trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

"Tấn Khoa ơi, em đừng quậy nữa, cẩn thận sức khỏe chứ"

Hoài Nam nhìn Tấn Khoa tung tăng dạo khắp hàng này đến quán nọ, chỉ có thể lắc đầu cười trừ.

Tấn Khoa là một em bé phá của, thật sự đấy. Cái hôm đầu tiên em bươc vào căn "nhà" của Tấn Khoa nơi London hoa lệ, trong đầu anh chỉ có ba chữ "cái loz má"

Giàu chi mà giàu quá đáng.

"Sức khỏe của em có anh lo mà Nam, không có sao đâu anh"

Tấn Khoa tắp vào một tiện bán bánh ngọt, đẩy cửa rồi khuất mất. Hoài Nam nhìn mấy túi đồ mình đnag cầm trên tay toàn là áo quần cao cấp, thú bông đắt tiền, anh chỉ đành lắc đầu một cái ba phần nuông chiều bảy phần như ba rồi bước vào cùng với em.

"Anh Nam, anh muốn ăn gì á"

Tấn Khoa đứng trước quầy bánh, đôi mắt em đảo qua đảo lại giữa hai cái bánh xoài và mứt dâu rằng.

"Tấn Khoa ăn đi, anh không ăn"

Hoài Nam không thích đồ ngọt lắm, anh thấy nó rất ngấy, còn không ngon nữa, nhưng Tấn Khoa thì mê đồ ngọt lắm.

"Vậy anh gọi nước nha? Anh uống cam thảo mặn không á?"

"..."

"Anh ăn bánh xoài nhé, em sẽ ăn mứt dâu rừng"

"..."

Tấn Khoa không đợi Hoài Nam trả lời, đã nhanh chóng trao đổi với nhân viên.

"Làm ơn bán cho chúng tôi một phần bánh xoài, một phần bánh mứt dâu rừng, một ly nước từ quả mai biển và một ly cam thảo mặn"

"Được, món ăn sẽ được mang lên sau vài phút. Chúc hai bạn có một bữa ăn ngon miệng"

Tấn Khoa nhanh chóng kéo tay Hoài Năm đi vào bàn, em chọn chiếc bàn tròn ở kế cửa sổ, trên bàn có một bình hoa nho nhỏ trang trí, em dường như thích nó lắm.

"Mai chúng ta sẽ đi đâu hả anh Nam?"

Hoài Nam thầm nghĩ, Tấn Khoa háo hức ghê, nhìn em dễ thương thật. Sao lại có một người dễ thương như thế nhỉ?

"Ngày mốt chúng ta sẽ ra sân bay, vé tới Thụy Điển anh đã mua rồi"

"Ờ, Thụy Điển cũng là một nơi rất đẹp"

Nói câu được câu chăng, chẳng mấy chốc  bánh và nước đã ở trên bàn. Tấn Khoa nếm một miếng bánh mứt dâu rừng, lại khều thử một miếng bánh xoài của Hoài Nam.

Hoài Nam vẫn luôn chú ý đến Tấn Khoa, anh thấy rõ ràng khóe miệng em cong vòng xuống, có chút ủy khuất cụp mắt. Thế nhưng Tấn Khoa cũng chẳng nói gì, chỉ dùng tần suất hai mươi lần một phút nhìn vào chiếc bánh xoài trước mặt anh, tay cầm nĩa thì cứ chọc chọc vào chiếc bánh mứt dâu rừng chứ không ăn nữa.

Nhìn chiếc bánh mứt dâu rừng xinh đẹp lúc nãy ở dưới tay em bây giờ đang dần trở nên một đống nát bươm, Hoài Nam nhìn không đành lòng. Hơn nữa, cái bộ dạng ỉu xìu như con mèo cụp tai ấy của Tấn Khoa khiến Hoài Nam chỉ biết ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.

Anh đẩy chiếc bánh xoài đến chỗ Tấn Khoa, còn chính mình lấy cái dĩa đặt bánh mứt dâu rừng, còn không quên bảo.

