22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" thưa ngài, chủ tịch vẫn còn đang ngủ, chúng tôi không thể phá giấc ngủ của ngài ấy !"

"huh-nó là con ta, còn ta là ba nó ! Các cậu không biết phân biệt trên dưới là như thế nào à ? Mau gọi nó dậy."

Người đàn ông với dáng vẻ già dặn này từ sáng sớm đã đến làm ầm cả gia hộ. Còn ai cả gan ngoài ba hắn - Kim Hyunseung. Ông vẫn một mực lớn tiếng đòi đánh thức hắn dậy, gậy chống liên tục gõ mạnh xuống đất. Ba tên cận vệ thân cận nhất của namjoon dù có nói hết lời vẫn không thuyết phục được ông.

" nhất quyết không gọi ? Được vậy ta tự lên lôi đầu thằng ất ơ đấy dậy."

" không ! không được thưa ông !"

Cả ba tên lính đó đều chạy theo ngăn ông lại, nhưng người của ba hắn lại còn nhiều hơn. Một phát xô hết ba người ra, dọn đường cho ông lên mắng chửi thằng con trời đánh của mình.

" này junhoe, mày gọi cho ông chủ đi ! nhanh lên !"

" ơ sao lại là tao ? Mày gọi đi !"

" tao dám gọi chắc ! Tụi bây có gan thì cứ bắt máy alo với ông chủ đi..."

" thiệt tình...mới sáng ra mà đã có chuyện !"

* đùng *

" KIM NAMJOON ! DẬY MAU THẰNG ĐẦN !"- ông xông cửa vào trong rồi thét lên.

Thấy cảnh người họ còn ôm nhau ngủ ngon lành, ông liền sôi máu và xốc chăn lên. Bị tiếng la kèm theo gió lạnh xộc thẳng lên người làm thức tỉnh, hắn dù chưa kịp hoàn hồn cũng nhận ra ba mình đang đứng bên cạnh. May mà lúc chăn tung lên, hắn đã nhanh tay ôm xuống nên không để người khác thấy được thân thể của jimin. Hắn đang ngủ ngon bị gọi dậy ngang thế, trong lòng bực tức không thôi liền la lại ba mình.

" Ba ! Sao lại xông vào phòng con vậy ?"

" Thằng trời đánh, bất hiếu này ! tao đã nhắc hôm nay phải đi Bukchon sớm để thăm mộ ông bà mà sao-mà sao mày ngủ tới giờ này vậy !"

Ông vừa nói vừa đưa gậy đánh vào mông hắn. Riêng jimin thì an toàn rồi, hắn đã ôm chặt cậu ta dưới thân để bảo vệ. Namjoon còn đỡ đầu jimin úp vào ngực mình để che mặt lại, tránh cho ba hắn thấy. Bởi hắn biết ba ghét việc hắn lăng nhăng với người khác. Ông chỉ chấp nhận vợ hắn là người con dâu duy nhất của mình thôi.

" Rồi rồi, nghe rồi...ba xuống dưới phòng khách đợi tí đi, cho 5 phút-5 phút thôi. "

" Càng lớn càng nói không nghe lời, mày lại ngủ với hạng trai bao rẻ tiền này đấy à ! Có tin là tao chụp qua cho vợ mày xem không ?" - ông còn chưa nói hết lời đã lấy điện thoại ra hù dọa hắn.

" Ba, làm ơn đi ! Đừng có trẻ con như thế được không ? Con nói con xuống liền mà !"

" Người đâu ? Dẫn ba tôi xuống. Mau lên !"

" Không cần, tôi tự đi !"

Ông chỉnh lại quần áo của mình và rời đi, gương mặt biểu hiện sự khó chịu không ít. Ngay sau khi cửa được đóng lại thì cũng là lúc tiếng khóc nức nở của jimin bật lên. Cậu ta vừa rồi rõ là bị ba hắn xúc phạm không nhẹ, mặc dù mình đúng là loại trai bao và cũng thường xuyên nghe đi nghe lại câu chửi đó. Nhưng chả hiểu sao jimin lại cảm thấy bản thân bị tổn thương vô cùng, nghe được tiếng khóc của cậu ta, hắn liền dỗ dành trong sự xót xa không thôi.

" sao...sao thế ? sao em lại khóc ? có anh ở đây với em rồi mà"

Hắn ôn nhu lau đi hàng nước mắt đang lăng trên má jimin, kèm theo một nụ hôn lên trán để an ủi. Namjoon tuy hỏi thế, nhưng hắn biết cậu ta đang đau òng vì thứ gì, dịu dàng ôm chặt jimin vào trong lòng mình, hắn còn vuốt ve phần lưng trần ấy. Hy vọng cậu ta bớt buồn giận phần nào.

" ngoan, không khóc nữa, em làm anh đau đó..."

" hức...hức...namjoon à-"- jimin đưa tay lên dụi mắt mình

" sao, anh nghe."

" anh có yêu em không ?"

