Chương 28: Hóa giải.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đấy đấy, ông Năm, hôm nay bọn tôi tới đây cũng là tác thành cho đôi trẻ..." - Phú ông vồn vã nói, còn mở miệng cười khà khà.

"Mau, khiêng đồ hỏi vào đây, đúng rồi, đặt ở đó, đặt ở đó..."

Cám ôm trán, lảo đảo sắp ngã. Phú con vội vội vàng vàng đưa tay đỡ: "Cục cưng, nàng không cần phải vui mừng quá mức như này đâu!"

Á Á Á! Tránh xa ta ra! Tránh xa ta ra! Ghê quá!

Mặt nàng xanh lét, lấy hết sức xô tên kia rồi ngã ngồi trên sàn.

"Ái chà, nàng xấu hổ trông còn đẹp hơn... Ta thích, ta thích... hahaha"

"Không được, ta không đồng ý!" - Ông Năm nghiêm túc nói.

"Khoan đã ông ơi, dù gì cái Cám cũng chỉ là con nuôi của ông, ông cho nó tự quyết định xem thế nào?" - Phú hộ Trần cười híp mắt, được làm xui gia với ông bà Năm nể mặt chết đi được, khà khà khà.

"Cha, nàng cũng ưng con mà, khỏi cần hỏi!" - Phú con dẩu môi nói chen vào.

Cám ta hãi quá, nằm vật ra sàn, định bụng giả ngất cho xong chuyện.

"Là con dâu nuôi!" - Bà Năm đột nhiên phán câu xanh rờn.

Ai đó đập đầu rõ to, rồi thật sự lăn đùng ra bất tỉnh.

                                                                             * * *

Lại một lần tỉnh giấc sau những giấc ngủ càng ngày càng dài, Tấm mệt mỏi nhìn Vân Dật, như thường lệ, nàng lại hỏi y: "Ngươi đã nói với điện hạ chưa?".

"Rồi..."

"Sao Cám vẫn chưa đến thăm ta?"

"Là điện hạ không tin lời nàng..."

"Làm ơn, ngươi cứ thử nói với ngài một lần nữa đi..."

"Ừm..."

Tấm nhìn theo bóng lưng Vân Dật đang xa dần, lòng nàng nặng trĩu, day dứt khó nói thành lời.

Cũng tại nàng, tại nàng không tỉnh lại sớm hơn, tại nàng quá yếu ớt chỉ có thể nằm mãi trên giường, tại nàng mà Cám vô tội bị đuổi khỏi cung...

Đời này, Tấm chẳng muốn nợ ai cả, Tấm phải giải oan cho Cám, hay nói đúng hơn là cho người trong thân thể Cám...

Nếu Cám là Cám, đã chẳng ngu ngốc hậu đậu, dễ bị bắt nạt như vậy, còn đối xử với nàng rất tốt nữa.

Cả đời Tấm ngoại trừ người cha đã mất, có ai đối tốt với nàng như Cám đâu. Thế nên, nàng cũng muốn đối tốt với Cám, muốn bảo vệ cho Cám.

Tấm lại chìm vào hôn mê, không biết lần này nàng lại ngủ bao lâu đây?

Lại nói đến Vân Dật, y chẳng thèm đi tìm thái tử, mà chỉ lặng lẽ đứng trước của phòng, nắm tay siết chặt.

Cám, Cám, Cám! Hà cớ gì phải bao che cho nàng ta, phải lo lắng cho nàng ta để rồi sinh bệnh? Nàng nói nàng day dứt khi Cám vì nàng mà bị oan? Nực cười, tận mắt tên hộ vệ kia thấy nàng ta đâm nàng!

Sáng sớm hôm sau, Tấm mơ màng mở mắt, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng lạ thường, nàng vui mừng gượng dậy, từ từ xuống giường rồi vịn tường lần mò đến phủ thái tử.

