12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo bên góc phòng. Đôi mắt đen láy nhìn người con trai to xác đã thay ra bộ đồ chật chội đêm qua, lúc này anh đang mặc quần áo của chính mình, thoải mái ngồi xếp bằng bê tô cháo nóng hổi trên tay cẩn thận múc từng muỗng, giống như sợ sẽ làm đổ nó bất cứ lúc nào vậy. Những làn khói nghi ngút bay lên uốn lượn, bao phủ y hệt lớp sương mờ đang muốn nuốt chửng cả khuôn mặt anh. Tuy thế mà tốc độ ăn chẳng hề chậm, lại vừa vặn khiến người khác cảm thấy không đến nỗi quá nhanh. Nghĩ lại, nếu ngày đó, cô có thể giống như anh, dùng cách này để ăn cùng đám trẻ ở trung tâm từ thiện thì hẳn sẽ chén sạch tất cả nhưng vẫn giữ được cái mà người ở đó gọi là "nhã nhặn lịch sự, trẻ con hiểu chuyện" đi. Cô lặng lẽ đưa tay phải chạm lên tai mình, thầm cảm nhận cái đau âm ỉ đang xuyên qua thời gian mà nhắc nhở "Không được tranh thức ăn với các bạn!". Chỉ là họ không biết, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì đến một cọng rau cũng chẳng có mà ăn!

"Sao vậy Ami?" Namjoon bị nhìn đến mất tự nhiên liền hướng về người con gái tròn mắt hỏi.

"Không có gì." Cô chột dạ dời đi ánh mắt rồi bồi thêm một câu. "Chỉ là cảm giác như anh bị bỏ đói lâu ngày thôi."

Anh cười, nhún vai đáp lại.

"Nói vậy cũng không sai."

Nhìn tô cháo thịt bằm trên tay, anh bỗng nhớ đến những khay thức ăn thơm ngon nhiều ngày trước bị ngó lơ mỗi khi các thành viên đem đến. Nhớ đến nồi canh hầm mà đêm qua anh cả Seokjin đã dặn khi trở về phải ăn cho bằng hết, cuối cùng vẫn bỏ lỡ.

Quả thật...

Đã "bị" bỏ đói lâu ngày rồi!

"Anh đang sống một mình sao?" Ami nhẹ giọng hỏi.

Namjoon thoáng chốc sững người. Chẳng phải do ý tứ câu hỏi của đối phương, mà vì sự trầm tĩnh nhẹ tênh bên trong đó. Anh tinh ý nhận ra nó đã không còn thổi vào chút sắc âm lạnh nhạt lúc ban đầu, mà thay vào đó lại mang dáng vẻ thư thái giống như những người bạn lâu năm gặp gỡ hỏi thăm nhau vậy. Rất nhanh, anh lôi tinh thần của mình về, thành thành thật thật tự hào trả lời.

"Không đâu. Tôi sống cùng hai người anh, ba người em trai và cậu bạn thân."

"Đông vậy sao? Hèn chi anh bị bỏ đói là đúng rồi."

Anh bây giờ đến lời chọc ghẹo của cô cũng ngơ ngẩn mà bỏ qua. Bản thân lại chỉ toàn tâm toàn ý "treo" mình lên nụ cười hiếm có trên đôi môi kia. Nó xoáy sâu và rạng rỡ. Nổi bật cả chiếc lúm bé xíu ở bên má phải. Mắt một mí nơi anh cứ như đang cẩn thận lưu giữ nó thật kỹ, khiến nó khắc ghi vào ký ức thanh xuân. Bởi lẽ, anh bắt đầu để Ami tiến vào cuộc sống của mình rồi!

Vẫn giống như lần đầu tiên, Ami là người có phản ứng lại nhanh nhất. Cô như một thói quen đưa tay lên vội che đi vết sẹo chưa từng nhạt đi cơn nóng rát.

Và cũng không biết từ lúc nào, Namjoon đã đặt tô cháo cạn đáy xuống nền đất, để nó lẻ loi giữa cái lạnh của màn đêm khuya khoắt, chồm người đến trước mặt cô. Bàn tay bạo dạn của anh nắm nhẹ lấy cổ tay đang che chắn vết sẹo kia, giống như khẽ bảo với nó "Không sao đâu!" mà yên tâm rời đi. Chẳng biết bằng cách nào, cô lại nghe lời đến thế. Ngoan ngoãn trở về dáng vẻ mà sự gớm ghiếc đó thản nhiên lộ rõ.

Cả không gian chỉ còn len lỏi hơi thở đều đều của hai chiếc bóng được ánh trăng bên ngoài khung cửa vẽ lên nền đất. Bởi vì Namjoon là người chủ động rút ngắn khoảng cách, nên nếu anh không cử động thì cô cũng chẳng muốn nháo. Cổ tay vẫn như thế, tùy ý để anh nắm lấy. Mặc kệ luôn khuôn mặt phảng phất nét trưởng thành đang duy trì phóng đại trước mắt. Dường như từ trong sâu thẳm, cô nhớ đến câu hỏi đêm đó của anh.

