Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc bị Kim Nam Tuấn đánh bóng thẳng, trở tay không kịp mà cũng bó tay chịu thua.

Anh nói: "Cậu thả tôi xuống trước đi".

Kim Nam Tuấn tưởng anh định từ chối, lập tức lại ôm chặt hơn.

Giọng điệu dịu dàng của Trịnh Hạo Thạc khẽ lộ ra chút bất đắc dĩ: "Cậu ở ngoài phòng khách chơi hai tiếng trước nhé, để tôi chuẩn bị xong bài giảng cho ngày kia nữa đã".

Nghĩa là anh đồng ý rồi?

Kim Nam Tuấn lập tức vô cùng vui vẻ buông Trịnh Hạo Thạc ra.

Quá nghe lời khiến Trịnh Hạo Thạc không biết nói gì hơn, chỉ có thể mặc cho Kim Nam Tuấn thơm mình một cái, sau đó mới quay đầu trở lại giường, co chân, mở máy tính ra thêm lần nữa.

Kim Nam Tuấn nghe lời đứng tại vị trí cách cửa phòng Trịnh Hạo Thạc 1cm, hỏi: "Nhưng bệnh anh vừa mới khỏi mà, ngày mai đã phải dạy bù rồi sao? Một ngày sáu giờ, còn phải vẽ tranh minh họa, thân thể liệu có chịu được không?"

"Được mà". Trịnh Hạo Thạc đáp không hề do dự: "Thật ra tố chất cơ thể tôi cũng không tệ lắm, chỉ là không tốt bằng cậu thôi".

Hồi còn nhỏ anh một mực học múa, cấp ba thường xuyên chạy bộ buổi sáng, lúc lên đại học thỉnh thoảng muốn tìm vài chuyện kích thích, anh sẽ đến lớp học Muay, tuy rằng người trông khá gầy, nhưng xác thực tố chất cơ thể không hề tệ.

Chỉ là Kim Nam Tuấn không tin.

Trịnh Hạo Thạc trong mắt cậu chính là một chàng người giấy mà cậu có thể dễ dàng ôm dậy, vừa gầy vừa yếu ớt, đụng cái liền tan, công việc anh làm lại khổ cực như vậy, chắc chắn thân thể không thể nào chịu đựng nổi.

"Hay là anh đừng vẽ tranh minh họa nữa".

Kim Nam Tuấn thử hỏi thăm.

Trịnh Hạo Thạc không hề nghĩ ngợi: "Không được".

"Tại sao?"

"Vì họ trả nhiều tiền".

Kim Nam Tuấn: "..."

Lý do ngoài dự đoán nhưng lại khó mà phản bác.

"Vậy thì giảm giờ dạy học đi một tiếng?"

Kim Nam Tuấn lại thử thăm dò.

Trịnh Hạo Thạc vẫn không hề nghĩ ngợi: "Không được".

"Vì sao?"

"Vì cô bé ấy rất thông minh, nếu lần này ôn tập có hiệu quả, năm sau mới có cơ hội vào được đội tuyển quốc gia".

"Thế nhưng anh sẽ mệt mỏi mà".

"Thế nhưng bố mẹ cô bé trả rất nhiều tiền đấy".

"Làm gia sư có thể được bao nhiêu tiền chứ?"

"Một giờ một đề, một đề 800, cả kỳ nghỉ đông học 60 giờ, gần 50.000 tệ".

/Cụ thể là 169.543.303,70 Đồng/

Kim Nam Tuấn: "..."

Mặc dù 50.000 tệ đối với những món đồ mà Trịnh Hạo Thạc đang sử dụng hàng ngày cùng lắm cũng chỉ đáng giá hai chiếc áo khoác, nhưng đối với thu nhập trong vòng nửa tháng của sinh viên năm hai mà nói, đúng là có chút quá cao.

Trịnh Hạo Thạc cảm nhận được sự im lặng của đối phương, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đoán được đại khái cậu đang nghĩ gì, anh lại cúi đầu, sửa sang lại một vài bài tập, chậm rãi giải thích: "Là dạy kèm một với một, mà tôi cũng cam đoan cô bé có thể đạt được huy chương đồng".

