Chương 31: Tình cảm của Tô Yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tô Yến, sao anh lại ở đây?"

Ôn Cẩn gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng, đi tới chỗ Tô Yến* vài bước, nói với giọng điệu lo lắng :"Chân của anh vẫn chưa tốt, sao không ở  nhà nghỉ ngơi?"

*Tg ghi là Tô Nhan, mình nghĩ không đúng nên chuyển thành Tô  Yến

Đỡ Tô Yến vào ghế dựa, Ôn Cẩn ngảng đầu liếc mắt nhìn người trợ lý phía sau hắn.

Sắc mặt trợ lý gượng gạo,  cúi đầu nói :"Tô tổng ,  tôi đi trước."

Nhìn thấy bàn tay có chút mất tự nhiên của người trợ lý, Ôn Cẩn định hỏi, Tô Yên liền nói trước :"Ngày trước có một vụ tai nạn, chính anh ấy là người đã chặn giúp tôi."

Sắc mặt Ôn  Cẩn sửng sốt, trầm mặc không đáp lời.

Nhìn thấy sắc mặt của nàng, Tô Yến lập tức bổ sung :"A Cẩn, chân của anh đang dần hồi phục, bác sĩ khám cho anh là người có tiếng ở nước ngoài, em không cần lo."

"Đau không ?"Ôn Cẩn đột nhiên mở miệng :"Tô Yến, quá trình trị liệu có đau không?"

Cô ngẩng đầu nhìn chắm chằm Tô Yến.

Sắc mặt Tô Yến không đổi. ánh mắt ôn nhu, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt :"Em đừng lo lắng, không đau. Cho dù đau, anh là con trai, có thể chịu được."

Ôn Cẩn xoay người, giúp anh điều chỉnh chân bị thương, nói: "Tô Yến, chân của anh là do Tần Tranh tìm người làm."

"Anh biết, chú Ôn cũng biết."Tô Yến nhìn Ôn Cẩn," Chú Ôn  có bạn trong đồn cảnh sát, mấy người đấy xác định họ đã nhầm lẫn.Chuyện xảy ra cách đây một thời gian, họ có tranh chấp tài sản với những người khác, vì vậy cảnh sát cũng không có cách nào."'

"Là Thẩm Nhượng làm. Hắn đang giúp Tần Tranh tháo gỡ mọi trở ngại."

"Đừng nói tới bọn họ."Tô Yến sửng sốt một chút, lập tức chuyển chủ đề, "A Cẩn, em mấy ngày hôm nay làm sao vây?"

Tô Yến đã phải tiếp nhận điều trị trong vài tháng qua.  Trong lúc đó, anh chưa bào giờ quên trạng thái của Ôn Cẩn vào ngày anh bị tai nạn.

"Em không sao." Ôn Cẩn mỉm cười, nhìn sự dịu dàng trong mắt của Tô Yến bất giác lại nhớ tới lời anh nói lúc trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, đáy mắt có chút nóng lên. Suy cho cùng, cô và Tô Yến mãi mãi là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Như thể đưa ra một quyết định quan trọng, Ôn  Cẩn bày vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Yến,nói: "Tô Yến, anh không còn trẻ, sự nghiệp bây giờ của anh cũng rất thành công. Anh nên tìm một người phụ nữ để kết hôn và lập gia đình."



Sắc mặt của Tô Yến không đổi, nhưng nhịp tim lại đột nhiên tăng nhanh, tưởng rằng Ôn Cẩn đã biết được bí mật mà anh chôn sâu trong lòng, trong lòng hồi hộp, giọng điệu lại  mơ hồ nói: "A Cẩn, anh hiện giờ lấy sự nghiệp làm trọng, còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Chuyện này, về sau rồi nói."

Khi còn nhỏ, anh đã thích Ôn Cẩn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô. Nhiều năm như vậy, tình yêu ấy vẫn không thay  đổi, mà nó lại càng ngày càng to lớn hơn,thành một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Trước đây bạn bè xung quanh đều nói Ôn Cẩn là một đại tiểu thư kiêu ngạo và hư hỏng, và họ thật sự không hiểu Ôn Cẩn ngoài vẻ ngoài xinh đẹp còn cái gì nữa.

