100. Bởi vì tôi thấy em ấy rất thích hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Yoo A nhận được điện thoại, cô ta đang nằm trên ghế sofa ở ban công nhà mình tắm nắng, mệt mỏi buồn ngủ.

"Ro Eun?"

"Chị Yoo, có chuyện rồi!"



---

Từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều, một website giải trí dưới trướng tập đoàn CUBE bị lộ tin như cơn sóng ngầm dữ dội, trong đó bao gồm mười bản hợp đồng thuê comment, hơn trăm bài viết tuyên truyền, liên quan đến hơn năm mươi sáu nghệ sĩ đang nổi tiếng trong làng giải trí, hai ảnh hậu điện ảnh Venice trúng chiêu, tứ tiểu hoa đán lần lượt nằm trúng đạn.

"Chị San! Toàn bộ bí mật trong máy tính đều bị tiết lộ hết rồi, còn bị ác ý đưa lên website chính thức. Tổng giám đốc Choong đã biết tin rồi, đang trên đường đến công ty, cho gọi chị đến văn phòng nói chuyện ngay."

Vẻ mặt Ro Eun tuyệt vọng.

Nhân viên kỹ thuật do trung tâm bảo trì phái tới vẫn đang ngồi trước màn hình máy tính, hai tay gõ liên hồi. Một đám nhân viên loạn xị ngậu lên như con gián mất đầu. Bộ phận PR rộng lớn nghiễm nhiên bị chia năm xẻ bảy.

Hai giờ mười lăm chiều, văn phòng tổng giám đốc.

Bịch!

Chiếc gạt tàn đập rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Yoo A và Ro Eun cúi đầu, nghe vậy run lẩy bẩy.

"... Nhìn xem các cô đã làm ra chuyện gì đây! Tài liệu cơ mật bị lộ, mạng internet tê liệt, tin tức giới tính bất thường vẫn còn bay loạn khắp nơi, lời tôi nói không có tác dụng gì đúng không? Ai cho cô lá gan bằng mặt mà không bằng lòng thế này hả?"

Yoo A cắn răng, "Tôi xin lỗi."

Choong Min hít sâu một hơi, cố nén lại lửa giận đang trào lên trong lòng, "Yoo A, cô đã làm ngành này bao nhiêu năm rồi hả?"

"Nếu tính cả hai năm làm trợ lý thì vừa tròn hai mươi lăm năm rồi."

"Cô còn nhớ mình từng làm trợ lý cơ à?" Choong Min cười lạnh.

Yoo A ngước lên, đôi mắt kiên định: "Những ngày tháng đi theo chị Shin Hye cả đời này tôi cũng không quên được."

"Đừng có lôi chị tôi ra nói làm gì. Nếu như chị ấy có mặt ở đây lúc này thì chắc chắn chị ấy cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đâu!"

"Tổng giám đốc Choong..." Đôi mắt Yoo A lướt qua sự kinh hãi đau đớn. Những ngày tháng cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo đó sao lại dễ dàng bị phủ định như vậy được chứ?

"Cô là người chị tôi dắt tay đi từng bước, từ trong nước cho đến Hồng Kông, rồi đến Hollywood, từng bước đi từng dấu chân cho đến bây giờ, tôi còn tưởng rằng khi đã nếm trải khổ đau rồi cô sẽ hiểu sâu sắc mối quan hệ giữa trợ lý và nghệ sĩ hơn. Nhưng đáng tiếc cuối cùng cô vẫn khiến tôi thất vọng."

"Không phải như vậy đâu, tổng giám đốc Choong! Tôi thừa nhận muốn mượn cơ hội này để tiết chế bớt tính cách ngang ngược đó của Soyeon lại, nhưng tuyệt đối không hề có tâm tư muốn hại cô ta! Là một người quản lý, tôi có nghĩa vụ phải dạy cô ta quy tắc sinh tồn cơ bản trong giới giải trí, chẳng lẽ tôi làm vậy là sai hay sao?"

"Dạy cô ta?" Người đàn ông cười lạnh, "Ngoài việc có đấu võ mồm với cô mấy lần, tôi không thấy là Soyeon có chỗ nào cần người khác phải dạy cả." Nghiêm túc nhất trong khi học tập, đi diễn cũng chạy tích cực nhất, vĩnh viễn thể hiện đúng hình tượng công ty đã tạo cho mình khi đứng trước công chúng, không nói bất kỳ lời nói nào thái quá, không làm những chuyện ảnh hưởng đến hình tượng.