"Vậy nếu không đạt được thì sao?"

"Thì trả lại toàn bộ".

"Vậy chẳng phải anh vất vả bấy lâu thành uổng công rồi à?"

"Không đâu, cô bé này rất thông minh, cũng có thiên phú, chỉ cần chăm chỉ học thật tốt, huy chương vàng cũng không thành vấn đề".

"Nếu có thiên phú như thế sao lại không tìm giáo viên giỏi?"

"Bởi vì cô bé đang trong tuổi dậy thì, khá là tinh nghịch, thích theo đuổi ngôi sao, thích con trai trẻ tuổi đẹp mắt".

Mà hầu hết các giáo viên toán học xuất sắc đều bị hói.

Kim Nam Tuấn nghĩ một lát mới hiểu được những cong cong quặt quặt của lý do bên trong, trong lòng lập tức chua không chịu được, cả giận nói: "Trịnh Chỉ Chỉ! Anh là đồ bán sắc!"

Trịnh Chỉ Chỉ thờ ơ, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng: "Chỉ có thể tính là sử dụng hợp lý ưu thế bề ngoài của mình, không được tính là bán sắc. Hạ Kiều còn đề nghị tôi đăng ảnh tự chụp lên Weibo kiếm fan để nhận công việc cơ, đấy mới được xem là bán sắc".

"Hạ Kiều còn đề nghị anh đăng ảnh tự chụp lên Weibo kiếm fan?!"

Kim Nam Tuấn là một nam sinh viên đại học bình thường sống trong thời đại 5G, không phải chưa từng lên Weibo lướt dạo, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra với tướng mạo hiện giờ của Trịnh Hạo Thạc, tùy tiện đăng một tấm ảnh chụp cùng phong cảnh, khẳng định sẽ có một đám người nhào đến gọi vợ gọi chồng.

Nhưng Trịnh Hạo Thạc là bạn trai tương lai của cậu, đám người kia dựa vào đâu mà gọi anh như thế?!

Còn may, với tính cách của Trịnh Hạo Thạc chắc chắn anh sẽ không đăng ảnh.

Kim Nam Tuấn xoắn xuýt khổ sở nghĩ ngợi.

Sau đó Trịnh Hạo Thạc tiện tay nhấn xuống phím Enter: "Nhưng nếu như quá thiếu tiền, cũng không hẳn là không thể suy xét".

"???"

Đương nhiên không thể suy xét!

Còn chưa đợi Kim Nam Tuấn mở miệng, Trịnh Hạo Thạc đã lười biếng thản nhiên nói: "Nào bạn nhỏ nào đó đang ghen tuông ơi, nếu như trước năm giờ tôi không hoàn thành xong tài liệu chuẩn bị, buổi hẹn hò hôm nay sẽ không kịp nữa đâu".

Bạn nhỏ nào đó đang ghen tuông: "...Ồ".

Kim Nam Tuấn đè cảm xúc chua xót của mình xuống, đáp lời, đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, mím môi, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, mở Wechat của Hạ Kiều.

[White: Hạ Kiều, có thể làm phiền một chút, hỏi ông ít chuyện được không?]

[Tiểu Kiều không phải cầu nhỏ: Ừ, nói đi.]

[White: Gần đây Trịnh Hạo Thạc gặp phải chuyện gì tương đối thiếu tiền hả?]

Hồi còn chưa được nghỉ học, hai người bọn họ không học cùng một khoa, mỗi lớp có một giờ học riêng biệt, Trịnh Hạo Thạc cũng thường xuyên về phòng rất muộn, nhưng Kim Nam Tuấn không biết Trịnh Hạo Thạc đang bận cái gì, cho nên cũng không rõ chuyện Trịnh Hạo Thạc nhìn qua thì tưởng như một tiên tử không dính khói bụi trần gian lại một mực đang làm thêm kiếm tiền.

Mặc dù nhà họ Trịnh kia không hề yêu thương Trịnh Hạo Thạc, nhưng xem qua phản ứng của Trịnh Giác cùng Doãn Lan, tối thiểu là chuyện tiền nong không hề hà khắc, nhất quyết không cho Trịnh Hạo Thạc bao giờ.

