Hiện tại_2017

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Tôi hiện đang làm ngành dịch vụ khách hàng. Công việc bộn bề, áp lực. Thế nhưng tôi có những người bạn tốt bên cạnh. Bỏ qua tình yêu có đôi lúc tôi nghĩ mình có cô đơn cả đời cũng chẳng sao, có những đứa bạn như thế thật đáng giá. Tôi có buồn, có đau lòng anh cũng không biết. Mà biết thì sao. Liệu anh có quan tâm?.
               Ngày tôi nhập viện, một mình tự làm thủ tục, lần đầu hơi chạnh lòng vì không ai giúp. Sốt xuất huyết, cả người mệt lả, đánh vật với bản thân nếu bây giờ mày không đi bệnh viện mày chết chắc đấy. Cuối cùng tay không vào đó. Ai hỏi cũng gật lắc, lần đầu đi viện quên hết cái nọ đến cái kia. Chỉ một câu. "Em xin nhập viện có được không? Em mệt lắm rồi". Mọi người ở đó nhìn tôi với con mắt thương hại, vì tôi đi tay không, vì tôi không có người nhà chăm sóc. Không sao cả. Tôi đã tự nhủ như thế.

- Bố mẹ em đâu? Ai chăm sóc em
- Dạ. Bố mẹ em bận chưa xuống được ạ.
Đấy là câu nói tôi nói nhiều nhất khi bác sĩ hỏi. Ngày nào cũng vẫn là chị y tá ấy, ngày nào cũng hỏi tôi một câu đấy thôi. Tôi chẳng tủi thân, vì chị cắm kim truyền nước tôi đau lắm. Đau đến mức chẳng quan tâm vấn đề gì. Bạn tối. Hai cậu bạn thân ấy thỉnh thoảng đến thăm tôi. Nếu không có họ chắc tôi chẳng có nổi bữa trưa hay bữa tối. Không phải tôi không có tiền. Nhưng chẳng ai để bệnh nhân đang nằm trong khu vực cách ly tự ý ra ngoài. Tôi ở một mình một phòng, không ai có thể giúp đỡ tôi. Tôi đã từng rơi nước mắt vì bất lực, vì đói và vì bị bỏ rơi......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net