Chương 2: Thân phận kẻ cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu lên mặt biển một màu đỏ rực như đang bốc cháy, dần dần màu đỏ cũng dần bị thay thế bởi bóng đen vĩnh cửu của đêm tối. Hơi lạnh từ mặt biển phả vào thứ không gian tĩnh mịch ấy một làn sương mỏng như tơ, khiến tầm nhìn trở nên mờ mờ ảo ảo.

Heasled vừa dứt câu, bàn tay nhỏ bé mà một giây trước anh ta vẫn còn nghĩ là vô hại bất chợt siết mạnh. Cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, tay phải Heasled theo bản năng vung lên chế trụ cần cổ trắng nõn tinh tế của cô gái. Đồng thời bàn tay còn lại nhanh chóng tóm lấy tay cô gái bẻ mạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc", cánh tay cô gái đã bị bẻ gãy, đồng thời tia mê man trong mắt cô cũng đột nhiên biến mất.

Tiếng gãy xương cũng làm Heasled tỉnh táo lại, nhìn cánh tay của cô gái vô lực buông thõng xuống một bên hông, anh ta mới phát hiện bản thân vừa làm ra một hành động tệ hại đến mức nào.

Cánh tay lành lặn duy nhất của cô gái đã bị Heasled vô tình bẻ gãy, tứ chi của cô xem như tàn phế hoàn toàn. Cô gái khẽ há miệng như muốn phát ra tiếng rên đau đớn, nhưng khuôn miệng khô khốc lúc này lại chẳng thể thốt ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ có cái nhăn mặt và những đốt ngón tay bấu vào lớp nệm đến trắng bệch mới có thể biểu hiện được cơn đau tưởng chừng chết đi sống lại của cô lúc này.

Heasled lúng túng nhìn gương mặt trắng bệch của cô gái, vừa tiến lại xem xét tình trạng của cô vừa cất tiếng gọi: "Yeri, vào đây nhanh lên."

Mất vài giây để hiểu hết tình hình nơi này, Yeri lôi những dụng cụ y tế từ chiếc cặp táp đặt gần giường và tiến hành kiểm tra vết thương mới của cô gái, không khó để anh ta nhận ra xương cẳng tay của cô đã gãy. Khẽ lắc đầu, Yeri vội chạy đi lấy nẹp rồi quay lại băng bó cho cô.

Trong lúc nẹp lại cánh tay bị gãy cho cô gái, Yeri không quên cất tiếng hỏi: "Cô là ai? Tại sao lại tự ý xông vào khu thử súng của chúng tôi?"

Vì đau đớn nên đôi hàng mi của cô gái đã sớm khép chặt lại, trước câu hỏi của Yeri, phản ứng duy nhất của cô là nhíu mày, nhưng vẫn duy trì im lặng.

Yeri hơi nhếch môi, kiên quyết rút một khẩu súng từ thắt lưng và đặt ngay chính giữa trán cô gái. Anh ta không nói lời nào, nhưng hành động đã tỏ rõ thái độ.

Không biết là do họng súng mang theo hơi lạnh làm cô gái cảm nhận được sự uy hiếp, hay là cô cảm thấy hứng thú với việc đến tận bây giờ mà họ vẫn chưa biết đến thân phận của mình, mà đôi mắt vốn nhắm nghiền của cô gái từ từ mở ra. Khoé miệng cô nhếch lên nụ cười, tiếng nói khàn khàn yếu ớt lần đầu vang lên: "K59 cải tiến, không tồi."

Ngón tay đang đè lên cò súng của Yeri bất giác cứng đờ, ánh mắt anh ta thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Cô gái từ từ ngẩng đầu, tròng mắt đen láy chiếu thẳng vào đôi mắt xanh lam của Yeri, vài giây sau lại chuyển hướng sang Heasled. Có lẽ do hôn mê quá lâu nên cổ họng cô có chút khó chịu, khẽ đằng hắng giọng, cô mới chậm rãi nhả từng từ một: "Tôi sẽ rời đi, trước đó, trả tư trang cho tôi."