Bọn họ nào biết rằng, thích một người, chẳng  cần lý do nào cả. Anh chính là điên cuồng thích Ôn Cẩn. Anh đã chuẩn bị cho mình kế hoạch của cả cuộc đời, và trong mỗi kế hoạch đó đều có sự xuất hiện của cô.

Ôn Cẩn đã trở thành một phần máu thịt trong anh. Khiến anh quên đi cô, kết hôn với một người phụ nữ anh không yêu, cùng nhau sinh một đứa con và cùng người phụ nữ đó sống cả đời. Điều đó như muốn lấy mạng của hắn, lại đối với người phụ nữ kia không công bằng.  Mặt khác, người phụ nữ kia cũng thật sai lầm, lãng phí cả cuộc đời của mình chỉ để ở bên cạnh người đàn ông không bao giờ yêu cô ấy?

Tô Yến thả lỏng cơ thể lại, nói: "A Cẩn, anh chỉ muốn cưới người phụ nữ anh yêu làm vợ."

Nếu như cuối cùng Ôn Cẩn không ly hôn mà muốn ở bên Thẩm Nhượng, nếu cả đời anh ở vậy cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần thình thoảng gặp được cô là anh mãn nguyện lắm rồi. 

Nếu bạn thích một ai đó, bạn sẽ không cần cô ấy phải ở bên bạn. Nếu cuối cùng không có được cô, chỉ cần cô có thể hạnh  phúc, anh cũng vui lắm rồi.

Ánh mắt của Ôn Cẩn có chút  đờ đẫn, không biết qua bao lâu mới nói: "Tô Yến, người anh thích sẽ không bao giờ có thể ở bên  cạnh anh. Đừng đợi cô ấy nữa,  cô ấy không đáng đâu. Cho dù có ly hôn đi chăng nữa, trong tương lai, cô ấy cũng sẽ không gả cho anh đâu."

Hóa ra cô ấy đã biết. Tô Nhan nhìn sự kiên định tuyệt đối trong mắt Ôn Cẩn, lòng anh  lạnh như băng. Cô đã từ chối anh và nói rằng ngay cả khi cô ly hôn thì anh cũng không có cơ hội.

Tô Yến có vẻ bối rối, anh đưa tay định bắt lấy tay Ôn Cẩn nhưng cô lại tránh ra.

"Anh đi đi." Ôn Cẩn nhẹ giọng nói, "Tô Yến, sau này anh đừng đến tìm em nữa."

Ôn Cẩn trở lại studio, tìm phòng của mình và nhanh chóng khóa lại. Những gì cô vừa nói cũng đã rất rõ ràng, Tô Yến nên từ bỏ tình yêu đối với cô. Cô lại nghĩ đến điều đó, cho dù thực sự có ly hôn, cho dù sau này cô kết hôn với ai thì Thẩm Nhượng cũng sẽ không bao giời bỏ qua cho người đàn ông đó.

Nếu người đàn ông kia là Tô Yến thì có khi sự việc càng tệ hơn.  Khi cô và Thẩm Nhượng ly hôn, cô sẽ đưa Thần Thần  rời khỏi thành phố và không bao giờ quay trở lại đay nữa.

Trong vài ngày kế tiếp, Ôn Cẩn luôn ở lại đoàn làm phim. Qúa trình quay phim gần kết thúc, vài ngày nữa cô sẽ ở trong đoàn của đạo diễn Từ và cô sẽ sớm gặp được Ninh Duyệt.

"Mẹ!"

Ôn Cẩn đang nghĩ cách để âm thầm thăm dò thái đọ của Ninh Duyệt đối  với Thẩm Nhượng, đột nhiên nghe thấy giọng nói vui vẻ của Thẩm Thần. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Nhượng đang đứng trước mặt mình ôm lấy Thẩm Thần.

Thẩm Thần lo lắng vỗ vỗ vào cánh tay Thẩm Nhượng, nói: "Ba, ba để con xuống, con muốn được mẹ ôm."

Từng  bước  đi tới chỗ Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng đem Thẩm Thần cho Ôn Cẩn ôm nói: "Mấy ngày nay em không về nhà, Thần Thần rất nhớ em nên tôi mới đưa nó đến đây gặp em."