Anh không nên thiếu tiền mới đúng.

Hạ Kiều rõ ràng cũng cảm thấy như vậy: [Không có đâu, Trịnh Trịnh vẫn luôn làm gia sư tại nhà và nhận vẽ tranh minh họa, mặc dù không có quá nhiều tiền nhưng so với đám sinh viên đại học năm hai thì tiền tiết kiệm của nó chắc chắn là ngang ngửa với một kẻ giàu có nho nhỏ].

[White: Vậy trước kia anh ấy cũng ốm mà không chịu nghỉ, mỗi ngày dạy mấy tiếng đồng hồ, còn vẽ tranh minh họa nữa sao?]

[Tiểu Kiều không phải cầu nhỏ: Không có đâu, Trịnh Trịnh vẫn luôn chú trọng chuyện học hành, cũng rất quan tâm sức khỏe của mình, không quá vội vã kiếm tiền như thế.]

[White: Vậy anh ấy có nguyên nhân gì để đột ngột vội vã kiếm tiền như thế không?]

[Tiểu Kiều không phải cầu nhỏ: Thế thì chỉ có thể là nó muốn rời khỏi nhà họ Trịnh. Ông cũng biết tình trạng của nó ở bên đó rồi đấy, gia đình ấy tuyệt đối phải ép sạch hết tất cả giá trị trên người Trịnh Trịnh. Nếu như đột ngột có chuyện gì đó xảy ra thật, khiến nó cảm thấy phải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Trịnh, thì có lẽ nó sẽ vội vã kiếm tiền cũng nên.]

[Tiểu Kiều không phải cầu nhỏ: Gần đây Trịnh Trịnh vội kiếm tiền lắm hả? Có phải nó đã xảy ra chuyện gì rồi không?]

Kim Nam Tuấn cũng đang suy nghĩ chuyện này: [Không biết].

[Không biết?! Ông mà cũng không biết?! Ông làm bạn trai kiểu quái gì vậy?! Mỗi ngày hai người ở cùng với nhau, nó xảy ra chuyện gì ông cũng không biết! Tôi đem Trịnh Trịnh giao cho ông dễ dàng như thế! Nếu ông không làm được thì đổi người khác đi!]

Lời của Hạ Kiều gửi tới chính là lời chất vấn tức giận của người nhà mẹ đẻ.

Kim Nam Tuấn cũng không bực bội, mà chỉ cảm thấy khó hiểu, cậu đúng là không biết thật mà.

Gần đây ngoài trừ chuyện cậu thổ lộ cùng Trịnh Hạo Thạc thì không xảy ra chuyện gì khác, nhưng cậu thổ lộ sẽ làm anh vội vã đi kiếm tiền sao? Không phải đâu, cậu cũng đâu đến mức không nuôi nổi Trịnh...

Chờ chút.

Kim Nam Tuấn đột nhiên phát hiện ra.

Nếu như cậu và Trịnh Hạo Thạc ở bên nhau, với tính tình của đám người nhà họ Trịnh – những kẻ đã yêu cầu Trịnh Hạo Thạc đi lấy lòng Lý Vọng, thể nào cũng sẽ bắt anh tìm mọi cách lấy được lợi ích từ nhà cậu.

Mà với tính cách của Trịnh Hạo Thạc, anh chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như thế. Nhưng với tính cách của Doãn Lan, bà sẽ tìm mọi cách sử dụng danh nghĩa của tình yêu và lòng biết ơn khiến cho Trịnh Hạo Thạc rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.

Cho nên Trịnh Hạo Thạc mới nói, mong cậu chờ anh thêm một chút.

Ngoại trừ việc chờ đợi anh nguyện lòng tin tưởng vào tình yêu mà mình đáng giá nhận được, nguyện lòng dũng cảm bước ra bên ngoài thêm một bước, anh còn mong đợi cậu chờ anh hoàn toàn rời khỏi nhà họ Trịnh, từ đó không để cho Kim Nam Tuấn gánh bất kỳ gánh nặng không cần thiết nào.