"Đây đây, cho em cho em, đừng nhìn nữa"

Hai mắt của Tấn Khoa từ khi nhìn thấy anh lấy đĩa bánh mứt dâu rừng đã lấp lánh như sao, chỉ vừa nhận ra anh đổi cho em đĩa bánh xoài đã cười híp cả mắt.

"Em biết anh Nam là tốt nhất mà"

Hoài Nam cảm thán trong lòng "tui nghi ngờ Khoa là một con mèo, nhưng tui không có bằng chứng"

06.

"Mai chúng ta đi đâu thế"

"Chúng ta đi trải nghiệm cuộc sống ở Holckenhavn nhé"

"Được, đều nghe anh Nam"

;

"Chúng ta đến Kronborg luôn được không anh Nam"

"Em thích gì ở đó thế"

"Em không biết, em muốn xem một chút thôi, em có xem qua vở Hamlet nên em muốn tới"

"Vậy thì mình đi thôi"

;

"Ngày mai chúng ta sẽ đi Pháp em nhé"

"Được ạ, em còn muốn thử mùi vang đỏ chính thống ở thung lũng Loire với anh nữa"

"Nhưng em chỉ được thử một chút thôi em nhé?"

"Ơ?"

"Khoaaaa"

"Cũng... cũng được ạ"

;

Hoài Nam đã từng nói Tấn Khoa là một em bé phá của chưa nhỉ? Anh chẳng nhớ nữa. Thế nhưng bây giờ chẳng phải một mình em phá, còn có cả anh nữa.

Hai người dạo bước trên cung đường nhỏ nơi thủ đô Cardiff mộng mơ và cổ kính, phía trước là ánh mặt trời đỏ hỏn đang từ từ chào tạm biệt nơi chân trời.

Hoài Nam lo lắng nhìn Tấn Khoa đang tự ôm ngực của em, cả hai bàn tay run cầm cập và lạnh cóng ấy chật vật đè ép lên ngực trái, còn khuôn mặt anh thì nhợt nhạt đi.

Anh vươn tay ôm lấy Tấn Khoa, thân yêu của anh mà xoa lấy phần tóc con sau ót em, đôi môi chạm nhẹ lên vầng trán cao, lướt ngang qua mái tóc mềm mượt xõa xuống.

"Có vẻ như chúng ta sẽ phải về lại Phần Lan rồi thân yêu ơi"

"Ừ, về thôi"

;

"Anh Hoài Nam ơi, thuốc"

Tấn Khoa dựa người bên thành cửa sổ của máy bay, khó nhọc thở dốc từng hồi. Tay em siết lấy một góc áo khoác dài của anh, đầu ngón tay em tím tái, còn hai mắt nhăn chặt. Hoài Nam lục tìm thuốc, hai tay thoăn thoắt thế nhưng cũng không dám rời mắt khỏi Tấn Khoa một chút nào.

"Cũng không biết từ lúc nào em lại "phế" như thế nữa, rõ ràng trước đây có phát bệnh đột ngột thì em cũng có thể lấy đủ thuốc. Anh Nam chiều em quá, em lười rồi nè"

Tấn Khoa mệt mỏi co chặt người, cơn đau quặn từ nãy vẫn đang âm ỉ trong ngực, khóe miệng em nhếch lên, trêu đùa Hoài Nam vì em sợ anh lo lắng cho em quá.

"Thân yêu, có anh đây mà, em muốn anh làm gì cũng được hết á"

Hoài Nam quay người, hôn nhẹ lên mí mắt đang nhắm chặt của Tấn Khoa, thành công khiến nó thả lỏng.

"Ừm..."

Tấn Khoa phát ra một tiếng ừm nhỏ trong cổ họng, nghe tưởng chừng như không quan tâm đến lời mà Hoài Nam nói, thế nhưng đôi bàn tay lúc nãy siết lấy áo khoác của Hoài Nam giờ đã đan lại thành mười ngón với anh, khẽ xoa nhẹ tìm cảm giác an toàn.

