Chap 1 : Ngày gặp mặt đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có lẽ,tôi nên chết đi để có thể ở bên mẹ ! " Đó là câu mà tôi thường hay tự nói với chính mình.Với tôi cuộc sống thật vô nghĩa,chán nản.Ngay từ ngày đầu tiên được sinh ra,tôi đã bị coi là sự sỉ nhục với cả gia tộc này.Họ luôn cho rằng tôi không nên sống và cái danh hiệu tiểu thư nhà Combary cũng không xứng đáng với tôi.

Hôm nay, gia tộc Combary lại tổ chức một bữa tiệc linh đình mừng cho anh Hazef .Bữa tiệc ấy vô cùng náo nhiệt ,vui vẻ chỉ là một đứa đáng nguyền rủa như tôi không đáng được tham gia.Từ khi mẹ mất,cha của tôi luôn dẫn các quý cô từ khắp nơi về.Nhưng cha chẳng vừa ý với ai,chỉ qua đêm và vui chơi với họ một ngày rồi lại vứt họ đi như một thứ đồ chơi.Với ông ta,phụ nữ chính là cố máy để sinh con ,đẻ cái.Chỉ cần ai đẻ cho ông ta một người con trai nối nghiệp gia tộc,thì người đó một bước lên mây trở thành phu nhân của đại công tước.Nhưng chắc kiếp trước ông ta làm nhiều việc ác,nên kiếp này ông ta không có nổi một người con bình thường.Cho đến một ngày nọ,một vị khách xinh đẹp từ nước Solista ghé qua nhà tôi.Vị khách ấy tôi cũng đâu ngờ được rằng đó chính là mẹ kế của tôi.Tuy bà ấy là mẹ kế, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với tôi.Tôi cũng không hiểu vì sao bà ấy lại vậy."Tại sao bà ấy không đánh đập và hãm hại tôi như bao bà mẹ kế khác?"Tôi tự hỏi chính mình...

Cho dù là vậy ,nhưng cuộc sống của tôi cũng đâu thể yên bình.Hàng ngày, luôn bị cha quát mắng,bảo mẫu đánh đập ,người hầu của cha và các anh chị chê cười ,còn bị nhốt cả tháng trời trên gác mái tối tăm nữa.Trên người tôi giờ đây bầm tím ,đầy vết sẹo do bảo mẫu làm và cũng chẳng biết từ bao giờ tôi không còn tha thiết cuộc sống này nữa.

"Con chịu hết nổi rồi,con không có gì để trân trọng nữa,ngay cả mẹ cũng bỏ con đi để con phải chịu những ngày tháng sống không ra sống, chết không ra chết này .Mẹ ơi,mẹ chờ con nhé!Con sẽ cùng mẹ lên thiên đường"

"Tiểu thư,ngài đừng nhảy xuống!"

Chưa kịp phản ứng,tôi đã rơi từ tầng bồn xuống.Tôi ngạc nhiên,mắt nhắm mắt mở nhìn mọi thứ xung quanh."Tại sao,tôi chưa chết.Chúa ơi ,ngài muốn con phải sống thế này sao?"Tôi lo sợ,tự nhủ trong lòng.

"Tiểu thư ơi,ngài có thể ra được chưa ạ"

"Há,sao sao mình lại nằm trên người ai đây?" Tôi tự hỏi chính mình,trả lời :

"Tôi tôi...xin lỗi"

Bống chốc,bầu không khí ngại ngùng lại bao chùm lấy tôi.Ấy thế mà tiểu thư kia không chút tức giận,ngược lại còn tận tình hỏi thăm tôi:

"Tiểu thư ,ngài có sao không?"

"Tôi không sao,cảm ơn cô...nhưng"

"Để tôi đưa cô đi nghỉ nhé!"

"Không cần đâu,tại sao cô không để tôi chết đi cho rồi"Tôi bỗng dưng dưng nước mắt ,cô tiểu thư kia nhẹ nhàng động viên tôi.Trước mắt tôi,là một nàng tiên nữ .Tôi dường như đã rung động trước vẻ đẹp này,con tim cứ đập lên ,rồi buột miệng nói ra:

"Cô ấy đẹp quá!"

"Tiểu thư ,ngài khen tôi sao?"

"Asaaaaaa,ta xin lỗi ta...ta buột miệng nói ra.Nhưng ta phải công nhận,cô thực sự rất đẹp.Nhìn cô rất giống một nàng tiên"

"Cảm ơn ngài nhé !Tiểu thư cũng rất xinh đẹp."

"Ừm,cảm ơn cô!"

"Vậy chúng ta cùng trở lại bữa tiệc nhé"

"Ta không đi đâu!"

Cô tiểu thư kia vừa xinh đẹp lại vừa ấm áp,thế giới này rốt cuộc cũng cho tôi cảm nhận được được một chút hơi ấm.Nhưng cô ấy không biết về tôi và tôi cũng vậy không biết gì về cô ấy.Cô ấy sẽ không thể hiểu được quá khứ trước kia tôi khi tôi đã từng bị những con người tàn ác đối xử thế nào.Rốt cuộc,cô ấy cũng chỉ là người ngoài thôi sao có thể hiểu chứ...Thế rồi tôi khóc,khóc rất nhiều .Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như vậy,vì bao nhiêu nỗi buồn tôi cũng chẳng thể nói ra ...

"Tiểu thư sao ngài lại khóc!Tôi xin lỗi nếu như tôi làm ngài buồn.Ngài có thể tha thứ cho tôi chứ!"

"Không sao,ta chỉ suy nghĩ một chút thôi...Cô có thể để ta yên chứ"

Nói xong,tôi bỏ mặc cô tiểu thư kia một mình chạy đi mất.Tôi lên phòng nằm xuống giường,ngủ từ lúc nào không hay biết...Trong giấc mơ kia,tôi đã gặp lại cô tiểu thư ấy và thấy cô ấy đang nằm giữa một vườn hoa.Tôi chẳng biết làm gì, chỉ giám đứng ở gốc cây, thầm lặng xin lỗi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#2101 #carlia
Ẩn QC