Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Anh có muốn con Stitch kia không? Tôi gắp cho anh một con nhé."

Trịnh Hạo Thạc gật đầu: "Được."

Kim Nam Tuấn dắt tay Trịnh Hạo Thạc sang đó.

Cổng công viên có hai chiếc máy gắp thú bông, đặt song song cạnh nhau.

Kim Nam Tuấn bỏ tiền vào chiếc máy gắp bên trái, bên trái cậu là Trịnh Hạo Thạc.

Chiếc máy gắp bên phải là một cậu học sinh cấp ba, bên cạnh là bạn gái của cậu nhóc.

Một trận chiến không khói không thuốc súng giữa những người đàn ông bắt đầu.

Sau đó thất bại, thất bại, thất bại.

Hai cậu nam sinh chân dài tay dài đứng trước máy gắp thú bông màu hồng, vụng về tóm cần điều khiển nho nhỏ, trong lòng đang tự đánh cược tôn nghiêm của chính mình.

Sau đó theo tiếng tiền xu rơi vào trong, tôn nghiêm đàn ông của họ liên tục thất bại thảm hại.

Xem xét hai kẻ thẳng nam chỉ biết chơi bóng chơi game, sao đoán được mấy cong cong vẹo vẹo của cách chơi mấy món đồ này.

Trịnh Hạo Thạc cười cười, nói: "Kim Nam Tuấn, tôi cũng muốn chơi".

Kim Nam Tuấn vội vàng nhường chỗ, cúi đầu bỏ vào ba đồng tiền xu.

Trịnh Hạo Thạc dùng bàn tay nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển, quan sát góc độ của bàn tay gắp đồ bên trong, ấn xuống nút bấm, lắc cần điều khiển, một con Stitch lập tức lăn ra ngoài.

Kim Nam Tuấn đang định bỏ thêm tiền lập tức sửng sốt.

Nam sinh bên cạnh còn chật vật hơn Kim Nam Tuấn một vạn lần khó tin quay đầu sang, nữ sinh đứng bên lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Trịnh Hạo Thạc dịu dàng hỏi: "Còn muốn gì nữa không?"

Kim Nam Tuấn vội vàng chỉ con Stitch màu hồng: "Còn muốn con màu hồng".

"Được".

Trịnh Hạo Thạc đồng ý xong, nắm lấy cần điểu khiển, đổi vị trí cho con thú bông, lần thứ hai kéo nó đến gần cửa ra, lần thứ ba nắm lên, vung cần, đôi tình nhân nhỏ bé thành công đoàn tụ.

Sau đó anh lại tiếp tục lặp lại quy trình gắp cho Chúc Chúc một con rùa nhỏ để nó đùa nghịch.

Hai cậu thẳng nam cao lớn trợn mắt há mồm, nữ sinh hâm mộ sắp khóc.

Trịnh Hạo Thạc nhét thú bông vào ngực Kim Nam Tuấn, đút hai tay vào túi, chậm rãi xoay người: "Đi thôi, cậu xem mình có thích gì nữa không, bắn súng, phi tiêu chắc là tôi đều chơi được".

Để lại nữ sinh phía sau hung hăng đạp chân bạn trai vô tội nhà mình: "Anh xem bạn trai nhà người ta đi! Vừa dịu dàng vừa đẹp lại còn lợi hại! Em thích thứ gì anh cũng không lấy được!"

Bạn trai hết sức đáng thương: "Nhưng người thích em là anh mà".

Mà người Trịnh Hạo Thạc thích là Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn vụng về ôm đám thú bông đáng yêu đầy ắp trong lòng, đi bên cạnh Trịnh Hạo Thạc, vừa kiêu ngạo vừa vui sướng, lại có chút cảm giác thất bại: "Trịnh Hạo Thạc, sao cái gì anh cũng biết vậy".

"Bởi vì lúc bé Trịnh Giác thích mấy trò này lắm, mẹ tôi để tôi đi cùng anh ta, cho nên tôi mới biết chơi. Hồi bé thường xuyên gắp thú bông vì có ít tiền quá, không thể mua được, nhưng sau khi luyện tập tốt rồi, tôi có thể gắp một vài con làm quà cho mẹ".

Giọng điệu của Trịnh Hạo Thạc rất thoải mái còn có chút đáng yêu.

Nhưng Kim Nam Tuấn nghe chỉ thấy đau lòng.

Cậu còn nghĩ hồi bé Trịnh Hạo Thạc chắc chắn chưa từng chơi bời gì nhiều, thế nên muốn đem Trịnh Hạo Thạc vào thanh xuân của cậu, để cho anh cảm nhận ngây ngô vui vẻ của thời thiếu niên.

Nhưng cậu không ngờ anh đã từng chơi hết, lại chỉ vì gánh thêm quá nhiều nhân tố khác.

