6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" ưm..." - nó khẽ cựa quậy, báo hiệu cho sự tỉnh giấc sau giấc ngủ nghỉ ngơi dành cho nó.

" chà ! sau khi làm tôi bị mắng một trận thì em lại trốn tránh bằng cách ngủ say như thế này sao?" - đầu ốc còn chưa tỉnh táo hẳn nên nó chỉ nghe ù ù vài chữ, mắt mơ hồ vẫn chưa hết nhoè ảnh nhìn tới bàn tay gân guốc đang gạt cần xe.

* ơ, hắn đưa mình đi đâu thế này? * chính là thứ nó đang nghĩ trong đầu ngay lúc này. Từ từ ngồi thẳng dậy, nó bèn lấy tay dụi mắt và rồi mọi thứ dần hiện rõ trước mắt. Cũng chẳng trả lời câu hỏi khi nãy của hắn, điều duy nhất nó có thể nghĩ và nói bây giờ là:

" chú đưa con đi đâu thế ?"

hắn biết ngay mà, mấy đứa trẻ bây giờ thường hay hấp tấp, nóng nảy nhắm tới điều mình muốn lắm. Chả hề suy nghĩ đến hậu quả sau này chút nào.

" sao ? không muốn về nhà à ?" - hắn nhếch môi, tay thuần thục bẻ lái sang trái.

" không ạ...con rất muốn, nhưng mà/ "- trông thằng bé có vẻ không vui lắm khi được về nhà.

" tôi đã rất mong được thấy nụ cười xinh đẹp của em nhưng thời điểm này có lẽ không đúng để chúng xuất hiện nhỉ ? Có vấn đề gì sao ?" - namjoon nắm lấy tay nó, hiền hoà hôn lên đốt ngón tay.

" con sợ về sẽ bị mắng...trước đây con chưa bao giờ trốn đi cả một ngày thế này! Chắc chắn là mẹ sẽ phạt nặng a~"

" ra vậy! thế sao em không nghĩ đến việc họ ráo riết đi tìm em cả đêm ? cũng có thể đó chứ!"

" con không nghĩ thế..." - nó buồn bã nghiêng đầu nhìn ra cửa kính.

" ngốc, lớn rồi em nhận ra mọi chuyện cũng sẽ muộn. Chả có cha mẹ nào rời bỏ con mình cả, chỉ có con cái bỏ cha mẹ mình thôi, cưng à!" - hắn mỉm cười xoa xoa đầu thằng bé khiến nó ngây người ra trong vài giây

tự nhiên namjoon bật cười lớn khiến nó hoàn hồn. Biểu hiện vừa rồi rất vừa lòng hắn, bộ nó nghĩ hắn là người đạo đức đẹp thế sao ? Giỡn chút thôi...

" nhìn em kìa ! haha tin những lời giả tâm giả nghĩa đó sao ? tôi không phải thầy dạy môn đạo đức đâu!"

" câu vừa rồi tôi nói cũng có thể cho là đúng đi nhưng trừ trường hợp của kim namjoon này ra nhé !"

" nếu mà em đã cảm thấy không hạnh phúc và gò bó trong gia đình của chính mình thì sao em không rời khỏi đó đi ? Căn nhà đó có gì lưu luyến chứ ? Hai ông bà già của em à ? Họ không đáng đâu!" - hắn vừa nói vừa cười như xem thường những thứ đó.

" tối ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, phim hoạt hình thì xem loại của trẻ em ba tuổi, gấu bông tối đa 5 con. Ngay cả con siêu nhân được tặng duy nhất cũng gãy mất một cánh tay. Này sống như em thì chẳng biết gì về thế giới bên ngoài đâu ?" - nó tròn mắt khi nghe hắn kể về những sự thật về bản thân mình, sao người này lại có thể biết hết vậy....

" thế giới bên ngoài là gì vậy ạ ? sao con phải biết đến nó ?"

" nếu em cứ nấp kín dưới cống mà nhìn lên trời thì đời của em cũng sẽ tối mịt như dưới đó. Còn nếu đã ra ngoài thì..." - hắn hơi lưỡng lự để nói tiếp

" thì sao ạ ?"

" sau này em sẽ biết !"

" nhưng mà chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thôi thì bất cứ thứ gì em muốn tôi đều cho cả. Nằm im mà hưởng thụ, đó là thứ biết bao người mong muốn mà không có được đó bé con à!"