Phải biết rằng bản tính của cô ấy không phải là như vậy. Đứa trẻ đó đã ngụy trang cho bản thân mình một lượt từ đầu đến chân! Cho dù phải đè nén bản thân mình thành như vậy nhưng cô vẫn truyền đạt tâm trạng tích cực đến mỗi người.

Cho dù ghét Tracy, nhưng cũng chưa bao giờ thấy cô ấy không học trang điểm nghiêm túc.

Cho dù không tới học nhưng cũng sẽ nhờ người tới xin phép giúp, trong lòng cô thầm rõ sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người khác.

"Nhưng với tính cách của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với việc phát triển trong giới giải trí!"

"Đã từng có người nói rằng: Choong Shin Hye quá lạnh, đã định trước sẽ phải đứng ngoài cái giới này. Nhưng kết quả thì sao? Thân thiện có cái tốt của thân thiện, lạnh lùng cao ngạo có cái tốt của lạnh lùng cao ngạo. Nếu ai cũng ra bài theo lối thường thì cuối cùng giới giải trí sẽ chỉ làm mất đi sức sống của nó. Tóm lại, tôi không cảm thấy tính cách của Soyeon có vấn đề gì, mà ngược lại chính là cô Yoo A." Choong Min hơi ngừng lại, một lúc sau trầm giọng nói: "Cũng có lẽ mấy năm nay cô đã quá vất vả rồi, bây giờ cô... nghỉ ngơi một thời gian đi."

---

Khi Taehyung nhận được điện thoại của Choong Min thì cô đã hoàn thành bài vẽ phác họa thứ ba.

Bấm đồng hồ đo thử, thời gian nhanh hơn bức vẽ lúc trước đúng ba phút.

Bỗng nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn.


Cô đi đến vườn hoa lộ thiên bên ngoài phòng đọc, tìm một chiếc ghế băng dài ngồi xuống rồi ấn nút nghe.

"Tôi là Taehyung."

"Chào cô, tôi là Choong Min."

"Tổng giám đốc Choong."

"Cô không thấy bất ngờ sao?"

Taehyung cười, "Tôi phải cảm thấy bất ngờ à?"

Đầu bên kia dừng lại một lúc, "Nghe Irene kể, cô là một cô gái thông minh."

"Cảm ơn đã quá khen." Nghe về Irene trong lời Choong Min nói, Taehyung không hề kinh ngạc, chỉ hơi ngẩn người một chút rồi lại khôi phục lại ngay.

Choong Min là em trai của Choong Shin Hye, còn Irene và con gái của Choong Shin Hye và Bae Lu Han, như vậy là thông suốt được rồi.

Từ thái độ của Daniel và lời giải thích ngập ngừng của Jungkook, Taehyung đã phát hiện ra điểm bất thường từ lâu, cô đã mơ hồ đoán ra, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực.

Nay Choong Min nói vậy thì còn có gì chưa rõ ràng nữa đâu?

"Sự kiện phòng điều khiển trung tâm của bộ phận PR và bộ phận thị trường của CUBE bị xâm nhập là do cô làm."


Câu trần thuật, ngữ khí người đàn ông rất chắc chắn.

Ánh mắt Taehyung hơi lóe lên, nhưng không tiếp tục giả ngốc như bình thường, mà là thẳng thắn thừa nhận...

"Là tôi."

Một tiếng cười thấp, không hề có bất cứ chút ý tứ phẫn nộ nào, mà ngược lại còn mang theo cảm giác kích động tận hưởng, "Cô nhóc, cô rất thành thật."

"Sự thành thật của tôi là tùy vào đối tượng."

"Vậy là sao?"

"Tôi có thể thành thật với ông là bởi vì tôi biết ông sẽ không làm gì tôi."

"Sao cô lại nghĩ thế?"

"Một là ông đã đích thân đồng ý với tôi trước mười hai giờ trưa nay sẽ xóa toàn bộ bài viết liên quan đến sự kiện 'giới tính thật của Soyeon', nhưng ông không làm được, cho nên CUBE đuối về lý, đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm về vấn đề này."

"Cho nên cô mới dùng cách thức đó để báo thù sao?"

"Chú Choong, không ngại tôi gọi như vậy chứ?"