Điện hạ dù không tin Vân Dật, nhưng cũng phải tin lời chính miệng ta nói chứ...

"Thái tử điện hạ, cung nữ ngoài kia cứ một mực muốn gặp ngài..."

Người ngồi trên bàn vẫn chú tâm đọc sách, tựa như chẳng nghe gì hết.

"Nàng ta tự xưng là Tấm, nói có việc liên quan đến cung nữ Cám gì đó..."

"Ra ngoài." - Hắn hờ hững lên tiếng, mắt vẫn đăm đăm nhìn sách.

Tên hộ vệ kia y lời lùi ra ngoài, lắc lắc đầu với Tấm rồi xoay sang thì thầm với hộ vệ mặt vuông bên cạnh: "Điện hạ của chúng ta quả là hơn người, còn có thể đọc sách ngược đó!".

"Xoạch!"

Cánh của sau lưng bọn họ bất mở ra, người mở... tất nhiên là vị thái tử hơn người nào đó rồi!

"Có chuyện gì?"

* * *

Vân Dật hốt hoảng đi khắp nơi tìm Tấm, tìm mọi ngóc ngách trong căn viện cũ vẫn chẳng thấy nàng đâu, y chần chừ một hồi, cuối cùng quyết định đến phủ thái tử. Nào ngờ...

...chỉ kịp nhìn thấy khoảnh khắc Tấm từ từ ngã xuống, trên môi ẩn hiện nét cười nhàn nhạt. Còn thái tử vẻ mặt lại vô cùng sững sờ...

"Đúng rồi nhỉ...". Đã lâu rồi nàng không cười nữa, kể từ lúc nàng tỉnh dậy, nàng chưa bao giờ cười với y...

 * * *

Là con dâu nuôi là con dâu nuôi, con dâu nuôi, con dâu, dâu... Á Á Á!"

"Rầm!"

Cám lăn từ trên giường xuống đất, tạo thành tư thế hôn sàn vô cùng chuẩn, cũng vô cùng đẹp mắt.

Nàng giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại đưa tay vỗ vỗ vào mặt, miệng méo xẹo, nước mắt nước mũi ròng ròng, nom rất thảm thương.

"Ơn giời, là mơ, là mơ!"

Cửa phòng "két" một cái mở toang, Phân ngập ngừng một hồi mới mở lời: "Không phải mơ đâu.".

Cám hóa đá.

Xong bức tượng Cám khóc lóc vỡ tan tành.

Nàng chớp chớp mắt nhìn Phân, rồi cứ thế ngã ngửa, miệng lẩm bẩm: "Ta chắc chắn là chưa tỉnh ngủ đây mà, ha ha, giấc mơ cũng quá kì quái đi... ha ha...".

Phân sầm mặt, dù bị bệnh nhưng cũng đủ sức lôi Cám ra ngoài mặc cho nàng giãy đành đạch.

Xui thay, nàng vừa lộ mặt đã bị bà Năm "hỏi cung".

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười sáu bà ạ..." - Cám ngơ ngơ ngác ngác.

"Nếu ta nhớ không lầm, Phân năm nay tròn mười tám nhỉ?"

Y im lặng, không phủ nhận.

Cám gãi gãi đầu.

"Mười sáu mà chưa ai thèm lấy thì ế cả đời đấy con, thôi gả cho nó luôn đi!" - Ông Năm chẳng thèm nói vòng vo, thẳng thắn vào vấn đề.

Cám giật thót, mắt trợn to.

A A A! Cái tư tưởng cổ hủ gì thế này? Các người đang phạm pháp đó! Ta muốn về, ta muốn về! Ba má ơi, cứu con!

"Ha..." - Một bóng người đột ngột bước vào nhà, sơ sài vỗ tay vài cái rồi mở miệng khen Cám: "Hay! Hay lắm! Còn biết tự mình tính chuyện cưới xin à..."

"Thái... Thái tử?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net