"Vậy, theo cô, Quái vật là sao?"

Anh lúc đó chỉ đơn thuần là vặn vẹo lại cô hay thật sự muốn một đáp án đúng nghĩa?

Giống như nhìn ra sự lén lút dao động ẩn trong đôi mắt đen láy, Namjoon ôn nhu mỉm cười, trầm giọng phá vỡ mọi tĩnh lặng.

"Ami à, một tô cháo, ăn không no!"

"......"

Vui vẻ buông tay Ami ra, anh quay về dáng vẻ như chưa từng có một khoảng lặng nào tồn tại, ngón trỏ thon dài làm bộ ủy khuất chọt chọt vào tô cháo đã cạn kia khiến nó di di trên nền đất.

"Thật sự hết rồi sao?"

"Hết rồi."

"......"

Ami đứng dậy lấy gối với chăn ném về phía anh, thản nhiên nói.

"Anh ra góc kia nằm đi. Ngủ rồi tự khắc sẽ hết đói."

Anh nhíu lại đôi mắt một mí tỏ thái độ "Có người đang lừa đảo" nhìn chăm chăm vào cô. Tất nhiên, nó chẳng có tác dụng gì với đối phương cả. Thế nên, trước sự phớt lờ đó, anh đành ngoan ngoãn ôm đống đồ vừa được ném cho ra góc trải ngay ngắn, ngồi ịch lên và không động đậy.

Cô nhìn anh chưa chịu nằm xuống, bất giác lên tiếng hỏi.

"Muốn ngủ nệm?"

Namjoon đương nhiên không phải ý đó. Vội vàng lắc đầu phủ nhận. Anh chỉ đang bận suy nghĩ "Làm sao đói lại có thể ngủ?" mà thôi.

Ami định nói gì đó thì thấy người ở góc đã chịu an phận quấn mình lại thành cuộn, lấy lớp chăn to xụ bao bọc cả cơ thể giống hệt một khúc kimbap đầy nhân. Thứ duy nhất để lộ là mấy chỏm tóc mềm đang chỉa chỉa ra bên ngoài, cô khẽ cười vì đã có được đáp án cho đồ ăn sáng vài tiếng nữa. An an ổn ổn nằm lên chiếc nệm đơn duy nhất trong nhà mà chìm vào giấc ngủ.

Lạ thay, đây cũng là giấc ngủ mà Ami chìm vào nhanh nhất từ nhỏ đến giờ!

.

Sự thật là Namjoon chẳng hề an phận như những gì Ami nghĩ. Ngay sau khi cảm nhận được cô gái nhỏ đã đều đều chìm vào giấc ngủ, anh liền rời khỏi sự ấm áp mà ngồi dậy. Lẳng lặng nhìn người kia hơi cong người xoay về phía mình, vừa vặn lại đang đối diện với anh. Khóe môi cũng vì vui vẻ kéo lên cao hơn. Cho dù không "nhường" nệm nhưng cô vẫn nhất quyết đưa cho anh cái chăn duy nhất, còn mình thì chỉ tạm bợ một chiếc khăn to để đắp ngang eo. Nghĩ cũng đúng, vốn dĩ luôn sống một mình thì cần gì có nhiều chăn gối dự phòng. Anh của những năm về trước cũng như vậy. Khi các thành viên hiện giờ vẫn chưa đến ở chung, anh lúc ấy chỉ luôn đơn độc nhìn từng người cũ rời đi. Lâu dần cả căn nhà đều còn lại mỗi đồ của chính mình, anh cũng chẳng thèm để tâm đến phải chuẩn bị thêm thứ gì, vì không chắc bản thân còn ở đó đến bao giờ. Vậy mà, mới thế đã là nhiều năm trước.

Namjoon nhẹ nhàng đem theo chiếc chăn đến bên cô, khe khẽ đắp lên, còn cẩn thận kéo lên tới gần mặt. Đảm bảo đối phương được bọc kín mới ung dung ngồi bệt xuống cạnh đó. Không sợ đánh thức cô, anh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc mái đang nghịch ngợm rơi xuống kia lên. Mỗi lần nhìn vào vết sẹo này, anh đều nhớ đến điều cô hỏi đêm đó.

"Quái vật là sao?"

Anh khi ấy chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tròn cúi xuống ủ rũ và bàn tay nhỏ báu mạnh lên cánh tay anh, thật sự không biết cô đã dùng biểu cảm gì để hỏi. Nhưng anh nhớ rất rõ dáng vẻ đầy khó hiểu cùng vô vàng thắc mắc trước đó. Chẳng hề tồn tại lớp bọc mạnh mẽ nào cả, trong một khắc, cô giống như muốn biết định nghĩa thật sự của hai từ "Quái vật" vậy. Liệu rằng, trong tương lai, anh có cơ hội tìm hiểu đáp án mà cô muốn không?

