nap thiep ki 3 c48-c71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HÌNH DANH SƯ GIA

Nguyên tác: Mộc Dật

Dịch thuật: nxtlucky

Văn Đàn Việt Nam (http://vandan.vn)

-----o0o-----

Chương 48: Nghi ngờ

Bấm vào đây để xem nội dung.

Vào đến phòng, thấy Mạnh Thiên Sở đang đứng bên giường, giống như đang chuẩn bị cởi quần áo, Phi Yến vội tiến lên giữ chặt tay hắn: "Thiếu gia, đừng... xin thiếu gia về phòng đi! Ta ngủ một mình cũng được mà!"

Mạnh Thiên Sở quay đầu lại, liếc nhìn dáng người yểu điệu vô cùng xinh đẹp của Phi Yến, cười cười nói khẽ: "Vậy ta ngủ cùng ngươi cũng được, hai người ngủ càng ấm áp."

Phi Yến cười hì hì, trừng mắt nhìn hắn: "Không phải ta đã nói sao? Muốn ngủ với ta, đợi kiếp sau đi!" rồi túm lấy tay hắn lôi ra ngoài: "Đi mau! Ta muốn ngủ!"

Mạnh Thiên Sở giằng tay ra, quỳ trên giường, ôm lấy chăn gối đem ra ngoài. Thấy vậy Phi Yến vội kêu lên: "Ngươi đem chăn gối đi, ta ngủ làm sao a?"

Mạnh Thiên Sở quay đầu lại cười cười: "Không phải ngươi ngủ cùng với thiếu phu nhân sao? Ta đem chăn đi thì ảnh hưởng gì đến ngươi?"

Phi Yến lúc này mới hiểu ra, Mạnh Thiên Sở đến đây để đem chăn gối về phòng, chứ không phải định ngủ lại đây. Nàng theo hắn về phòng, hờn dỗi nói: "Không biết ngươi nói câu nào là thật nữa!"

Mạnh Thiên Sở mặt dày hơn cái thớt, thấp giọng: "Câu vừa rồi ở phòng bên là thật!"

Câu đó hắn nói muốn ngủ cùng nàng! Phi Yến đỏ mặt, trừng mắt: "Nằm mơ!" Nói đoạn nàng giật lấy chăn trên tay hắn, đi đến bên giường.

Hạ Phượng Nghi tủm tỉm cười: "Hai người mơ mộng cái gì à?"

"Mộng xuân!" Mạnh Thiên Sở cười hì hì.

"Hắn bị hoang tưởng đấy!" Phi Yến đành gượng cười. Trải giường xong, Phi Yến cùng Hạ Phượng Nghi ngồi bên giường, nhìn Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở ôm chăn chiếu trải trên mặt đất, sau đó cởi trường bào, trợn mắt nhìn hai tiểu mỹ nhân trên giường, rồi làm bộ cởi quần ra. Hai người hô lên một tiếng, vội vàng quay đầu đi. Mạnh Thiên Sở cười ha hả, chui vào chăn nói: "Ngủ ngon!" rồi xoay lưng về phía hai nàng.

Lúc này hai người mới biết lại bị hắn trêu đùa, nhìn nhau cười. Hạ Phượng Nghi nhìn lưng hắn, nhớ lại trước kia, thói hư tật xấu hắn giắt đầy người, thế mà từ khi thành thân đến nay, không biết đã cất đâu hết! Tuy rằng mấy ngày nay hắn chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp. nhưng cũng không đến nỗi làm người khác chán ghét, người ngoài có khi còn tưởng hắn là chính nhân quân tử cũng nên! Không rõ là hắn làm bộ, hay là trước kia mình hiểu nhầm hắn.