"Tùy cô." Nhưng nghe cũng khá là thuận tai đấy.

"Chú hãy tin rằng, nếu tôi thật sự muốn báo thù thì thứ tôi tiết lộ đã không phải chỉ là mấy bản hợp đồng gãi ngứa đó"

Choong Min nhíu mày, dường như đã bắt đầu thấy hứng thú với cô gái này, "Không phải là báo thù thì là gì?"

"Nhắc nhở. Thậm chí còn không được coi là cảnh cáo."

"..."

"Nếu không phải vì chuyện lần này thì bây giờ chỉ sợ chú vẫn còn chưa biết có những người nào bằng mặt mà không bằng lòng đúng không?"



"Nói vậy là, tôi còn phải cảm ơn cô sao?"



"Đương nhiên rồi. Tục ngữ nói rất đúng, một con sâu làm rầu nồi canh. CUBE có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí Hàn Quốc trong đó có vô số tâm huyết của chú. Nếu bởi vì một con kiến mà làm hỏng cả một tòa tháp, thì chú có thấy tiếc không?"

Câu nói này đã nói trúng tâm can của Choong Min.

Công ty chính là sinh mạng của ông ta! Không ai được làm hỏng nó. Cho dù ông trời có phái thiên vương lão tử xuống thì ông ta cũng dám nghênh chiến đến cùng, huống hồ chỉ có một người quản lý nhỏ nhoi?

"Chú Choong, tôi nói có đúng không?"

"Rất chính xác."

"Nhưng vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết. Thứ hai, tôi cảm thấy có lẽ chú là một người lòng dạ rộng lớn, phân rõ thị phi, nếu đã biết được dụng ý của tôi thì chắc hẳn sẽ không quá khó xử, cho nên tôi thẳng thắn với chú là tốt nhất."

"Cô nhóc đang phỉnh nịnh tôi đấy à?"

"Không, không, không... lời nói thật lòng của tôi thôi mà."

"Ha ha..."

"Cho nên bây giờ chắc chú hết giận rồi đúng không?"

"Hết giận rồi, nhưng vừa nghĩ đến tôi đã từng này tuổi rồi mà còn bị một con nhóc uy hiếp trong lòng lại thấy không mấy thoải mái." Choong Min như cười như không.

"Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền*..."

*Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền: Ý chỉ tấm lòng lớn có thể bao dung được những việc khó bao dung trong thiên hạ.

"Đừng! Tôi không dám nhận là tể tướng, cùng lắm cũng chỉ là một tên thương nhân nhuốm hơi tiền thôi."

Taehyung chun mũi lại, ông ta đúng là không hề kiêng kỵ gì hết, nhưng mà giao tiếp với người như vậy rất thoải mái, một khi bạn chân thành với người ta thì cũng sẽ nhận được sự tin tưởng tương ứng.

"Chú Choong, tôi là bạn cùng phòng thân thiết của Irene đấy." Câu nói này có hiềm nghi khoe mẽ rõ rệt.

"Chà, bắt đầu ra quân bài tình cảm rồi đấy à?"

"Đúng vậy, vậy chú có tiếp không?"

"Đương nhiên không... thể không tiếp được rồi."

Taehyung thở một hơi thật dài, nói một câu mà cô giống như ngồi xe qua núi vậy.

Chuyện này có thể bỏ qua đương nhiên là tốt nhất, mục tiêu của cô chỉ là người quản lý giở trò sau lưng đó, không định vì thế mà chống đối với cả CUBE, chọc giận Choong Min. Dù sao thì phía sau ông ta vẫn còn có hai nhân vật truyền kỳ giữ kín như bưng có thế lực ở thủ đô.


Cho nên, khi Taehyung ra tay tiết lộ bí mật của Bộ phận PR và tài liệu cơ mật mới nương tay như vậy, chọn những thứ không mấy quan trọng để tung lên mạng.

Phải biết rằng cô không chỉ phát hiện ra nhật ký ghi chép thù lao của các ngôi sao nữ, mà còn liên quan đến rất nhiều ông lớn trong giới chính trị và thương nhân khác, trong số những người này không hề thiếu những thanh niên tài năng tuấn tú danh tiếng tốt bên ngoài và những người chồng tốt thập nhị tứ hiếu.

"Được rồi, không đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc."

Taehyung thu lại nụ cười, "Chú nói đi."