Namjoon để tay mình chống lên đầu gối, tựa cằm lên nhìn về hướng cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài, từ khi nào lại sáng như vậy nhỉ? Hình dáng vầng trăng kia, lần cuối cùng được anh lưu giữ là tròn hay khuyết? Anh đã không còn nhớ nữa. Có lẽ thời gian qua, thứ tồn đọng trong anh chỉ là bốn bức tường của căn studio chật hẹp. Nó gần như đã nuốt chửng anh cùng với sự hỗn loạn trong linh hồn. Cho đến hiện tại, anh vẫn giống như đang tiếp tục thu mình ngồi cuộn tròn ở giữa một không gian vô định màu trắng. Nó vẫn còn là những vòng xoáy đơn sắc mờ mờ ảo ảo, khi thì như muốn nuốt chửng anh, khi thì muốn đá phăng anh đi. Mọi thứ với anh, giống như chẳng bao giờ có thể tốt hơn được.

"Hãy rời khỏi Bangtan đi!"

Nhớ đến lời bình luận ấy, anh vẫn luôn chọn nụ cười nhạt nhòa để đối mặt. Nếu đêm đó không có Ami, hẳn là người bình luận đã rất hả hê. Thế nhưng, một Bangtan không có Kim Namjoon sẽ như thế nào nhỉ? Có phải khi đó người dẫn dắt nhóm là anh Yoongi không? Nghĩ thôi cũng thấy các thành viên sẽ khổ sở một chút rồi. Hoặc cũng có lẽ là Hoseok sẽ thay thế anh định hướng cho mọi người. Tuy rằng, cậu ấy có vẻ sẽ tự khiến mình mệt mỏi, nhưng năng lực mong muốn người khác vui vẻ là điều tốt mà. Còn có anh Seokjin nữa, nếu anh ấy dìu dắt thì sẽ tuyệt lắm, mọi khó khăn đều sẽ được cảm hóa nhẹ nhàng đi rất nhiều, khi đó ai nấy đều sẽ vững lòng đi tiếp, vì anh ấy cực kỳ chính chắn mà. Và một khi Bangtan tốt hơn thì ba đứa nhỏ cũng sẽ an yên mà chuyên tâm vào luyện tập cùng học hành, sẽ không phải mỗi ngày đọc các bình luận chửi bới nữa, cũng sẽ không phải nén lòng lại mỗi lúc nhìn thấy anh nữa.

Thế nhưng, ngay lúc này, chính anh lại cảm thấy không nỡ. Trong lồng ngực liên tục truyền đến từng đợt co thắt mạnh mẽ. Anh nằm ngã ra nền đất lạnh lẽo, gắt gao ôm lấy cơ thể của mình. Nước mắt theo đó lặng lẽ chảy ra.

Nhưng anh đối với Bangtan...

Chính là không thể rời đi!

_______________
Xin chào \(^o^)/
Chỉ là viết xong chap này, mình muốn tâm sự chút gì đó thôi à.
Đối với mình, Namjoon thật sự là một người suy nghĩ rất nhiều, vô cùng nhiều. Và một khi như vậy, mọi thứ đều thật sự mơ hồ không thể định rõ được. Mình nhận thấy anh có thể đem cả quá khứ, hiện tại và cả chuyện tương lai vò thành một cuộn luôn. Mình cũng là kiểu người như thế. Cho nên, ở chap này sẽ chẳng thể sâu sắc được những vấn đề mà Namjoon suy nghĩ. Thế nhưng, lại đơn thuần cảm nhận sự hỗn loạn trong đó nhỉ? Mình từ khi vào fandom cũng đã nhiều lần nghĩ "Sẽ thế nào khi Bangtan thiếu vắng người nào, không có người nào?" và đáp án luôn chính là "Không thể được, Bangtan thật sự phải đủ 7 mới trọn vẹn!"
Mình không thể nào biết được suy nghĩ của các anh ở thời điểm mà các hashtag OT6,5,4 xuất hiện sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng với tâm lý nhìn chung sẽ tự đặt câu hỏi "Không có mình, sẽ tốt hơn đúng chứ?" Nghĩ thôi, mình đã thấy đau lòng rồi!

Ừ thì. Hiện tại dịch bệnh vẫn còn và nhiều nơi diễn biến phức tạp, các bạn hãy giữ gìn sức khỏe và tăng đề kháng thật tốt nhé!

Mình sẽ ráng chăm chỉ ra chap mới trong thời gian nhanh nhất có thể. Vì viết fic đối với mình là cảm hứng, nên đôi lúc nó sẽ hơi dở hơi mà đình công. Mong các bạn thông cảm.

Lời cuối cùng nè, hãy luôn yêu thương bản thân nhé các ngọt ngào của Bangtan!

Purple U 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net