"Ba cũng nhớ mẹ lắm!"Thẩm Thần đột nhiên hét lớn lên. Câu lén lút nhìn Thẩm Nhượng, nghĩ thầm bố cậu đúng là thật ngốc, đã lâu như vậy lại chưa cùng mẹ sinh em gái, lại không biết dỗ dành mẹ.

Thẩm Thần ôm chặt Ôn Cẩnvà quyết định sẽ giúp đỡ bố. Cậu nhỏ giọng nói thầm: "Mẹ ơi, bố về nahf thường xuyên nhìn ảnh của mẹ đến ngẩn người, mấy ngày hôm trước còn dẫn con đi đến nhà ông ngoại chơi, còn nói chuyện với ông rất nhiều..."

"Thẩm Thần" Thẩm Nhượng nhàn nhạt gọi cậu, rồi quay đầu về phía Ôn Cẩn nói: "Anh và ba em đang bàn chuyện hợp tác"

Thẩm Nhượng ngồi xuống bên cạnh cô, trong lòng đột nhiên khẩn trương. Khi nãy nhìn thấy Ôn Cẩn, anh không biết phải nói gì với cô, vì anh sợ sẽ làm cô khó chịu vì mình nói sai.

Kể từ lần cuối cùng anh nói chuyện với Ôn Cẩn xong, anh đều cảm thấy không thoải mái. Ngoại trừ khi còn bé, anh chưa bao giờ đứng ngồi không yên như vậy, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, anh đều khổng thể không nghĩ tới Ôn Cẩn. Thậm chí có lúc anh nghĩ đến việc bỏ việc để theo dõi từng bước chân của cô ấy.

Hắn hôm nay mang Thẩm Thần tới đây là vì đêm qua hắn nằm mơ. Trong giấc mơ, hắn đã thu mua lại công ty của Ôn Minh Khai, và đến khi Ôn Cẩn hỏi hắn, Thẩm Nhượng đã né tránh trả lời vần đề đó.Không chỉ vậy, hắn còn mơ  thấy mình đang quỳ trước ngôi mộ của Ôn Cẩn, vẻ mặt thất thần, trong miệng không ngừng nói cái gì đó, hắn không nghe rõ.

Thẩm Nhượng sững sờ nhìn sườn mặt của Ôn Cẩn, hắn không tin mình sẽ mua lại công ty của Ôn Minh Khai một cách liều lĩnh như trong mơ. Bây giờ Ôn Cẩn nhíu mày, trong lòng hắn cảm thấy lo lắng không yên, làm sao mà lại dám thu mua công ty của nhà cô chứ? Và còn cả bia mộ kia nữa. Thẩm Nhượng nhớ tới hình ảnh Ôn Cẩn nằm suy yếu trên giường bệnh, trái tim co rút một trận đau đớn, lại cảm thấy rất vô lý.

Làm sao hắn có thể khiến cho Ôn Cẩn chết được ?

Ôn Cẩn khẽ liếc Thẩm Nhượng, lại cúi đầu nói chuyện với Thẩm Thần, mặc kệ hắn ta.

Thẩm Thần lo lắng, nắm chặt tay Thẩm Nhượng nói: "Mẹ, ba nói muốn đưa Thần Thần đi chơi, mẹ cũng đi cùng đi"

Ôn Cẩn định nói, Thẩm Nhượng đã vôi cướp lời vội vàng nói: "Chúng ta vẫn chưa cùng Thần Thần đi chơi bao giờ."

Lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi. Thẩm Nhượng cảm thấy bản thân bây giờ thay đổi. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu bây giờ Ôn Cẩn thích anh nhiều như trước, chân thành cư xử như một đứa trẻ với anh, anh có lẽ sẽ làm bất cứ điều gì cho cô. Cho dù mang Tần Tranh từ nước ngoài trở về, anh cũng nguyện ý. Chỉ cần Ôn Cẩn vẫn còn thích anh .

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn  Cẩn, Thẩm Nhượng nghĩ mình bây giờ thật không bình thường.

Ôn Cẩn nhìn Thẩm Nhượng, ngh ngờ hắn cố ý dạy Thẩm Thần nói những điều này, nhưng lại cảm thấy không có khả  năng.  Cho dù bây giờ anh ta có thích cô, cũng sẽ không làm những việc như vậy.