Một câu hỏi đánh trúng tim đen của hắn, tất cả hành động vỗ về đang thực hiện trên người jimin dường như ngừng lại. Thời gian cứ thế trôi đi và khoảng lặng thinh trong bầu không khí ấy cứ tiếp diễn, vẫn luôn có đôi mắt xinh đẹp đang hướng về phía hắn. Cuối cùng, hắn lại thở dài một hơi, ánh mắt luôn hướng về phía trần nhà vì không dám đối diện với cậu ta. Hắn đáp:

" anh xin lỗi..."

Sau khi nghe câu trả lời từ hắn, jimin lập tức rơi ngay những giọt nước mắt cuối cùng và quay lưng về phía hắn. Mặc dù không khóc thành tiếng nhưng namjoon có thể thấy được bờ vai đang run rẩy của cậu ta. Tiến đến đặt nụ hôn lên vai, hắn xuýt xoa nắm chặt lấy bàn tay và ôm cậu ta vào lòng mình.

" đừng khóc,anh xin lỗi mà....bây giờ anh phải đi rồi. Em cứ nằm đây nghỉ ngơi nha, chiều sẽ có người đưa em về."

Cậu ta không đáp lại lời nào, cũng chẳng níu kéo gì khi đôi bàn tay ấy rời đi. Chỉ biết nhắm mắt lại và ngậm đắng nuốt cay mà thôi. Hắn đã đi thay đồ và vệ sinh cá nhân, trong lúc đó lại vô tình nhờ đến con người thảm hại đêm qua liền có chút khó chịu. Càng nghĩ càng thấy bực mà cũng chả hiểu vì lý do gì, là vì hắn đã làm đau nó ư ? Hay là vì hắn vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của nó.

Người đàn ông này trong người phát ra khí thế áp đảo, hừng hực bước đến phòng của jungkook và lôi nó dậy. Thằng bé đang đắp chăn ngủ rất ngon, thì lại bị hắn nắm chặt một bên cổ tay và dùng lực vô cùng mạnh lôi dậy.

" A-ha....đau.."

Mới sáng sớm chưa gì người đàn ông xấu xa này đã làm nó khóc. Thế nhưng trong lúc vô thức cầm lấy tay nó như thế, hai đường gân xanh chéo nhau hiện rõ mồn một. Chứng tỏ hôm nay là đang trong kì của nó. Nếu có làm gì sơ hở một chút, nó có thể vác thêm cái thai về cho hắn. Nhưng dù sao cũng là một trong những nguyên do có thể thuyết phục ba hắn cho phép hắn nuôi nó.

Ba hắn từ sau khi có con dâu liền trông chờ cháu đến rục xương. Vậy mà hai vợ chồng hắn có làm đến như thế nào cũng không thể mang thai được. Đường gân xanh càng ngày càng nhạt đi, thấy tình trạng vợ mình không ổn liền đưa đi khám. Sau bao nhiêu ngày tháng mới phát hiện vợ hắn không thể mang thai được nữa. Tuy ba hắn rất thương con dâu mình nhưng sự việc xảy ra cũng làm ông buồn bực không ít.

" mới đụng có chút mà than đau. Xương làm bằng thủy tinh à ?"

Lúc hắn buông tay nó ra, thằng bé liền ngã lăn xuống gối và không còn chút trọng lực gì. Namjoon đá lấy thùng vali được đem đến hôm qua tới chỗ nó. Hai tay khoanh lại, dựa vào tủ giường vừa nói vừa nhìn đến bộ dạng tàn tạ ấy.

" mau đi thay đồ đi, em còn phải xuống dưới gặp mặt ba tôi."

" nhớ là mặc đồ đen, mặc sai liền ăn đòn. Cho em 3 phút, trễ 1 giây 1 roi."

" a...từ từ mà."

Giọng nói em bé vang lên, bước chân chập chững vì đau cũng phải ráng nhanh lên. Nó mở  vali của mình ra, lấy độ về sinh cá nhân rồi đi rửa mặt đánh răng. Vì hắn buộc phải kiếm ra cho bằng được đồ đen nên nó phải lục tung mọi thứ lên, đâu đó lại bay ra một con iron man. Và ngay vào lúc tìm được quần jean và áo thun đen, nó cũng chẳng ngần ngại gì mà thay trước mặt hắn. Không phải vì quen rồi nên như thế, mà quan trọng là không đủ thời gian.

" chú ơi, xong rồi !" - hơi thở gấp rút, sáng lạnh làm má nó cũng ửng hồng lên một chút.

" tốt đó, dư 30 giây. Bây giờ xuống dưới em chỉ cần ngồi yên bên cạnh tôi, không được nói một lời nào nghe chưa ?"

" dạ."

" à mà khoan...không có áo tay dài nào à ?"

Đang đi giữa chừng hắn lại nhớ đến mấy vết sẹo chi chít ấy, để ba mình thấy được sẽ có chuyện. Nên hắn quyết định phải cho nó thay áo tay dài lại.

" dạ có...nhưng mà màu trắng ạ."

" cứ thay đại đi, nhanh lên. Tôi xuống trước, xong rồi thì em ra phòng khách."

" dạ xong ngay."

________________

Chẳng hiểu sao mình lại nghĩ ra những kịch bản ngược tàn tâm với jungkook thế này :(((
À mà ngược cũng lâu lắm nhé, vợ namjoon cũng sắp về nước rồi nên mọi người cũng hiểu nhé :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net