Yeri hừ lạnh, lời nói của anh ta không chút che giấu vẻ chế giễu: "Rời khỏi? Đừng nói đến tứ chi đã gần như bị phế của cô, cho dù cô là một người lành lặn cũng đừng mong thoát khỏi nơi này. Hơn nữa, cô đừng quên cái mạng quèn của cô là ai cứu!"

Độ cong trên khoé môi cô gái càng sâu, dường như còn tăng thêm vài tia trào phúng. Cô gái dường như suy nghĩ gì đó, rồi khe khẽ lắc đầu, làm như không nhìn thấy khẩu súng đang đặt ngay mi tâm của mình, nhẹ nhàng cúi đầu tự lấy cuộn băng nẹp lại cánh tay bị gãy. Sự lạnh nhạt khi đứng trước mũi súng của cô gái làm Yeri có chút tán thưởng, tuy vậy, cái cảm giác bị khí thế của cô áp bức làm anh ta không mấy dễ chịu.

Heasled nhấc tay thu lại khẩu súng của Yeri trong sự tức tối của anh ta, rồi khẽ lắc đầu biểu thị thái độ không hài lòng với cách ứng xử của Yeri. Để tránh trường hợp Yeri lại tự ý hành động thiếu suy nghĩ, Heasled cầm lấy túi đồ nghề đã được cô gái kéo khóa cẩn thận đưa trả cho Yeri ý bảo anh ta nên ra ngoài.

Mặc dù vẫn còn bực tức, nhưng không dám trái lời Heasled nên Yeri đành cúi đầu chào rồi bước ra khỏi căn phòng. Một tiếng thở dài rơi vào khoảng không, xem ra số đào hoa của lão đại lại tới rồi.

Heasled nhún vai, lại một lần nữa đưa đôi mắt lam nhạt chiếu thẳng về phía cô gái, giọng ôn hoà: "Cô muốn ăn gì?"

"Tuỳ."

Được rồi, Heasled thừa nhận rằng việc moi được một câu nói tử tế từ cô gái này hoàn toàn là điều không thể. Khóe môi anh chàng khẽ nhếch, có khẩu khí bực này, xem ra là thân phận thật sự không nhỏ đây.

Heasled lấy bộ đàm bảo thuộc hạ đi lấy thức ăn, còn bản thân thì tiến tới ngồi ở mép giường nhìn người đẹp đang thả hồn lơ lửng trên mây.

Ánh mắt cô gái dường như chưa từng rời khỏi bức tranh màu đen phía ngoài khung cửa sổ. Một khoảng lặng kéo dài, cô thì chỉ yên lặng ngắm biển, mà Heasled thì lại không nỡ phá vỡ không gian đẹp đẽ trước mặt nên cũng đành ngậm miệng. Tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên không đúng thời điểm làm đôi mắt của cô gái thoáng chốc liền mở to ra, Heasled thấy vậy nhíu chân mày: "Vào đi."

Một người đàn ông tuấn tú mang theo một chiếc khay nhỏ quy củ tiến vào phòng, rồi cúi người đặt chiếc khay ở bàn: "Lão đại."

Heasled gật đầu: "Ra ngoài đi."

Người đàn ông tên Yaris phúc thân, trước khi ra khỏi cửa phòng còn không quên liếc nhìn cô gái một lát rồi gật đầu với Heasled.

"Nếu cô thích biển như vậy thì chiều mai tôi sẽ đưa cô đi ngắm biển."

Cô gái quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Heasled cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại. Cô hơi xoay người đưa hai chân xuống giường, rồi dùng một tay kéo lấy chiếc khay đang đặt trên bàn lại gần. Mặc dù cơn đói cồn cào từ chiếc dạ dày rỗng đang hành hạ, nhưng bởi đắng miệng cùng cơn đau trên người hành hạ khiến cô chẳng thể nuốt trôi được mấy miếng.

