãn con thú dữ trong người.

Ngay cả cô cũng không còn có thể phản kháng sau nhiều tiếng bị đòn roi vùi dập.

Bất lực.

Mắt cô nhòe đi. Từng ngón tay cố bám chặt trên nền đất trườn lên phía trước. Móng tay bị ma sát mà bật máu.

Cô muốn tới chỗ mẹ. Cô muốn giết chết người đàn ông đó. Người đàn ông suốt mấy năm trời luôn gọi bằng "Bố".

Mùi tanh của sắt rỉ từng chút, từng chút một len lỏi vào cánh mũi. Từ mờ nhạt trở nên đậm hơn. Và ngay lúc đó, cô biết.

Mẹ cô, chết rồi!

"Chó chết, mày mau tỉnh lại cho tao. Mày giả chết cái gì hả?" Ông ta dùng bàn tay dơ bẩn nắm chặt lấy tóc cái xác giựt mạnh lên.

Đôi đồng tử nơi cô lúc này chỉ phản chiếu duy nhất một hình ảnh.

Khuôn mặt đẫm máu, đầu tóc rũ rượi, và... Đôi mắt, trừng trừng vô hồn.

Đúng vậy. Mẹ cô chết tức tưởi. Đến cả mắt, cũng không thể nhắm.

"Ái chà, chết rồi sao?" Ông đá mạnh vào thi thể của người từng đầu gối tay ấp của mình. "Tốt thôi. Coi như tao làm phước, cho mày đầu thai chuyển kiếp sớm một chút. Hahaha."

Những giọt nước tưởng chừng như đã cạn kiệt từ hốc mắt cô rơi xuống. Một giọt, hai giọt rồi ba giọt. Khóc. Cô khóc e dè chẳng thể vỡ òa thành sông.

"Còn mày. Cái thứ rác rưởi." Ông ta bước tới đá thúc một cái thật mạnh vào bụng cô. "Mày có muốn đi theo con đàn bà đó luôn không? Hay là thôi đi. Ba chúng ta chết chung nhá. Gia đình mà... Haha... Chúng ta là gia đình mà đúng chứ? Haha...hahaha."

Tiếng cười man rợ vang khắp căn nhà lạnh lẽo. Xăng. Mùi của nó thật nồng. Chúng điên cuồng tẩm ướt mọi ngõ ngách. Trên cả thi thể của người phụ nữ xấu số, trên đứa con gái đã rơi vào trạng thái mơ hồ. Và thậm chí, là ngay cả trên thân thể ông.

Ngọn lửa nhỏ bùng lên sáng rực. Chúng bao trọn, để rồi nhấn chìm tất cả trong cái nóng mãnh liệt.

Tiếng kêu gào đau đớn của người đàn ông đang bốc cháy. Đúng. Ông bắt đầu châm lửa từ chính mình.

Âm thanh của đồ vật bị thiêu hủy rồi dần vỡ vụn thành tro.

Mí mắt cô mỏi rồi. Toàn thân cô cảm nhận được rồi. Sức nóng này, không phải ai cũng có thể trải nghiệm. Coi như cuối cùng, cô cũng có cái oai hơn người khác.

Khép lại đôi mắt nặng trĩu.

Cũng tốt, kết thúc rồi!

.

.

"Namjoon, con mới đi đâu về? Nói mau! Có phải lại tụ tập vớ vẩn với cái đám ngoài kia không?"

"Mẹ, họ không phải đám vớ vẩn."

Bà Kim ném xuống đất một xấp giấy. Để chúng tự do vương vãi.

"Nói. Cái đống này là sao? Lần trước mẹ xé còn chưa hết?"

Cậu quỳ xuống gom từng tờ giấy ngổn ngang vào lòng. Dùng thân hình cao lớn bảo vệ chúng.

"Con xin mẹ. Đừng xé. Con xin mẹ mà."

"Namjoon, chẳng phải mẹ nói con dẹp ngay mấy cái trò sáng tác vô bổ này đi sao? Hiện tại, con chỉ cần tập trung học thôi. Những thứ khác sẽ hại chết cuộc đời con."

"Điểm số của con còn chưa đủ thỏa mãn sao mẹ? Con không có quyền được thực hiện ước mơ của mình sao?"

"Đúng. Con không có quyền!"

Nhìn bóng lưng nghiêm khắc của mẹ quay đi. Cậu cúi gập đầu xuống đất.

"Mẹ, con xin lỗi. Nhưng. Con không thể từ bỏ chính linh hồn của mình."

Chàng trai mười bốn tuổi ấy chọn cách theo đuổi đam mê của mình. Lén lút cũng được, viết vội sau từng trang vở cũng được, nổi loạn cũng được, chống đối cũng được. Chỉ cần, cậu có thể chạm vào những nốt nhạc. Thì chuyện gì, cậu cũng đánh đổi.