Trịnh Hạo Thạc muốn quan hệ của hai người họ hoàn mỹ và sạch sẽ, cho nên anh mới cố gắng kiếm tiền, ngay cả lúc cơ thể chưa hoàn toàn tốt lên, gầy đến mức ôm trong lòng còn thấy hơi cấn cấn.

Trong nháy mắt đó, Kim Nam Tuấn không biết lòng mình đang có cảm xúc như thế nào, chỉ biết cậu đau lòng đến mức khó thở nổi, vừa đau vừa khó chịu lại chua xót.

Tại sao đến giờ cậu mới nghĩ ra.

Bởi vì cậu lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh ấm áp, cảm giác hai người ở bên cạnh nhau là một chuyện rất giản đơn, anh thích tôi tôi thích anh là đủ.

Thế nhưng cậu quên mất tất cả mọi chuyện của Trịnh Hạo Thạc với nhà bên đó đâu có dễ dàng như vậy.

Mà Trịnh Hạo Thạc lại có thói quen một mình gánh chịu tất cả, không muốn dựa dẫm vào người khác, cũng không muốn đi tìm người khác giúp đỡ mình.

Ở một nơi Kim Nam Tuấn không biết, Trịnh Hạo Thạc đã bắt đầu dịu dàng dũng cảm đáp lại cậu, nhưng bên dưới sự dịu dàng dũng cảm ấy có biết bao ý chí cùng quyết tâm.

Kim Nam Tuấn thích một Trịnh Hạo Thạc dịu dàng lại độc lập mạnh mẽ, thế nhưng cậu cũng đau lòng cho một Trịnh Hạo Thạc dịu dàng lại độc lập mạnh mẽ đến mức đấy.

Cậu muốn làm chỗ dựa cho anh, lại không biết nên dùng thứ gì để chứng minh cho anh thấy, dù sao tiền của cậu đang dùng vẫn đều là tiền của gia đình.

Khó trách lúc trước Trịnh Hạo Thạc từng nói anh thích đàn ông chững chạc nhã nhặn lớn tuổi hơn.

Lần đầu tiên Kim Nam Tuấn phát hiện ra mình quả thực có chút ngây thơ quá.

Lúc này Trịnh Hạo Thạc đã chuẩn bị xong bài giảng, định bụng vẫn như bình thường, tùy tiện thu dọn ít đồ là đi ra ngoài, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng anh vẫn nghiêm túc chọn một chiếc áo phao màu trắng cùng quần jean màu xanh lam, quàng chiếc khăn màu vàng nhạt, xong rồi mới mở cửa phòng đi ra.

Quả nhiên vừa ra khỏi cửa, Kim Nam Tuấn đã vụt cái đứng thẳng từ ghế sofa lên, nhìn anh chằm chằm, một câu cũng không nói.

Trịnh Hạo Thạc hỏi: "Không đẹp sao?"

Kim Nam Tuấn vội vàng nói: "Đẹp lắm."

Bình thường ở trong nhà Trịnh Hạo Thạc luôn ăn mặc rộng rãi thoải mái, người thì lười, xương quai xanh bả vai mắt cá chân thường xuyên lộ ra bên ngoài, mang theo dáng vẻ hấp dẫn rất vô ý, đẹp đến mức lóa mắt, còn làm cho hormone của Kim Nam Tuấn vô thức tràn lên.

Rất thích hợp để hôn một cái.

Nhưng khi anh đổi sang một bộ trang phục khác, nhìn vẫn rất rất đẹp, nhưng nét quyến rũ lười biếng hững hờ kia lại bị giấu đi, cả người thanh thoát sáng ngời, giống như đóa hoa thủy tiên còn vương sương đầu xuân dưới ánh sáng mặt trời, sạch sẽ lại xinh đẹp.

Như một học sinh cấp ba.

Rất thích hợp để yêu sớm.

Kim Nam Tuấn đột nhiên cảm thấy kế hoạch hẹn hò của mình dự định không xứng với một Trịnh Hạo Thạc như thế này.