Phi Yến thổi tắt ngọn đèn trên bàn, hai nàng cởi quần áo ngoài rồi chui vào chăn nằm. Nằm một lúc vẫn không ngủ được. Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, tuy rằng hai nàng quả thực không có quý mến gì Tần phu nhân, nhưng tận mắt thấy nàng bị treo cổ trong nhà vệ sinh, vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Đối với gã Mạnh thiếu gia đang nằm dưới đất kia, hai người lại càng không hiểu. Vụ án ly kỳ như vậy, không quá một canh giờ hắn đã phá được án, chẳng lẽ đúng là hắn có kinh nghiệm trong việc điều tra phá án sao? Chẳng lẽ trước kia hắn giả vờ là một gã vô học sao? Hay là hắn đọc tứ thư ngũ kinh không hiểu, nhưng lại có biệt tài trong việc này? Thật là đau đầu!

Phi Yến rút cuộc không chịu được, nghiêng người gọi: "Thiếu gia! Đã ngủ chưa?"

"Ngủ say rồi!" Mạnh Thiên Sở mơ màng nói.

"Không đứng đắn!" Phi Yến hừ một tiếng: "Này, ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết phá án vậy? Học của ai?"

"Không học, tự biết!" Mạnh Thiên Sở hàm hàm hồ hồ nói.

"Hừ! Không nói thì thôi!" Phi Yến nằm thẳng lại, nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm: "Nhưng ta cảm thấy, có vẻ như Hạ Vượng không lấy cái vòng cổ đó..."

Hai mắt Mạnh Thiên Sở sáng như sao, quay người lại, hỏi Phi Yến: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"

Phi Yến nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ điều đó không hợp lý?"

"Ngươi nói trước xem, có điều gì không hợp lý?"

"Ta và thiếu phu nhân chỉ đứng ở cửa nhìn vào, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng khi ngươi tìm thấy vòng cổ, hắn vô cùng sợ hãi ... Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta cảm thấy không phải hắn làm bộ. Nếu thật sự hắn làm bộ, Hạ Vượng chắc đã làm diễn viên chứ không đi buôn làm gì, đúng không thiếu phu nhân!"

Hạ Phượng Nghi nói: "Đúng vậy, vẻ mặt đó của Hạ Vượng đúng là không phải làm bộ."

Mạnh Thiên Sở thở dài một tiếng: "Đúng thế, ta cũng phát hiện ra, lúc Hạ Vượng nhìn thấy chiếc vòng cổ đó, biểu hiện của hắn thực sự là bất ngờ và hoảng sợ, như là hắn căn bản không nghĩ rằng chiếc vòng ở đó. Lúc đó ta còn hơi nghi ngờ, nhưng quan sát những lời nói và biểu hiện sau đó của hắn, ta càng khẳng định cảm giác này."

Hạ Phượng Nghi tỏ ra hơi căng thẳng, nghiêng người dậy hỏi Mạnh Thiên Sở: "Vậy... chẳng lẽ chúng ta bắt nhầm người rồi sao? Chẳng lẽ hung thủ không phải Hạ Vượng?"

Hạ Phượng Nghi vô ý nói "chúng ta", có vẻ như trong tiềm thức, cô gái xinh đẹp này đã đặt Mạnh Thiên Sở và nàng ở cùng một chỗ. Điều này làm Mạnh Thiên Sở không khỏi vui sướng, nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì, thở dài một tiếng: "Có thể lắm, nếu hắn thật sự là hung thủ, giết hại Tần phu nhân rồi đoạt lấy vòng cổ trân châu của nàng ta, giấu trong bọc hành lý, chắc chắn hắn sẽ không thành thành thật thật để chúng ta điều tra. Còn nếu rõ ràng hắn biết vòng cổ trân châu trong đó, mà mặt không biến sắc khi thấy ta mở hành lý; chỉ đến khi nhìn thấy nó hắn mới tái mặt, thì tài diễn xuất đó thật khiến người ta phải nể phục!"

Phi Yến nói: "Đúng vậy, nếu thật sự là hắn, hắn phải tìm mọi cách để đào tẩu, chứ không đứng ngây ngốc ở đó để chúng ta dễ dàng bắt được."