"Chuyện này là do CUBE có lỗi trước, nên cô mới ra tay cảnh cáo, tôi không còn gì để nói. Tin tức liên quan đến sự kiện giới tính thật công ty tôi đã ra tay xử lý, thông tin cá nhân của cô cũng sẽ bị xóa sạch, muộn nhất ngày mai sẽ nhìn thấy kết quả. Nhưng mà..."


Đầu mày nhíu chặt lại.

"Cô phải hủy tất cả những tài liệu cơ mật lấy được từ máy tính của bộ phận PR." Choong Min không truy hỏi xem làm thế nào cô lại vượt được hết lớp tường lửa này đến lớp tường lửa khác mà trực tiếp đưa ra yêu cầu đó.

Thẳng thắn dứt khoát, mạnh mẽ vang dội.

Không hổ là nhân vật số một trong ngành giải trí trong nước, nói năng gãy gọn, không mấy người bình thường làm được như vậy.

"Được. Tôi đồng ý với chú."

"Nhóc con, nếu rảnh nhớ đến nhà tôi chơi."

"Nếu có cơ hội."


"Hoan nghênh."

Đúng 17 giờ chiều, website chính thức của tập đoàn CUBE đã có câu trả lời công khai về hành vi hàng loạt thông tin bị tiết lộ trên website giải trí trực thuộc tập đoàn, nói rằng nhân viên vận hành website đã thao tác ác ý, mục đích là quấy nhiễu nhận thức của khán giả, hợp đồng thuê comment và bản gốc các bài viết tuyên truyền đã được công bố hoàn toàn không có thật. Công ty đã báo cảnh sát, cũng không loại trừ khả năng công ty sẽ bắt đầu điều tra và khởi kiện để trừng phạt người đã gây ra chuyện này.

Cùng lúc đó, tất cả thông tin liên quan đến scandal "giới tính thật của Soyeon" cũng dần lắng xuống.

17 giờ 15 phút, tài khoản chính của Soyeon phát biểu động thái mới nhất.

Cảm ơn sự quan tâm mọi người giành cho tôi trong mấy ngày gần đây, Soyeon, giới tính: nữ, tính cách: nam, xu hướng: Bình thường! (gạch trọng tâm).

Sau khi xuống dòng, PS: Đi dạo phố với bạn thân nắm tay nhau, cùng chia sẻ một cây kem thì có gì là không bình thường? [nhún vai] vậy nên tại tôi chắc?

Khu vực bình luận đều là bình luận tích cực, những fan cứng lần lượt công bố cũng bức ảnh nắm tay bạn thân. Nhất thời, đề tài đi dạo phố bạn gái có nên nắm tay nhau không trở thành đề tài hot, và ba tiếng đồng hồ sau thành công lên thẳng top 20 hot search.

Soyeon lại một lần nữa được tăng cao cảm giác tồn tại.


Sự việc được giải quyết viên mãn, Taehyung vừa quay lại ký túc xá đã bị ai đó ôm chặt một cái, "Bảo bối à, vẫn là cậu có cách... anh đây yêu cậu chết mất..."

Sến súa đến mức Taehyung nổi cả da gà, "Cút!"

"He he he, trên đời này còn có chuyện gì cậu không giải quyết được nữa không? Mèo máy phiên bản nữ, mau biến ra đây cho anh một mỹ nam ** nào!"

"..."

Irene tháo tai nghe ra đứng dậy: "Đi thôi, tớ mời các cậu ăn cơm."

Bốn người tưng bừng ra khỏi phòng đi ăn.

Vừa đến cổng trường Taehyung đã khựng lại.

Còn mấy người Irene cười chào hỏi: "Chào giáo sư Song."

Bữa cơm này, đương nhiên cô không được ăn nữa rồi.

Tòa nhà hành chính, văn phòng.

Park Ji Hoon dựa người vào ghế, tay cầm một ấm trà, rõ ràng là tư thế ung dung nhàn nhã nhưng gương mặt già nua lại nghiêm lại.

Taehyung đứng trước mặt ông, hai tay cho vào túi quần, cúi đầu dùng đầu ngón chân vẽ hình tròn.

"... Sự việc chính là như vậy."

"Giáo sư Geum bảo em đứng ngoài cửa chịu phạt, em thì giỏi rồi, không nói lời nào đi thẳng. Taehyung, em ngông cuồng quá rồi đấy."

Bĩu môi, không lên tiếng đáp lại.