Cái gì mà nhà hàng Tây ánh nến lãng mạn, cái gì mà vé vào cửa buổi hòa nhạc, cái gì mà hoa hồng đỏ cùng đàn violon, đó chỉ là mấy thứ tẻ nhạt nặng nề của thế giới người trưởng thành, căn bản không thích hợp với hai người như cậu và Trịnh Hạo Thạc.

Cũng không thể làm cho tình cảm của cậu và anh trở nên vững vàng hơn được.

Thế là Kim Nam Tuấn về phòng, thay chiếc áo khoác có chút trang trọng trên người mình thành trang phục bình thường của một chàng nam sinh viên đại học.

Áo phao ngắn màu đen, quần jean màu xanh đậm, khăn quàng cổ màu tím than, từ đầu đến chân y hệt trang phục tình nhân với Trịnh Hạo Thạc, hơi thở thanh xuân dạt dào như ùa vào mặt.

Đúng là một cậu thẳng nam ngây thơ.

Trịnh Hạo Thạc nở nụ cười, không vạch trần, chỉ hỏi cậu: "Cậu mặc như thế này là đang có tâm tư yêu sớm với tôi đấy hả?"

Kim Nam Tuấn bị nhìn thấu, hai tai lặng lẽ đỏ lên, nhưng không phủ nhận, chỉ cúi người buộc dây giày trên chân Trịnh Hạo Thạc: "Ừ, hôm nay chúng ta yêu sớm, nên không lái xe đi nữa".

"?"

Trịnh Hạo Thạc chỉ thuận miệng đùa một câu, không ngờ Kim Nam Tuấn lại nắm tay anh trèo lên xe bus thật.

Nơi xe bus dừng chân là một công viên nhỏ nhìn qua đã được xây dựng rất nhiều năm.

Bên ngoài công viên nhỏ được bày biện rất nhiều bàn ghế và quầy đồ ăn vặt, bên cạnh quầy đầy những học sinh cấp ba mặc đồng phục đeo tai nghe, không ít các bạn học còn đang chờ mua cơm tối, vừa chờ đợi vừa cầm bút viết bài thi.

Nghiêm túc lại bận rộn, hiển nhiên là học sinh một trường trung học trọng điểm nào đó gần đây vẫn chưa được nghỉ đông.

Mà trong công viên cũng có không ít quầy hàng giản dị cùng quầy trò chơi, cạnh bên là đám học sinh cấp một cấp hai đã được nghỉ học đang ầm ĩ chen chúc xếp hàng.

Tuổi thanh xuân cùng bầu không khí ồn ào náo nhiệt phai nhạt đi cơn lạnh lẽo đêm đông của thành phố này, hoàn toàn khác biệt với những tưởng tượng của Trịnh Hạo Thạc về một buổi hẹn hò.

Kim Nam Tuấn kéo anh đến cạnh bên một quán ăn nhỏ, gọi hai bát bún gạo cay, lại chạy sang bên mua cho anh một củ khoai nướng, lột vỏ gọn gàng mới đặt vào tay anh, nói: "Đây là nơi tôi thường xuyên tới thời còn học trung học, khi đó trường tôi có rất nhiều cặp đôi yêu sớm, bữa trưa với bữa tối sẽ đến đây hẹn hò, lúc đó tôi đã nghĩ, nếu sau này mình yêu đương nhất định phải dẫn người đó tới đây ăn hai bát bún gạo cay thật lớn".

Kim Nam Tuấn ngồi đối diện Trịnh Hạo Thạc, nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt là sắc màu trẻ trung đang sáng bừng của tuổi trẻ.

Chung quanh có không ít bàn ăn nhỏ, nam sinh và nữ sinh ngồi song song với nhau, mỗi người đeo một bên tai nghe, còn có hai bàn tay non nớt vụng trộm nắm lại dưới tay áo dài của chiếc áo đồng phục.

Tuy rằng Trịnh Hạo Thạc chỉ lớn hơn Kim Nam Tuấn một hai tuổi, nhưng anh lớn lên quá nhanh, thời kỳ tuổi thơ và niên thiếu ngắn ngủi chưa từng có ảo tưởng chờ mong ngây ngô và tốt đẹp như vậy với tình yêu.