Cậu đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn sang phía anh: "Trịnh Hạo Thạc, có cái gì anh chưa từng chơi qua không?"

"Hả?" Trịnh Hạo Thạc không hiểu sao Kim Nam Tuấn lại đột nhiên hỏi cái này, đúng lúc anh trông thấy một sân băng ở ngoài trời giữa công viên, thuận miệng nói: "Trượt băng ấy. Sân trượt băng ở phía Nam tụi tôi không nhiều, Trịnh Giác lại sợ đau nên tôi chưa từng học".

Kim Nam Tuấn nghe được tin tức này, hai mắt sáng lên, ôm chặt cả đống thú bông vào một tay, tay kia nắm tay Trịnh Hạo Thạc, chạy về phía sân trượt băng.

"Xin chào, vui lòng cho tôi hai đôi giày trượt băng, một đôi 41, một đôi 46".

Nói xong, cậu gửi đồ, nhận giày trượt từ tay nhân viên quản lý, tự mình thay giày, sau đó ngồi xổm xuống dưới mặt đất giúp Trịnh Hạo Thạc đi vào.

"Không cần đâu, Kim Nam Tuấn, cậu làm gì vậy..."

Mặc dù bình thường ở nhà Kim Nam Tuấn vẫn luôn giúp Trịnh Hạo Thạc đi tất đi giày, thế nhưng hôm nay hai người họ đang ở bên ngoài, Trịnh Hạo Thạc đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Anh không ngờ Kim Nam Tuấn không thèm để tâm mặt mũi đàn ông, cũng không thèm để ý đến chuyện những người khác đã nhìn ra quan hệ khác thường giữa họ.

Kim Nam Tuấn lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhanh chóng giúp Trịnh Hạo Thạc buộc dây giày, xác định mọi chuyện đều xong xuôi mới đứng dậy, dắt tay Trịnh Hạo Thạc, hỏi: "Anh chuẩn bị xong chưa?"

"Hả? Á! Kim Nam Tuấn!"

Không đợi Trịnh Hạo Thạc kịp phản ứng, Kim Nam Tuấn đã dắt tay anh, cất bước đi vào sàn trượt.

Trịnh Hạo Thạc chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác lúc nào cũng có thể mất thăng bằng cùng tiếp cận tốc độ cực cao không thể khống chế, chỉ có thể nhắm mắt lại, nắm chặt tay người trước mặt.

Kim Nam Tuấn vững vàng kéo anh vào trong lòng, nhào vào làn gió mùa đông lạnh giá, thấp giọng nói ra: "Trịnh Hạo Thạc, anh có nguyện tin tưởng tôi một lần, tin tưởng cho dù anh chưa chuẩn bị tốt mọi chuyện tôi cũng có thể bảo vệ được anh không?"

Trịnh Hạo Thạc là người ưu tú nhất, lợi hại nhất, gần với cụm từ hoàn mỹ nhất cậu từng gặp.

Thế nhưng trên đời làm gì có người nào là hoàn mỹ.

Tất cả mọi người đều có điểm yếu đều có sơ hở.

Cậu nguyện lòng tôn trọng tất cả những mạnh mẽ tốt đẹp của anh, thế nhưng cậu cũng muốn cho anh biết, dù cho một ngày nào đó anh lâm vào tình cảnh trở tay không kịp, tối thiểu cậu cũng đáng giá để anh dựa vào.

"Trịnh Hạo Thạc, anh thử một lần đi, thử một lần đừng lo lắng như vậy, đừng sợ hãi như vậy, giao chính mình cho tôi, tôi nhất định không để anh bị thương đâu".

Đây là lời hứa hẹn năm mười chín tuổi của Kim Nam Tuấn, khi cậu còn chưa phải một người đàn ông chững chạc trưởng thành, nhưng cậu có thể cho Trịnh Hạo Thạc một lời hứa hẹn trang trọng đáng tin nhất.

Mà trong cơn gió đông Bắc Kinh thét gào, Trịnh Hạo Thạc nghe được nhịp tim mạnh mẽ ổn định của Kim Nam Tuấn, càng nghe càng làm trái tim mình hốt hoảng.

Anh từ từ nhắm hai mắt lại, trong bóng đêm, dẫm lên lưỡi dao dưới bàn chân mình, chỉ có thể dựa dẫm vào mình cậu.

Anh chưa từng thử dựa dẫm vào bất cứ người nào, thế nhưng giờ khắc này anh không có sự lựa chọn nào khác.

Thế là cực lâu cực lâu sau, cuối cùng anh cũng ôm lấy Kim Nam Tuấn, nói khẽ: "Được, vậy cậu có thể ôm tôi chặt thêm chút nữa được không?"

Anh rất sợ đau, không muốn bị ngã, thế nhưng anh nghĩ hay là mình cứ thử một lần, phải chăng anh hoàn toàn có thể lựa chọn dựa dẫm vào cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net