"Lúc đó ta cũng thấy điều đó bất hợp lý. Có điều, trong mấy người ở đây, chỉ có lão hòa thượng, Hạ Vượng và lão đầu có thời gian gây án; lão hòa thượng và lão đầu đều không đủ động cơ gây án, còn Hạ Vượng có cả động cơ lẫn thời gian. Nhưng biểu hiện của hắn bất thường như thế, nếu hung thủ không phải là hắn thì có thể là ai chứ? Chẳng lẽ ... chẳng lẽ đúng là do nữ quỷ ôm đứa trẻ khóc ngoài kia làm?"

HÌNH DANH SƯ GIA

Nguyên tác: Mộc Dật

Dịch thuật: nxtlucky

Văn Đàn Việt Nam (http://vandan.vn)

-----o0o-----

Chương 59: Vật chứng

Chương 59

"Xương cổ bị gãy? Xương cổ gãy nói lên được điều gi?" Tần Dật Vân hỏi.

"Bình thường treo cổ không thể làm ảnh hưởng tới xương cổ được chứ đừng nói đến bị gãy. Kết quả này chỉ xảy ra trong trường hợp hành quyết tội phạm - khi người ta buộc cổ phạm nhân đang đứng ở trên bàn bằng dây thừng, sau đó hất đổ bàn để nạn nhân rơi mạnh xuống. Nếu bàn cao, xương cổ có thể bị gãy, thậm chí là đầu lìa khỏi cổ! Có thống kê cho thấy, khi treo cổ phạm nhân, nếu phạm nhân rơi xuống quá hai thước (khoảng một mét) thì sẽ bị gãy cổ, đương nhiên nếu hắn to béo, khoảng cách này sẽ ngắn lại."

Tần Dật Vân khẩn trương hỏi: "Ý ngươi là sao?"

Giờ phút này sắc mặt Trương Chấn Vũ đã trắng bệch, Mạnh Thiên Sở nhìn chằm chằm hắn nói tiếp: "Giờ ta có thể giải thích vấn đề ngươi vừa nêu ra! Ăn uống xong, Tần phu nhân chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ nàng muốn đi vệ sinh, đây là thói quen bình thường của nhiều người. Trước tiên Tễ Văn nói với ông chủ Tần, hẹn hắn ở bìa rừng bên ngoài; ông chủ Tần vội vã thành thành thật thật ra ngoài chờ. Lập tức Tễ Văn ra ám hiệu cho ngươi, lập tức ngươi chạy đến trước, mang theo một sợi dây thừng trèo lên nấp trên thanh xà ngang. Khi Tần phu nhân đi xong, còn chưa kịp kéo quần lên, ngươi đã buộc dây thừng vào cổ nàng kéo lên, cùng lúc đó Tễ Văn lấy cả hai tay ôm chặt lấy nàng, làm cho nàng không thể phản kháng, hai người thắt cổ Tần phu nhân đến chết. Sau đó ngươi ở trên kéo, Tễ Văn ở bên dưới đẩy, cùng nhau đưa thi thể lên đặt trên xà ngang."

Trương Chấn Vũ vẫn cười lạnh nhìn Mạnh Thiên Sở, nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

Mạnh Thiên Sở quay lại nói với mọi người: "Các ngươi không chú ý sao, các phòng trong chùa đều có xà nhà hình chữ thập, nhà vệ sinh cũng vậy. Tần phu nhân dáng người nhỏ nhắn, nên đặt trên xà nhà sẽ không bị rơi xuống." Nói đến đây, Mạnh Thiên Sở quay sang nhìn chằm chằm Trương Chấn Vũ: "Sau khi ngươi giết Tần phu nhân, đặt thi thể nàng lên xà, sau khi buộc một đầu dây vào xà nhà các ngươi liền rời đi. Bởi vì thi thể đặt khuất phía trên, mà nương tử ta cùng Phi Yến chỉ đem một cây đèn nhỏ vào, có thể nhìn thấy được bàn tay đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể chiếu sáng cả căn phòng. Huống chi họ đều là nữ tử nên rất sợ tối, vội vàng đến lại vội vàng đi, bởi vậy họ không hề phát hiện ra thi thể Tần phu nhân đang nằm ngay trên đầu!"