"Tại sao lại là bún gạo cay?"

Trịnh Hạo Thạc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được lãng mạn gì trong ý tưởng này.

Kim Nam Tuấn chỉ nhìn anh, nói: "Anh ăn trước đi".

Trịnh Hạo Thạc khó hiểu, nhưng vẫn chậm rãi gắp bún gạo lên, thổi thổi, đưa vào miệng.

Kim Nam Tuấn hỏi: "Hương vị thế nào?"

Trịnh Hạo Thạc: "Không tệ".

Kim Nam Tuấn: "Vậy ăn thêm miếng nữa đi".

Trịnh Hạo Thạc: "Được".

Sau đó anh ăn thêm hai ba miếng, bát bún gạo to nhanh chóng thấy đáy.

Trịnh Hạo Thạc lạnh nhạt lau miệng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hi vọng trước mặt đã chuyển thành khiếp sợ rồi biến sang khó tin, hỏi Kim Nam Tuấn: "Sao thế?"

Kim Nam Tuấn nhìn bát bún đến cả nước cũng sắp không còn, không thể tưởng tượng nổi, "Anh không thấy cay hả?"

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy câu hỏi của Kim Nam Tuấn hơi kỳ lạ: "Tôi là người Nam Vụ mà".

Kim Nam Tuấn: "..."

Đệt.

Sao cậu lại quên mất chuyện này rồi?

Cậu chỉ nhớ Trịnh Hạo Thạc thích ăn món ăn chua ngọt, lại quên anh là người Nam Vụ không sợ ăn cay.

Trịnh Hạo Thạc nhìn nét mặt như đưa đám của cậu, hơi dừng lời, sau đó thử dò hỏi: "Tôi nên cảm thấy nó cay hả?"

Kim Nam Tuấn tách đôi đũa dùng một lần, cúi đầu gắp bún gạo, nói: "Cửa hàng này nổi tiếng có bún gạo cay nhất khu vực gần đây, cho nên trường của tôi luôn tồn tại một câu nói, nếu yêu đương hãy đưa ngay bạn gái đến nơi này, đợi nữ sinh bị cay rồi có thể vụng trộm hôn cô ấy một cái. Vậy nên bún gạo nhà này được gọi tên là bún gạo nụ hôn đầu".

"..."

Lần gần nhất Trịnh Hạo Thạc nghe được câu chuyện tương tự như thế này là từ hồi anh còn học lớp 10.

Anh cứ nghĩ chỉ cần qua được chín năm giáo dục bắt buộc, tất cả mọi người sẽ không còn ai tin chuyện này là sự thật.

Nào ngờ cậu thanh niên cao một mét chín sinh viên xuất sắc của khoa Kiến Trúc trường Thanh Đại trước mặt vẫn đang vì sự không thành mà tiếc nuối không thôi.

Trịnh Hạo Thạc không nhịn được, cúi đầu bật cười thành tiếng.

Kim Nam Tuấn vội vã che miệng anh đi: "Không được cười".

Trịnh Hạo Thạc mang theo ý cười đáp: "Được, không cười".

"Anh vẫn đang cười!"

"Cười không ra tiếng không coi là cười".

"Cười không ra tiếng vẫn coi là cười!"

"Ừ, thế thì tôi đang cười đấy".

"Trịnh Chỉ Chỉ!"

Cuối cùng Kim Nam Tuấn còn chưa ăn xong bát bún gạo cao như núi trước mặt, đã nhận được muôn vàn ánh mắt ghét bỏ 'Anh trai này yêu đương thật trẻ con' của đám học sinh cấp ba xung quanh, làm cho cậu đỏ hai tai, nắm tay Trịnh Hạo Thạc chạy mất.

"Anh có thích con cún sứ kia không?"

Kim Nam Tuấn nắm tay Trịnh Hạo Thạc dừng lại trước một quầy hàng.