.

.

Mùi khử trùng.

Tiếng máy kêu rì rì.

Âm thanh trò chuyện.

Một màu đen nhạt nhẽo.

Những cơn đau, nóng rát đến thấu xương.

Cô, còn sống?!

Đúng vậy.

Cuộc đời cô chưa được phép kết thúc. Nó bị bắt chuyển sang một trang mới. Mà ở đó, cô phải sống như một đứa quái vật, mãi mãi cô độc.

.

Đứng trước tấm gương lớn. Miếng băng gạt cuối cùng bao phủ cả khuôn mặt cũng được tháo xuống. Đồng tử chưa kịp quen với ánh sáng liền giựt giựt vài cái thật khẽ. Khi tiếp nhận nó rồi, cô lại muốn chối bỏ thứ hình ảnh gớm ghiếc phản chiếu trên kia.

Đưa bàn tay chạm lên nó. Từng cơn đau rát truyền tới mạnh mẽ.

Họ nói, nó đã khép miệng và bắt đầu thay da non, sẽ không còn đau nữa.

Nói dối. Rõ ràng là đau đến chết.

Họ cũng nói, cô may mắn khi được cứu sống. Đã có một cậu thiếu niên gọi cứu hỏa đến kịp lúc. Nên ngoài khuôn mặt bên trái bị bỏng mất 1/4, thì còn lại chỉ có vết thương bị phồng rộp ngoài da mà thôi.

May mắn? Như vậy mà là may mắn sao? Thà cho cô bị thiêu chết đi. Có lẽ sẽ may mắn hơn.

Điều trị nhiều tháng trong phòng bệnh, sống qua ngày nhờ vào những khoản tiền tài trợ. Ở trung tâm từ thiện cũng làm hồ sơ bảo lãnh và sắp tới sẽ cưu mang cô. Chết tiệt. Sao bọn họ có thể từ bi như vậy với cô?

"Ami, cháu thay đồ bệnh ra đi. Rồi mặc cái này vào. Toàn quần áo mới đấy nha. Dì đi làm thủ tục xuất viện cho cháu."

Ami? Cái tên nghe thật đẹp. Họ thậm chí đã đặt cho cô cái tên mới, chỉ vì muốn cô tiếp tục sống. Là sống thật vui vẻ.

thể chứ?

Lần cuối trước khi rời đi. Bước tới trước tấm gương lớn. Cô khẽ khép đôi mi mình lại.

Mùi của trời xuân, của nắng hạ, của gió mai hay là của bông tuyết lạnh lẽo. Từng chút, từng chút thoảng qua cuộc đời cô.

Hàng mi run lên thật khẽ. Dần dần mở lên đôi mắt sáng.

Vẫn là hình ảnh phản chiếu trên tấm gương dài. Mọi thứ theo thời gian mà thay đổi. Cô bé mười hai tuổi năm nào cũng trở thành thiếu nữ đôi mươi...

... Xinh đẹp nhưng không trọn vẹn!

Cô chải thẳng phần mái dài, buông thả nó che đi vết bỏng gớm ghiếc trên một phần tư khuôn mặt trái. Nụ cười nhếch mép đáng khinh bỉ lại xuất hiện.

"Xin chào Quái vật, hôm nay, mày phải lại tiếp tục sống... như một con người!"

.

Trên con đường tấp nập kẻ qua lại, cô đứng lại. Đôi mắt xuyên qua tấm kính nhìn vào bên trong một cửa hàng. Chẳng phải để ngắm vài ba chiếc đầm xinh xắn như những người con gái khác. Cô chỉ là, chợt bị chiếc tivi với kiểu dáng cổ điển đang phát một MV ca nhạc nào đó thu hút mà thôi.

Những chàng trai mặc trang phục có chút hầm hố, tóc tai cũng thật khác biệt, liên tục tỏ vẻ cool ngầu. Họ được gọi tên là "Idol" đúng chứ?

"Những người như họ, cuộc sống chắc sẽ tốt đẹp hơn cô nhỉ?"

.

"Rap Monster, đúng như cái tên của tao.

Tao ngốn hết sạch mọi loại beat, tao là một loại quái vật.

Tao trung thành với cái tên của mình, ngon thì nhảy vào đây xem thử đi.

Quay cuồng trong câu chuyện trở thành Idol.

Haha, các đàn anh luôn tự hào về mấy cái gọi là niềm kiêu hãnh của hiphop.

Rồi nói rằng tao chẳng thể được như vậy đâu.

Nhìn cho kĩ lại đi, tao đã vượt qua điều ấy lâu rồi.

Tao làm được rồi đấy, bây giờ định nói gì nữa, chàng trai?"

- Trích RM: We Are Bulletproof, Pt 2 - BTS -

-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net