Chuyện này đúng là cô đã quá tùy tiện. Nhớ lại những tin tức kia, cô liền tức giận đùng đùng, Giáo sư Geum lại đúng lúc đâm đầu vào họng súng.

"Tôi thừa nhận em là một đứa trẻ có tài năng bẩm sinh, nhưng thái độ của em rất có vấn đề!"


Đây là lần đầu tiên Taehyung thấy Park Ji Hoon tức giận đến thế, cốc trà được đặt xuống mặt bàn như bị ném, nắp trà chạm vào tách trà phát ra âm thanh chói tai.

Taehyung vẫn không nói gì, cúi đầy, thần sắc khó đoán.

"Sao em không nói gì? Cố tình ra vẻ thâm trầm với tôi đúng không?"

Khóe miệng khẽ giật, sức tưởng tượng của ông già này thật là phong phú.

"Chiều nay tôi nhờ giáo sư Hwang chuyển lời, sao em lại không đến văn phòng tìm tôi?"

"..."

Park Ji Hoon nổi trận lôi đình, "Taehyung!"

"Được rồi, thầy từng này tuổi rồi thì đừng có nổi giận nữa, đừng để mắc bệnh."

"Tôi đang nói chuyện chính sự với em đấy!" Nhưng sắc mặt đã hòa hoãn lại không ít, dù sao thì đồ đệ nhỏ của ông cũng vẫn rất quan tâm đến ông.

"Thưa thầy." Taehyung ngẩng lên, đôi mắt đen láy sáng trong: "Thầy có thật sự cảm thấy học khóa đào tạo là cần thiết không?"

Park Ji Hoon thở dài, chỉ vào chiếc ghế đối diện, "Ngồi đi."

"Ồ."


"Tôi biết em đang nghĩ gì." Chính là cảm thấy vẽ tranh phải dựa vào tính cảm ngộ và tích lũy lúc bình thường.

Park Ji Hoon không phủ nhận quan điểm này, "Nhưng mà, em đã hiểu sai mục đích của lần đào tạo này."

Taehyung nhíu mày.

"Chỉ một thời gian ngắn chưa đến một tháng, nếu muốn nâng cao nhiều kỹ năng mới, tôi có thể nói một cách rất có trách nhiệm là – nói suông!"

"Vậy thì tại sao..."

"Tôi hỏi em, thi đấu và vẽ tranh bình thường có gì khác nhau?"

"Quy định thời gian, chỉ định chủ đề."

"Không sai. Chỉ cần là thi đấu thì đều có những quy định hạn chế cứng nhắc. Rất nhiều khi, người có thực lực mạnh nhất chưa chắc đã giành được phần thưởng, chủ yếu là thua ở chỗ không nắm vững được quy tắc. Giáo sư Geum đã từng dẫn dắt sinh viên tham gia cuộc thi vẽ tranh sáu lần, có thể nói là trong toàn bộ Đại học T cũng không có ai hiểu biết về vấn đề này được như bà ta."

Taehyung dường như có điều gì suy nghĩ.

"Nhóc con, tôi hiểu tính cách của em, nói dễ nghe thì là không chịu bó buộc, nói không dễ nghe thì là ngang bướng khó bảo. Đối với một nhà nghệ thuật, có cá tính là tốt, nhưng cũng không thể thiếu được giới hạn cơ bản nhất. Ví dụ như tôn sư trọng đạo."

Trầm mặc hồi lâu, Taehyung ung dung nở một nụ cười, còn chưa đạt đến độ cong ngựa phi vút bay không kìm lại được, nhưng mang theo sự ương ngạnh độc nhất vô nhị kiểu Taehyung: "Nếu như Giáo sư Geum đúng như lời thầy nói, là một người thầy tốt có phẩm hạnh và năng lực đều tốt thì em không ngại xin lỗi cô ấy, nhưng nếu không phải thì em sẽ xin rút khỏi lớp đào tạo một lần nữa, thầy đừng khuyên em nữa, có được không?"

"... Được."

Bảy giờ tối, Taehyung đến giảng đường báo danh.

Lần này không còn là một quyển vở một cái bút nữa, dù sao cũng phải mang theo bảng vẽ đến.

"Tae Tae, ngồi đây đi?" Ho Jan vẫy tay với cô.

Hyun Joo nghe vậy vô thức nhìn về phía Taehyung, trong mắt hiện lên thần sắc mỉa mai.