Vài sợi tóc con rủ xuống bên thái dương cô gái, Heasled vẫn giữ trên môi nụ cười, anh ta nhẹ nhàng đưa tay lên định vén tóc ra sau tai giúp cô. Nào ngờ bàn tay còn chưa chạm được vào da của cô, thì cô đã hơi nghiêng mặt tránh đi và đưa ánh mắt cảnh giác về phía Heasled.

Heasled biết đây chỉ là phản ứng bản năng nên cũng không tức giận, chỉ đơn giản bày ra vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ muốn giúp cô vén tóc thôi mà, có cần hung dữ vậy không?"

Vì động tác xoay người nên trên vòng băng trắng ở bụng cô đã thấm ra một ít máu, cơn đau nhức nhối từ toàn thân kéo đến khiến cô chẳng còn sức lực tiếp tục ăn uống. Heasled thấy vậy, lấy li nước và vài viên thuốc đưa cho cô. Nhưng không như anh ta dự đoán, cô không hề động tới thuốc, chỉ uống vài ngụm nước rồi ngả người xuống giường.

Heasled hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không ép cô uống mà chỉ thả lại thuốc vào trong khay. Cô gái này... nói sao nhỉ? Dường như cô không tò mò hay lo lắng gì về việc mình ở một nơi xa lạ với những con người xa lạ. Cô không hỏi vì sao mình được đưa đến đây, cũng không thắc mắc lí do vì sao anh cứu cô. Quá bình thản, bình thản đến mức giống như đây là điều đương nhiên vậy.

Cô gái bỗng nhúc nhích thân mình, nghiêng người tránh né tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Heasled.

Heasled nhẹ lắc đầu, không so đo trước thái độ đuổi người của cô. Chỉ đơn giản là vén chăn lên tận vai cho cô, xoa xoa đầu cô và khẽ nói: "Tôi muốn cô sống sót."

...

Heasled khoanh tay ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, ánh mắt anh ta vẫn không rời màn hình giám sát, nơi có bóng dáng nhỏ bé đang co mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Cái vẻ cà lơ phất phơ của Heasled bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là khí chất lạnh lùng đến buốt giá. Đứng bên cạnh anh ta lúc này là hai người Yeri và Yaris vẫn đang trầm mặc.

Heasled nói trong khi vẫn không thu hồi ánh mắt trên người cô gái: "Nói đi, một ngày một đêm rồi còn chưa tra ra sao?"

Yaris cung kính cúi đầu đáp: "Tra ra rồi ạ. Cô ta tên Yun, là phó thủ lĩnh bang Black Dragon ở miền nam Ấn Độ. Theo thông tin mới nhận được thì Black Dragon đã bị sáp nhập vào bang Tiger cũng ở Ấn Độ, thủ lĩnh và các phó thủ lĩnh khác của Black Dragon đã bị nội ứng giết chết. Phần lớn đàn em của Black Dragon cũng đã đầu hàng trước đó, người duy nhất vẫn trung thành và còn sống sót là Yun."

Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng như lúc ban đầu, thứ âm thanh duy nhất lúc này là tiếng hít thở đều đều của Yun xen lẫn thanh âm rì rào của từng đợt sóng nơi màn hình giám sát. Là người duy nhất sống sót sau cuộc nội chiến, có phải cô nên cảm thấy may mắn? Mà không, Heasled khẽ lắc đầu. Ánh mắt Yun rất trống rỗng, như thể cô đã bị tước đoạt toàn bộ những thứ quan trọng nhất trong đời mình. Có lẽ sự gắng gượng chiến đấu với chính thương tích trên người mình chỉ là để báo thù rửa hận mà thôi. Nghĩ đến vết thương của Yun, Heasled tỏ vẻ lo âu: "Tình trạng của cô ấy thế nào rồi? Tỉ lệ lành thương là bao nhiêu?"