Trời đang sáng rõ mà Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều sợ run cả người, cũng khó trách hai nàng. Có lẽ bất cứ ai ở tình cảnh đó cũng có phản ứng như vậy!

Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Sau khi rời nhà vệ sinh các ngươi về phòng Tần phu nhân, chờ xem có ai đi ngang qua cửa sổ là bắt đầu biểu diễn, chứng minh Tần phu nhân khi đó vẫn còn sống. Đương nhiên các ngươi cũng biết, chỉ cần đứng xa cửa sổ một chút, sẽ khó mà phân biệt được cái bóng trên cửa sổ là nam hay là nữ, có phải là Tần phu nhân hay không. Vì thế mà các ngươi đã đánh lừa chúng ta thành công. Sau đó ngươi theo đường cửa sổ ra ngoài, về phòng của ngươi cầm chén rượu đợi ta về. Lúc này ông chủ Tần đợi ở bìa rừng sốt ruột định về thì thấy Tễ Văn đi ra. Sau khi hai người thân thiết, Tễ Văn về trước, đến nhà vệ sinh dẫm lên vách ngăn đẩy xác Tần phu nhân trên xà xuống, tạo thành tư thế treo cổ, sau đó gào to Tần phu nhân treo cổ! Nhưng các người không ngờ, người tính không bằng trời tính, khớp cổ bị gãy của Tần phu nhân đã nói tất cả cho ta biết!"

Tần Dật Vân nhìn chằm chằm Tễ Văn, gằn từng tiếng hỏi: "Mạnh công tử nói có đúng không?"

Tễ Văn run rẩy, khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào, lắp bắp nói: "Ta... ta..."

Mạnh Thiên Sở nói: "Ông chủ Tần, còn chưa tới lúc thu võng, ta còn chưa nói về cái chết của Hư Tùng, đừng có vội."

Trương Chấn Vũ đứng vỗ tay cười: "Hay! Hay lắm! Câu chuyện mà Mạnh công tử kể thật sự rất ly kỳ hấp dẫn! Sức tưởng tượng của Mạnh công tử quả là phong phú, khiến cho người ta không thể không bái phục a!"

"Trương công tử cho rằng Mạnh mỗ đang kể chuyện cổ tích sao?"

"Nếu không phải, xin Mạnh công tử hay đưa chứng cớ ra xem nào. Tuy rằng những điều ngươi nói rất ăn khớp, nhịp nhàng, nhưng nếu không có chứng cớ, tất cả đều là vô nghĩa!"

"Chứng cớ? Hắc hắc, đương nhiên là có!" Mạnh Thiên Sở từ từ lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay thêu hoa tinh xảo, bên trong là vòng cổ của Tần phu nhân!

Mạnh Thiên Sở lên tiếng: "Chiếc vòng cổ này được phát hiện ở trong hành lý của Hạ Vượng, nhưng thực tế Hạ Vượng không phải là người sát hại Tần phu nhân, cho nên chiếc vòng này không phải là do hắn bỏ vào. Chỉ có khả năng duy nhất, đó là do hung thủ bỏ vào. Tối qua trước khi Hư Tùng bị giết, ta đã nghi ngờ có vấn đề, nên ta đã dùng khăn tay của nương tử bọc lấy vòng cổ, không để làm lẫn lộn dấu vân tay."

"Lẫn lộn ... lẫn lộn dấu vân tay?" Tần Dật Vân lặp lại lời của hắn, không hiểu gì cả.

"Con người ta chạm tay vào bất kỳ vật gì, cũng đều lưu lại dấu vân tay của mình, dấu vết này có thể dễ dàng kiểm tra. Mỗi người có một dấu vân tay của riêng mình, trên thế gian này không có hai người nào có dấu vân tay giống nhau cả!"

Mọi người quay sang nhìn nhau, không ai hiểu hắn nói gì cả.

Người Trung Quốc cổ đại từ lâu đã sử dụng cách điểm chỉ như là cách ký tên đóng dấu ngày nay. Tuy nhiên ý thức của người xưa về nó còn rất mơ hồ, không biết rằng mỗi người đều có dấu vân tay đặc thù, không ai giống ai, cũng không biết sử dụng dấu vân tay để điều tra phá án, cũng không khó hiểu khi mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên như vậy.