07.

Hoài Nam đứng trước vườn hồng, hai mắt em gắn chặt vào một điểm nổi bật ngay giữa khung trời hoa màu nhung thẫm.

Tấn Khoa ngồi trên chiếc xích đu treo trong vườn nhà, gió thổi ngang qua đem hương từ những khóm hoa trồng trong sân đến trước mặt em. Hai tay em cầm tấm bản đồ giấy, ra chiều ghi nhớ những cái tên mà em ấn tượng.

Bỗng nhiên chiếc xích đu đong đưa, nó được đẩy lên thật cao, rồi lại cẩn thận được tiếp đón bởi Hoài Nam. Tấn Khoa cười khanh khách, hai khóe mắt nheo lại, trông hệt như con mèo nhỏ được cưng nựng.

"Anh Hoài Nam"

"Ừm, anh nghe đây em"

"Em muốn đi ngắm cực quang với anh"

"Vậy thì để anh kiểm tra khí tượng rồi chúng ta đi nhé?"

Hoài Nam gật đầu, không có chút suy nghĩ nào.

Tấn Khoa ơi, em có muốn lên thiên đường thì Hoài Nam cũng quyết theo em cho bằng được chứ đừng nói chỉ là muốn ngắm cực quang em à!

;

Chạng vạng của Phần Lan, mặt trười lơ lửng trên nền trời đỏ cam, vài dải hồng uốn lượn như tơ lụa mềm mại. Những vạt nắng chiều cẩn thận vượt qua khỏi từng lớp mây trắng mịn và xôm xốp như chiếc kẹo bông gòn ngọt ngào, hằn lên một nét đẹp lãng mạn cổ kính, chúng cố gắng len từng chút một qua những phiến lá xanh, ước mong đan ngang mái tóc mềm của mỗi người đang tát bật tan tầm.

Hoài Nam mang trên vai một chiếc balo cỡ lớn, đựng các dụng cụ cần thiết để cắm lại hai ba đêm trên núi mà không phải chạy đôn chạy đáo. Chiếc lều nhỏ được gập lại, đặt gọn gàng trong một túi zip lớn bằng vải bố thì xách bên ngoài cùng với thùng giữ nhiệt đựng đồ ăn cho vài ngày tới.

;

Nếu nói một cách chính xác, không phải Tấn Khoa chưa ngắm cực quang lần nào. Dù sao một người sống ở Rovaniemi từ năm mười hai đến tận hai mươi, không nhìn thấy lần nào là nói điêu.

Thế nhưng, lần này lại không giống.

Còn không giống ở đâu, Tấn Khoa cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ là, sự nôn nao trong lòng em trở nên mãnh liệt hơn, Chỉ là, nghĩ đến sẽ cùng Hoài Nam đứng dưới trởi quang phổ, hẳn rằng, tất cả sẽ trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

08.

Hoài Nam và Tấn Khoa đóng cọc trên lưng đồi hai ngày, cuối cùng vào tối đêm thứ ba cũng đợi được những dải sáng lượn vòng trên nền trời.

Thay vì tối đen như những đêm sương giá nơi Phần Lan, đêm nay nên trờ chuyển sang một màu xanh sáng mạ vàng, ở phía trên cao còn đính kèm thêm một màu đỏ hồng nhợt nhạt.

Thật như những gì Hoài Nam nghĩ về tối nay. Bầu trời trở nên một miền xa thẳm, vừa ảo mộng lại vừa thơ thẩn, từng dải từng dải lững lờ trôi nhẹ, hằn những vệt sáng lấp lánh lên đôi mắt người em thương.

Tấn Khoa cuốn mình trong một chiếc áo phao dày cộp, bên trong đó theo em nhớ còn mặc thêm khoảng hai ba cái hoodie. Đồi bàn tay đeo gang đưa tới trước mặt, ý đồ sưởi ấm khuôn mặt đã bị cái giá lạnh làm hồng cả hai má.