"Em ngồi hàng hai được rồi."

Ho Jan cười nhưng không tức giận, chỉ thấy hơi tiếc.

"Haizzz, bọn tôi đều tưởng em không đến nữa." Young Sae đến trước mặt cô, vừa mở miệng đã khiến người khác không vui vẻ gì.

Taehyung liếc nhìn hắn một cái, "Đúng là ngại quá, lại khiến mọi người thất vọng rồi."

Young Sae nhíu mày, "Tôi không có ý đó."

"... Ờ."

Rất nhanh sau đó, Geum Cheon Sa cầm theo một tập tài liệu đi vào, mái tóc được búi gọn lên, tuy vẫn nhìn thấy tóc đen, nhưng vẫn mơ hồ ẩn hiện thấy ánh bạc. Có lẽ bà ta cũng hơn năm mươi tuổi rồi.

Đứng trên bục giảng, ánh mắt lãnh đạm quét qua phía dưới, khoảnh khắc nhìn lướt qua Taehyung có hơi ngưng lại đôi chút.



"Tôi đã xem qua bản phác họa của các em hoàn thành trong giờ, năng lực của các em đều rất chắc chắn, cũng có phong cách hội họa độc đáo của riêng mình, điều này rất đáng mừng, thế nhưng..." Bà hơi ngưng lại, ánh mắt người phụ nữ dần trở nên nghiêm khắc, "Không một bức nào có thể đạt được đến tiêu chuẩn tham gia thi đấu."

Xì xào...

"Sao lại thế được chứ?"

"Tôi đã hoàn thành rất nghiêm chỉnh rồi cơ mà."

"Suỵt! Đừng ồn nữa, nghe giáo sư nói tiếp đã."

"..."

Taehyung không khỏi ngồi thẳng người lên, xem ra Lão Song không hề tâng bốc bà ta lên quá, đúng là muốn phổ cập quy tắc tham gia thi đấu.

"Đầu tiên là vòng thi đấu theo nhóm, đơn vị là trường học, sẽ có một chủ đề được đưa ra, cùng sáng tạo nên một nhóm vẽ phác thảo. Sau khi vượt qua mới bước vào vòng thi đấu cá nhân tranh giải vàng bạc đồng. Hay nói cách khác, muốn giành giải thì đầu tiên phải qua được cửa ải thi đấu đồng đội đã."

"Nhưng toàn bộ tác phẩm các em nộp lên đều chỉ phát huy được bản thân, tuy vẫn xoay quanh chủ đề đã định, nhưng trong lúc thực hiện không hề giao lưu với nhau mà chỉ lấy bản thân làm trọng."

"Giáo sư, cô không nói trước với bọn em." Tên nhiều lời Young Sae không nhịn được lên tiếng.

Geum Cheon Sa liếc nhìn anh ta, không có nhiều tâm trạng dư thừa, "Đúng vậy, đúng là tôi không nói rõ trước với các em, nhưng từ mặt khác cũng có thể nói lên được một sự thật là, giữa các em không có sự giao lưu với nhau. Là một tập thể, các em thấy như vậy có được không?"

Không ai nói gì.

Quan hệ giữa họ đúng là vô cùng rõ ràng. Young Sae với ai cũng nhiều lời, người như vậy sẽ không bị cô lập, nhưng rất khó thật lòng, bởi vì điều hòa trung tâm làm ấm cho tất cả mọi người. Hyun Joo và Ho Jan là một đôi. Cuối cùng chỉ còn lại Taehyung và Chae Won, hai người vốn ghét nhau.

"Trạng thái của các em sao có thể tham gia thi đấu nhóm được sao?!" Geum Cheon Sa tức giận giơ tay đập xuống bàn.

Hyun Joo, "Giáo sư, chúng em có thể dần dần bồi dưỡng sự ăn ý."

"Dần dần bồi dưỡng? Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tháng là đến thời gian thi đấu chính thức, cái dần dần của em là mười ngày, hay là mười năm?"

Hyun Joo mím môi không nói gì.

Mọi người nghe vậy đều bắt đầu lâm vào trầm mặc, một lúc sau, Geum Cheon Sa lại nói tiếp: "Cho nên tôi quyết định chọn ra một người đội trưởng trong năm người các em, toàn quyền phụ trách dẫn dắt cả đội."

"Đội trưởng?"

"Có cần không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net