--------------------------------------------------------------------------------

HÌNH DANH SƯ GIA

Nguyên tác: Mộc Dật

Dịch thuật: nxtlucky

Văn Đàn Việt Nam (http://vandan.vn)

-----o0o-----

Chương 60: Vân tay huyền bí

Bấm vào đây để xem nội dung.

Đương nhiên Mạnh Thiên Sở cũng nghĩ đến điều này, hắn cũng không nói nhiều, lấy trong vali ra một hộp mực đóng dấu, rồi bảo Huyền Âm đem đến một tập giấy, tự mình ấn cả mười đầu ngón tay vào hộp mực rồi in lên giấy, đoạn nói: "Mỗi người chúng ta đều có dấu vân tay khác nhau, nếu không tin, các ngươi có thể in dấu vân tay của mình ra giấy, sau đó đối chiếu với người khác sẽ rõ!"

Không ai có phản ứng gì, thấy vậy Hạ Phượng Nghi huých khuỷu tay vào người Phi Yến, Phi Yến vội vàng nói: "Để ta, ta đến điểm chỉ xem vân tay khác như thế nào?" Dứt lời, nàng bắt chước cách làm của Mạnh Thiên Sở, in mười ngón tay lên giấy.

Mạnh Thiên Sở giải thích qua cách phân biệt vân tay, hoa tay căn bản cho mọi người. Mọi người đều lắng nghe hắn phân tích, rồi cẩn thận so sánh vân tay của hắn và Phi Yến, quả nhiên chúng không giống nhau, thậm chí ngay cả mười vân tay của một người cũng không hề giống nhau. Lúc này ai nấy đều rất hứng thú, tự mình điểm chỉ rồi đối chiếu vân tay với nhau, mãi một hồi vẫn không tìm thấy hai cái vân tay nào giống nhau cả!

Sau khi mọi người dần ổn định nhận thức, Mạnh Thiên Sở lúc này mới nói: "Trên ngón tay con người có tuyến mồ hôi, không ngừng tiết ra dầu và hơi ẩm, cho nên khi người ta đặt tay lên bất kỳ vật thể nào cũng đều để lại dấu vân tay, mắt thường không nhìn thấy, nhưng chỉ cần sử dụng công cụ đặc biệt là có thể phát hiện ra. Mọi người xem!"

Nói đoạn, hắn ấn ngón tay phải lên tờ giấy trắng, sau đó lấy ra một cái chổi từ tính quét vân tay, nhẹ nhàng quét qua chỗ vừa rồi, lập tức một cái vân tay màu xám xuất hiện.

Mạnh Thiên Sở chỉ vào mười cái vân tay trên tờ giấy lúc đầu: "Đây đều là vân tay của ta, các ngươi đối chiếu xem có giống không?"

Tất cả đều chăm chú nhìn, cẩn thận so sánh, quả nhiên hai dấu vân tay giống nhau như đúc, đều tấm tắc gật gù. Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ta nói cho mọi người biết như vậy, không phải là ta khoe khoang gì, mà chỉ để cho mọi người biết, vân tay của mỗi người đều không giống nhau, khi chạm vào bất kỳ vật thể nào cũng đều lưu lại dấu vân tay cả." Hắn chỉ cái vòng cổ trân châu đặt trên bàn nói tiếp: "Hung thủ vu oan giá họa cho ông chủ Hạ, thừa lúc rối ren đem nó nhét vào hành lý của ông chủ Hạ. Vì ông chủ Hạ chưa chạm đến vòng cổ, nên chắc chắn trên vòng cổ sẽ không có dấu vân tay của Hạ Vượng, nhưng sẽ có dấu vân tay của hung thủ!"

Vừa nghe giải thích vừa xem thí nghiệm, mọi người đã bắt đầu tin tưởng việc căn cứ vào dấu vân tay có thể tìm ra chủ nhân của nó, Phi Yến nhanh miệng nói: "Thiếu gia, dùng cây bút lông vừa rồi xem sao, như vậy có thể tìm được vân tay!"