Hoài Nam cứ nhìn mãi nhìn mãi, dưới quang phổ, dường như anh nhận ra hình ảnh Tấn Khoa trong lòng anh trước giờ vẫn luôn là một tồn tịa quý giá và rực rỡ như thế, ngay từ giây phút đầu tiên, từ giây phút Tấn Khoa đưa tay và kéo anh lên khỏi mặt đất lúc anh vừa đến Phần Lan.

Tấn Khoa, thân yêu của anh!

"Anh Nam, anh biết không, lần cuối cùng em nhận ra cực quang và bầu trời ở Rovaniemi đẹp đến nao lòng như thế là khi em mười hai tuổi. Vì suy tim bẩm sinh nên anh thường phải ở nhà một mình hoặc với những dì giúp việc, duy chỉ vài lần được ba mẹ đưa ra ngoài chơi, chính là đến đây ngắm cực quang"

"Năm mười hai tuổi ấy em ngẩng đầu nhìn cả một trời rực rỡ, ảo tưởng rằn nó sẽ mãi rực rỡ như ngày ấy cho đến sau này. Thế nhưng năm mười bốn, kể từ đó em không còn ba mẹ nữa. Trời, cũng không còn đẹp nữa"

Ánh mắt của Hoài Nam gắn chặt vào Tấn Khoa, một nỗi xót xa ùa về khiến cả người anh run lên. Cảm giác cô đơn khi không cha mẹ kề cạnh những ngày mới lớn rất khổ sở, anh hiểu nó, hiểu một phần. Mà với một người chịu dày vò bởi căn bệnh suy tim quái ác như Tấn Khoa thì càng khổ sở hơn, anh chắc chắn đấy.

Anh không dám tiếp câu chuyện của em, chỉ nhẹ nhàng muốn chuyển sang một chủ đề khác.

Anh nghĩ, anh không muốn nhìn thấy Tấn Khoa phải khóc.

"Nhưng hôm nay anh thấy bầu trời rực rỡ lắm, em có thấy thế không?"

Anh nhìn vào mắt Tấn Khoa, cố gắng dùng hết tất cả sự nỗ lực của bản thân để Tấn Khoa thấy anh thương Tấn  Khoa, bằng cả tấm lòng này.

Hoài Nam thấy Tấn Khoa khựng lại, nhìn anh, rồi lại ngẩn lên ngắm bầu trời.

Cứ hai ba lần như thế, anh mới nghe được giọng nói khe khẽ của em

"Dạ, em có"

Anh dang rộng hai tay, cảm nhận được một người chui vào cà ở gọn trong lòng mình, khẽ khàng đưa tay xoa nhẹ ở phía sau lưng em.

"Nhưng anh ơi, chúng ta là gì của nhau ạ?"

Tấn Khoa thì thào bên tai anh, ngay tại đó, những lời nói như trực tiếp rót thẳng vào tim anh. Chúng khiến tim anh rung lên, và anh nhận ra từ trước giờ anh chưa từng nói với Tấn Khoa một câu bày tỏ rõ ràng.

"Em là người yêu anh, là người anh yêu, là mặt trời nhỏ sưởi ấm tâm hồn anh, là nhà của anh"

Em hỏi em là gì của anh... Vâng, em là nhà.

Anh đặt lên môi em một nụ hôn, nhẹ nhàng và nâng niu.

"Thân yêu, thân yêu của anh. Nếu như em muốn, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em, ôm em như thế này, nói thương em rồi gọi em là thân yêu. Thân yêu ơi, anh yêu em"

Anh nghe tiếng của em, chất giọng mũi nho nhỏ như những lần em nức nở vì cơn đau quặn thắt khẽ khàng thổi một ngọn gió nhẹ bên tai anh. Em lặp lại vài lần.

"Ta yêu nhau"

"Ta yêu nhau là đủ rồi"

"Ta yêu nhau là đủ rồi anh ha"

Ừ, em ơi, ta yêu nhau là đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net