Yeri đưa một tập tài liệu cho Heasled, biểu cảm rất kỳ quái: "Sau khi tiến hành phân tích tổng quát, thì hầu như mọi chức năng trong cơ quan nội tạng của Yun đều đã hoạt động với mức tầm trung. Hơn nữa cơ chế hồi phục vết thương của cô ta cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường, nhờ khả năng này nên lần này cô ta mới may mắn sống sót được. Từ khả năng này, tôi tiến hành cho điều tra hơn về kết cấu sinh lý cũng như mọi cơ quan trong cơ thể Yun. Kết quả cho ra một dãy số liệu vô cùng kì lạ, giả thiết cho rằng gene của cô ta đã bị biến đổi. Tôi đã đưa dãy số liệu này đến Viện hàn lâm Khoa & Sinh học rồi, hi vọng họ có thể đưa ra một đáp án chính xác." Ngừng một lát, Yeri hơi thở dài, đôi mắt xoáy sâu vào nửa khuôn mặt trắng bệch của Yun: "Dù đã vượt qua nguy hiểm một lần, không có nghĩa tình trạng của Vân đã tốt lên, tôi nghĩ cần thêm một thời gian nữa mới xác định được cô ta liệu có thể khôi phục hay không."

Heasled cũng đồng thời buông tiếng thở dài: "Chờ đợi một điều gì đó dù biết nó khó có thể xảy ra, thật sự là một cảm giác không mấy dễ chịu."

Một khoảng lặng nữa lại kéo đến, cho đến khi Yaris nhớ đến hành trình đã bị trễ nãi nhiều ngày, và lên tiếng nhắc nhở: "Lão đại, chưa đầy một tháng nữa sẽ đến đại thọ của gia chủ gia tộc Braille. Thời gian đã không còn nhiều, tôi nghĩ chúng ta nên sớm chuẩn bị quà mừng và đưa ra thời gian khởi hành."

Heasled suy nghĩ rồi gật đầu: "Quà thì giao cho đám người phía dưới lo liệu đi. Điều chỉnh lịch trình một chút, tuần này hai cậu thay tôi đến khu thử súng đón tiếp các gia chủ khác, đồng thời gửi lời cáo lỗi của tôi khi không thể đích thân đến. Hai mươi ngày sau gọi trực thăng đến đây, chúng ta xuất phát đi Mỹ."

Heasled đẩy ghế đứng dậy, bổ sung một câu: "Hi vọng trong mười ngày này tình trạng vết thương của Vân sẽ có tiến triển."

Mặc dù không muốn phá vỡ sắp xếp của Heasled, nhưng Yeri buộc phải lên tiếng: "Lão đại, một mình anh ở lại đây tôi không an tâm lắm. Hay là cứ để Yaris bên cạnh bảo vệ anh đi, còn tôi sẽ..."

Heasled không đủ kiên nhẫn nghe Yeri nói hết câu, anh ta cắt ngang bằng ngữ điệu kiên quyết: "Đừng nhiều lời, lão đại của các cậu không vô dụng đến nỗi bản thân mình cũng không thể bảo vệ."

Yeri và Yaris đưa mắt nhìn nhau, biết không còn cách nào xoay chuyển quyết định của Heasled, hai người họ đành bất đắc dĩ gật đầu.

...

Đã mười mấy ngày trôi qua kể từ lúc Yun được Heasled đưa đến Sri lanca, sau khi xác định là cô đã vượt qua đoạn thời gian nguy hiểm và có dấu hiệu bình phục, Heasled liền quyết định đưa cô ra ngắm biển, mặc dù cô chưa từng đề nghị về việc này.

Sri lanca là hòn đảo khá thanh bình ở vùng này, bởi vậy nên sự xuất hiện của một toán người mặc đồ đen trên bờ biển thu hút rất nhiều ánh nhìn hiếu kì của cư dân và du khách gần đó. Vài ba tiếng xì xào bàn tán lén lút vang lên, nhưng không có người nào đủ can đảm để tiến gần đến chỗ bọn họ hỏi chuyện.

Vì bị thương nên Yun chỉ mặc một bộ váy trắng dài tới bắp chân giống với váy ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt. Cách ăn mặc của cô hoàn toàn đối lập với đám người Heasled, nhưng cô chẳng mấy quan tâm đến việc đã rước lấy không ít ánh mắt tò mò của người khác.