Cậu cảm thấy với kinh nghiệm của Trịnh Hạo Thạc chắc chắn hồi còn bé anh sẽ không có thời gian và cơ hội đi chơi những thứ linh tinh này, thế nên cậu muốn Trịnh Hạo Thạc vui vẻ thêm chút, là cái vui vẻ mà đám trẻ con vẫn thường xuyên cảm nhận được.

Trịnh Hạo Thạc đút tay vào túi, nhìn con cún sứ ở xa thật xa, dịu dàng hỏi: "Cậu có thể sao?"

"Đương nhiên có thể." Kim Nam Tuấn nói xong lập tức quét mã, nói với chủ cửa hàng: "Cho cháu năm vòng".

Trịnh Hạo Thạc nhướng mày: "Năm vòng đủ không?"

Kim Nam Tuấn không hề do dự: "Chắc là đủ, thời học cấp hai tôi chơi cái này giỏi lắm, cả lớp đều gọi tôi là vua vòng".

Kim Nam Tuấn nói lời này vô cùng thản nhiên, không hề giống như đang khoác lác, tư thế cầm vòng cũng chuyên nghiệp, tung vòng vừa dứt khoát vừa đẹp trai.

Đám học sinh sùng bái vây quanh.

Sau đó một cái tung ra, rồi lại thêm hai cái.

Năm cái đã hết, Kim Nam Tuấn trả tiền thêm: "Thêm năm cái nữa".

Liên tục tuần hoàn.

Nhóm học sinh tiểu học vây quanh không nhịn được hỏi: "Chú ơi, đến cùng là chú có ném được không đó?"

Kim Nam Tuấn mất tự nhiên che mũi, khẽ ho: "Hôm nay cảm giác không được tốt".

Đáy mắt Trịnh Hạo Thạc mang ý cười, nhận mấy chiếc vòng còn lại trong tay cậu: "Để tôi thử xem".

"Được, được, anh thử đi".

Lúc đầu Kim Nam Tuấn định để Trịnh Hạo Thạc vui vẻ thả lỏng một chút, mãi mới thấy anh có hứng thú muốn chơi, thế là cậu vội vàng đưa hai chiếc vòng trong tay cho anh, định đi đến bên chỗ quét mã mua thêm năm mươi cái.

Sau đó sau lưng cậu bỗng vang lên tiếng reo hò của tụi học sinh tiểu học: "A a a a a!!! Anh ơi anh tuyệt quá!!! Anh ơi, ném nữa đi!!!"

Kim Nam Tuấn không kịp phản ứng, giơ điện thoại trong tay, xoay người, đã trông thấy trên tai con chó sứ kia treo một chiếc vòng trúc.

Mà Trịnh Hạo Thạc đứng bên ngoài dây chắn, tiện tay ném thêm một chiếc vòng, lại vững vàng treo vào một con mèo trang trí.

Sắc mặt lạnh nhạt, dáng vẻ tùy tiện, giống như ném trúng mấy chiếc vòng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Kim Nam Tuấn: "..."

"Khi còn bé ngoài cổng trường tôi cũng có, Trịnh Giác thích lắm, nhưng người hơi đần, ném không trúng, vì thế tôi đã luyện tập thêm". Trịnh Hạo Thạc nhận hai món đồ từ tay chủ tiệm, nghiêng đầu nhìn Kim Nam Tuấn, ấm giọng hỏi: "Cậu còn muốn gì nữa không? Tôi lấy cho cậu nhé?"

Giây phút ấy, giọng nói của Trịnh Hạo Thạc dịu dàng mà lại khí phách, tựa như nam chính trong mấy bộ phim thần tượng không gì không làm được.

Hai tai Kim Nam Tuấn nóng lên, bạn trai tương lai của cậu sao lại lợi hại như vậy.

Nhưng không được, cậu mới là mãnh 1 cơ mà, cậu phải cho Trịnh Hạo Thạc cảm nhận được sức mạnh bạn trai của mình.

Vừa nghĩ đến đó, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói nữ sinh ngọt ngào: "Oa! Chồng ơi! Con Stitch kia đáng yêu quá! Anh gắp cho em một con đi!"

Kim Nam Tuấn liền vội hỏi:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net