Nhìn đoi mắt lấp lánh của Thẩm Thần, tròng mắt hiện lên vẻ mong đợi, Ôn Cẩn không nỡ nói ra lời từ chối. Đưa tay lên xoa đầu cậu bé ,nói: "Được rồi, mẹ cũng sẽ cùng đi đi chơi với Thần Thần."

Khuôn mặt Thẩm Thần đỏ bừng vì vui mừng, cậu lém lỉnh hôn lên má Ôn Cẩn, "Mẹ đã mấy ngày không về rồi, khi nào thì mẹ về nhà?"

"Vài ngày nữa mẹ sẽ về."

Thẩm Nhượng không ở lại lâu. Lúc anh nhớ Ôn Cẩn sẽ lợi dụng Thẩm Thần để tìm cớ gặp cô. Lúc này hắn mới biết, hóa ra Thẩm Thần cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nuôi dưỡng cậu cũng sẽ không có tổn thất gì.

Sau khi hai người rời đi, rất nhiều người trong đoàn phim đều kinh ngạc nhìn Ôn Cẩn. Họ không ngờ rằng Ôn Cẩn đã là vợ của Thẩm Nhượng. Với thân phận của mình, tại sao cô ấy lại phải bắt đầu với tư cách là một biên kịch ?! Các công ty giải trí của Thẩm thị cũng sẽ có đủ nguồn lực để cô nhanh chóng nổi tiếng.

Thẩm Nhượng không về nhà, sau khi nhờ vệ sĩ đưa Thẩm Thần về nhà, anh một mình đi đến công ty, ở lại công ty cả ngày. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, hắn mới khép đống giấy tờ trên bàn lại, xoa xoa lông mày lộ vẻ mệt mỏi.

Hắn đã thay đổi tất cả các kế hoạch hợp tác cùng Ôn Minh Khai. Sau khi hợp tác, gần như là Ôn Minh Khai  thu được nhiều lợi nhuận nhất.

Thẩm Nhượng lại nhớ đến giấc mơ đó. Hắn tuyệt đối không có khả năng làm như trong mộng. Ôn Cẩn có khúc mắc đối với hắn, hắn làm sao dám tấn công Ôn Minh Khai.

Nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Thẩm Nhượng bỗng sững sờ. Lúc trước anh từng tưởng rằng, Ôn Cẩn vẫn sẽ mãi yêu mình, nên không quan tâm đến tình cảm của cô ấy, muốn thâu tóm cả công ty của Ôn Minh Khai.

Nếu không phát sinh thêm chuyện của Trình Tĩnh Sơ, hắn cũng sẽ không bao giờ phát hiện ra mình yêu Ôn Cẩn nhiều như vậy, và có lẽ trong giấc mơ của hắn cũng sẽ thực sự xảy ra chuyện như vậy.

Thẩm Nhượng không kịp suy nghĩ tiếp, cánh cửa đã được đẩy ra.

"Thẩm tổng , đã xảy ra chuyện rồi." Lâm Sở hoảng sợ, chạy đến trước mặt Thẩm Nhượng, thở hổn hển nói: "Ảnh  thị...ảnh thị cháy rồi."

Thẩm Nhượng đột nhiên đứng lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hoảng sợ,  gằn từng chữ, nói: "Ngươi nói cái gì?"

Lâm Sở lo lằng nói: "Chủ tịch Thẩm, đã xảy ra hỏa hoạn ở ảnh thị. Hai người đã chết và nhiều người bị mắc kẹt."

Lâm Sở hoàn toàn không dám nhắc đến Ôn Cẩn. Những ngày nay, qua quan sát, anh biết rằng tình cảm của Thẩm Nhượng dành cho Ôn Cẩn là rất sâu đậm,làm sao anh ta dám  đề cập đến việc Ôn Cẩn có thể bị kẹt trong đám cháy và chết bất cứ lúc nào.

Thẩm Nhượng run run lấy điện thoại ra, bấm số gọi điện cho Ôn Cẩn, một giọng nói lạnh lùng máy móc phát ra từ  trong điện thoại. Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy toàn thân hắn lạnh toát, một tia kinh hãi cùng sợ sệt quen thuộc nhanh chóng lan ra toàn thân, khiến cho đầu óc hắn trở nên trống rỗng.










































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net