Trời đã về chiều, gió cũng thổi ngày càng mạnh, mặt biển phản chiếu ánh đỏ của hoàng hôn đẹp như tranh vẽ. Heasled đẩy chiếc xe lăn chở Yun dừng chân bên một gốc dừa khoẻ khoắn, những sợi tóc trắng bạc của cô bị gió thổi đến rối tung. Ánh mắt cô chưa từng rời khỏi mặt biển, nhưng dường như trong cái chăm chú ấy lại có chút xa xăm.

Heasled ngây người ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng bị ánh dương cuối ngày phủ một tầng đỏ ửng của Yun. Chần chờ giây lát, anh ta tỏ vẻ hiếu kì: "Cô không phải người Ấn Độ?"

Vóc người Yun khá nhỏ nhắn, làn da cũng rất mịn màng, khuôn mặt theo đánh giá của người Phương Tây là có nét đẹp đáng yêu như trẻ con, trông không giống người Ấn mà có vẻ giống người Đông Nam Á hoặc Trung Quốc hơn.

Quả nhiên, Yun khẳng định: "Việt Nam."

Heasled gật gù như vỡ lẽ: "Yun là tên phiên âm đúng không? Vậy tên cô đọc theo tiếng Việt ra sao?"

Yun hơi nghiêng đầu nhìn Heasled, không rõ vì sao anh ta toàn hỏi mấy vấn đề vô vị. Nhưng nể tình anh ta cứu giúp và trị thương giúp cô, Yun vẫn trả lời: "Tiếng Việt có dấu và thanh sắc, phiên âm ra người nước ngoài toàn phát âm lệch. Tôi không muốn phiền phức, lấy phiên âm bằng tiếng Trung."

Đáng tiếc, Heasled hoàn toàn không biết tiếng Trung, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết tên cô rốt cuộc là gì. Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Yun, anh ta dường như đoán được cô sẽ không nói rõ. Thôi vậy, sau này tìm một người thông thạo tiếng Trung để hỏi cho rồi.

Hiếm khi có cơ hội nói chuyện, Yun cũng chẳng dè dặt, trực tiếp hỏi vào vấn đề chính: "Tôi muốn biết tình hình hiện tại của bang Black Dragon."

Từ lúc Heasled hỏi cô về cái tên phiên âm, Yun liền biết anh ta đã tra ra thân phận cô. Đã vậy, cô cũng chẳng cần giấu diếm mà hỏi thẳng, mặc dù cô đã đoán được phần nào kết cục.

Heasled chần chờ, quả thật không ngờ cô dám hỏi thật, anh ta còn tưởng cô sẽ giả bộ không biết. Một cô gái thông minh, thật đáng tiếc!

Anh ta lặp lại lời báo cáo của Yeri mười mấy ngày trước, Yun chẳng có phản ứng gì, có vẻ là đã dự đoán được từ trước, chẳng qua là muốn xác nhận mà thôi.

Heasled có chút đau lòng, anh ta đột nhiên nắm lấy bàn tay khẳng khiu của Yun rồi siết mạnh, cất giọng: "Tin tôi đi, chỉ cần em chịu ở lại bên tôi, tôi sẽ giúp em lấy lại vị thế ban đầu của mình."

Yun hơi liếc nhìn Heasled rồi nhẹ nhàng rút tay của mình ra khỏi tay anh ta. Ánh mắt cô hoàn toàn không có chút dao động, cho thấy cô không hề để lời nói của anh ta trong lòng. Nhìn dòng nước biển bị mặt trời nhuộm đỏ, cô nhẹ nhàng nhếch khoé môi tạo thành một đường cong bán nguyệt chứa đầy sự châm biếm. Nụ cười vụt tắt, cô cất giọng lạnh lùng: "Ngoài bản thân, ai tôi cũng không tin."

___

Truy Quang
23/8/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net