" em còn nhớ lời tôi nói lúc nãy không ?" - hắn quay một vòng cầm lái và tấp vào trong lề, thắng khá gấp nên nó có hơi ngã về phía trước.

namjoon quay sang mỉm cười nhìn nó, rồi chồm tới gỡ cái seat belt đang ôm sát người thằng bé. Hắn dễ dàng nhấc bổng một cái liền khiến nó yên vị ngồi trên đùi mình. Còn chưa thích nghi với mọi chuyện, và tính luôn cả sốc về mặt tâm lý nên khi hắn làm vậy, nó nhanh nắm lấy hai vạt áo hắn đẩy ra khỏi eo mình.

" cái này, tôi nghĩ là nên trả cho em." - hắn bật cái ngăn đựng đồ nhỏ trong xe và lấy ra cái cái dây chuyền bằng bạc trắng.

namjoon nghiêng người về phía trước, choàng tay qua cổ rồi đeo dây chuyền vào cho nó. Lúc hắn quay qua thì ánh mắt vô tình liếc qua đôi môi nhỏ mọng đó, không chịu được mà hôn đè lên chúng. Cái hôn bất ngờ vừa rồi khiến nó mở banh cả con mắt, đứng hình và ánh mắt hình như đang nhìn đâu đó trong hư không. Phản ứng vừa rồi của nó khiến hắn bật cười, tay đưa lên chạm đến bên má trắng mềm ấy.

" J - K ? tôi nên gọi em thế nào đây ?"

có lẽ người đàn ông này đã nhìn thấy chữ cái được khắc trên mặt sau của dây chuyền. Sơ bộ qua thì đây là sợ dây nó đã đeo từ lúc nhỏ, mở ra bên trong sẽ thấy hình ảnh gia đình ba người rất hạnh phúc. Đằng sau mặt trái tim sẽ đính chữ viết tắt tên của nó bằng kim cương. Thằng bé rất trân trọng sợi dây này, như là sinh mệnh của cả cuộc đời bé nhỏ này vậy. Nghe hắn hỏi thế nó cũng không trả lời ngay, gục đầu xuống và nhìn đến sơi dây bạc trước ngực mình.

" jeon - jung - kook" - hắn nhìn đến khẩu hình miệng ấy đang cố gắng phát ra từng chữ rồi lần theo đó mà đồng thanh nói theo.

" tên đáng yêu quá đi ! hôn thêm cái nào." - namjoon áp chặt lấy hai bên má nó rồi hôn lên môi cho đỡ ghiền.

sợ bị hắn hôn đến run người,đôi mắt cún lại tiếp tục rưng rưng nước mắt. Đối với nó bây giờ người đàn ông này là thứ đáng sợ nhất trên đời, dù chỉ là đứng trước mặt nó thôi thì tim liền đập thình thịch liên hồi.

" về...cho con về luôn nha~" - nó kéo dài giọng nài nỉ, tay nắm hai bên cổ tay áo nạmoon.

" muốn về luôn sao ?" - hắn vuốt mái tóc đang che đi đôi mắt xinh đẹp của nó sang một bên, giọng điệu có vẻ hơi đe doạ.

" dạ muốn." - nó gật đầu nhiều lần, ánh mắt trao hắn một cầu khẩn hơn.

" không được ! chả phải tôi với em đã trao đổi lúc nãy rồi sao ?" - hắn bày ra bộ dáng bất ngờ, cứ như cảm thấy ngạc nhiên vô cùng khi nó nhắc đến chuyện đó.

" hức...hức sao không được thế ạ ?" - nó đã rất mong chờ vào câu trả lời của hắn nhưng nhận lại một kết cục thật đau lòng khiến nó khóc nấc lên.

" cưng à, tôi với em giao kèo nhé ! nếu từ giờ em mà nói thêm tiếng nào về việc về nhà nữa thì số ngày em về sẽ rút ngắn lại, được chứ ?"

" hức-" - nó nín dứt ngay khi nghe hắn nói, còn lại tiếng nấc cuối cùng cũng ráng nuốt ngược vào.

" ngoan, hôm nay là thứ 3 và đúng 5 giờ chiều hôm thứ 6 em nhất định phải có mặt ở nhà tôi.Dù em đến trễ chỉ một giây thôi thì ngay tức khắc sẽ bị phạt rất nặng đó, còn ghê tợn hơn tối hôm qua nữa." - hắn ôm sát nó vào ngực mình, cả lòng bàn tay to lớn vịn ngay đầu và hôn lên mái tóc mềm mượt của thằng bé.

" nếu...nếu..." - nó muốn hỏi lắm nhưng chợt nghĩ lại mình thật ngu ngốc khi mình nói điều đó cho hắn nghe.

" em định nếu cái gì ? em sẽ báo cảnh sát hoặc bỏ trốn hay sao ?" - dường như nắm bắt được tâm lý của bọn trẻ, hắn biết được mọi thứ chúng muốn làm và cảnh cáo trước.

" ưm..." - nó khẽ rên khi người đàn ông này bấu chặt lấy mông mình.

" ngốc con, dù em có chạy đằng trời tôi cũng tìm được...với cả em nghĩ tôi sợ cảnh sát sao ? huh, thật tức cười khi người của tôi lại dám nói đến điều đó." - hắn khinh rẻ những thứ nó nói, rồi cũng chả thèm nhiều lời thêm và đặt nó ngồi lại vị trí cũ.

jungkook dường như câm lặng và chẳng dám nói gì thêm. Thằng bé gục đầu trong buồn bã, tay liên tục vò lấy áo mình với tâm tư lo lắng. Giờ thì nó phải làm sao mới trốn thoát khỏi quỷ dữ đây ? Thật sự rằng mình không có gì để tác động lên hắn sao ?

" đừng ngu ngốc làm những việc đó nếu em không muốn mình thành trẻ mồ côi!"

tim như hụt đi một nhịp, nó sợ hãi đến co rút người lại và nép vào cửa xe. Mặc cho hắn đang sờ mó lên phần đùi của mình, nó cũng không có phản kháng gì thêm.

* kéttt *

đột nhiên hắn dừng xe gấp lại khiến cả hai đều bật mạnh về trước. Tuy hắn có chặn tay phía trước ngực nó nhưng vẫn làm đầu thằng bé bị đập vào phía trước. Nó khóc ầm lên vì đau, ngay phía trán cũng đỏ ửng một cục. Hắn nhanh tay bế qua người mình rồi dỗ nín. Lồng ngực như lửa rực, hắn tức giận đấm vào tay lái và thầm nghĩ ai lại làm trò như thế. Quả là khi nãy có một tên điên chạy mô tô nào đó lấn sang làn xe hơi và quẹt qua xe hắn. Hên là vẫn chưa gây tai nạn và hắn ta cũng biến mất trong chớp tắt.

" khốn nạn, sao nó dám chứ !?"

" a~huhu, đau...đau quá, con đau...huhu !"

" ừ, ừ, tôi biết ! ngoan nào, em đừng khóc nữa, có tôi ở đây rồi." - hắn hôn nhẹ lên vết đỏ trên trán nó, tay vẫn ôm ngay eo vỗ về.

cũng phải một lát sau jungkook mới nín khóc và ngủ gục lên vai hắn. Người đàn ông này cũng không động đậy nó mà cứ ôm vào người như thế mà lái xe tiếp. Trong người cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng phải tiết chế lại mà giải quyết sau. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, hắn mới nghi ngờ rằng người đó không phải là tự động làm thế mà do có người sai biểu mới hành động.

" dậy nào bé cưng, đến nhà em rồi !" - hắn vỗ vỗ mông rồi thì thầm bên tai nó đánh thức dậy.

" ưm... đến rồi ạ ?" - nó uể oải vươn người làm cho đầu ngực đỏ hồng lộ qua lớp áo.

hắn nhanh tay ngắt lấy bên ti nó và nhào nặn như ngực con gái. Sau đó trao một nụ hôn thật sâu, lưỡi thuần thục vào ra trong khoan miệng nhỏ của thằng bé. Nó bị bất ngờ, không biết làm gì nên cả cơ thể đều hành động theo phản xạ tự nhiên. Hai tay nó đưa lên và siết thành đấm, mắt mở to ngạc nhiên, ngực cũng ưỡn ra phía trước.

" ư~~" - tiếng rên ử ử trong họng bật ra khi người này rời khỏi đôi môi đào hồng của nó.

" thở ra"

hắn tuỳ tiện ra lệnh và sau đó thằng bé có thể thở ra dễ dàng. Nó vẫn tròn mắt nhìn hắn, cả người cứng đơ lại trong vài giây rồi đẩy hắn ra. Nó nhanh chóng trèo qua ghế kia và bật cửa ra ngoài, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa kịp nói. Namjoon cũng không giữ lại mà để nó chạy vào trong. Trong xe hắn bật kính xuống và hét lên lời hẹn gặp lại để nhắc nhở thằng bé. Sau đó hắn liền gạt cần, chạy đi.

nó nhanh chóng đóng sầm cửa lại, dựa vào đó và thở gấp liên tục, mồ hôi lạnh dần toát ra. Jungkook nhìn xung quanh, nhận ra đây chính là ngôi nhà thân yêu của mình thì trong lòng vui như trẩy hội.

" wow, dì ra đây xem quý tử của dì về rồi kìa..."

bỗng nhiên có một chàng trai bước ra từ phòng khách, miệng ngậm kẹo mút với diện mạo rất quyến rũ, mê người. Nụ cười trên môi ngay tức khắc đã dập tắt. Thằng bé cảm thấy quá chán nản khi gặp lại gương mặt này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net