"Đúng vậy!" Mạnh Thiên Sở cười, "Vừa rồi ta ở sương phòng đã kiểm tra rất kỹ, trên vòng cổ, ngoại trừ dấu vân tay của Tần phu nhân, thì còn có dấu vân tay của một người khác, chính là Trương Chấn Vũ!"

Trương Chấn Vũ vừa rồi đã bị màn biểu diễn của Mạnh Thiên Sở làm sợ ngây người, vừa rồi khi tất cả mọi người đều chăm chú so sánh vân tay, chỉ có hắn và Tễ Văn đứng một bên không dám lại gần. Lúc này nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, hắn gượng cười: "Mạnh công tử, vừa rồi ta không lấy dấu vân tay, ngươi chưa có dấu vân tay của ta, lấy gì mà so sánh?"

Mạnh Thiên Sở cười cười chỉ cái chén trên bàn: "Còn nhớ cái chén trên bàn kia không? Ta dùng khăn mềm cẩn thận lau sạch rồi đưa cho ngươi, nhờ ngươi đem đến chén rượu cho ta. Lúc ngươi tiếp nhận cái chén cũng là lúc ngươi để lại dấu vân tay lên trên đó. Ta chỉ cần dùng bàn chải quét nhẹ lên là phát hiện ra dấu vân tay. Ta cũng so sánh với dấu vân tay trên vòng cổ của Tần phu nhân, kết quả là chúng giống hệt nhau. Nếu Trương công tử vẫn chưa tin, chúng ta có thể kiểm tra lại một lần nữa, để xem chúng có giống nhau không? Ý Trương công tử thế nào?"

"Chuyện này... ta mặc kệ trò quỷ của ngươi!"

"Ha ha, Trương công tử sợ sao? Nếu trước đây ngươi chưa từng chạm vào vòng cổ của Tần phu nhân, vậy xin hỏi vì sao lại có vân tay của ngươi trên đó?"

"Ai sợ chứ? Chỉ là ta không tin ngươi, ai biết ngươi diễn ảo thuật hay bày trò quỷ gì!" Trương Chấn Vũ vẫn còn cố cãi, tuy nhiên rõ ràng là lời thanh minh đã yếu ớt vô lực. Thân mình Tễ Văn đã bắt đầu run nhẹ.

Mạnh Thiên Sở nói: "Ảo thuật? Hắc hắc, nói đến ảo thuật, ngươi có thể đem cái vòng cổ của Tần phu nhân đem giấu vào hành lý của Hạ Vượng mà không ai hay biết, đó mới là ảo thuật!"

"Ta không biết ngươi nói cái gì!" Trương Chấn Vũ gườm gườm nói.

"Không biết? Chúng ta phân tích một chút sẽ biết. Chiếc vòng cổ này, Tần phu nhân đã nói qua, là bảo bối gia truyền của nàng, không bao giờ để rời xa người. Cho nên chỉ có thể là hung thủ sau khi giết Tần phu nhân đã đoạt lấy nó, sau đó lại nhét vào hành lý của ông chủ Hạ nhằm vu oan giá họa. Các vị, Mạnh mỗ nói vậy có đúng không?"

Ngoại trừ Trương Chấn Vũ và Tễ Văn, mọi người đều gật đầu, đặc biệt Hạ Vượng gật rất mạnh!

"Tốt lắm, chúng ta phân tích tiếp. Vừa rồi đã nói, Tần phu nhân bị giết khoảng nửa canh giờ sau bữa cơm chiều. Khi đó hung thủ đã có chiếc vòng cổ trong tay, mà khi đó Hạ Vượng cùng lão nô của ta đã ngủ trong sương phòng, cho nên hung thủ không có cơ hội ra tay. Mãi đến lúc Tễ Văn quát to Tần phu nhân treo cổ, mọi người chạy ào đến hướng nhà vệ sinh. Từ lúc đó đến lúc đưa thi thể đến đại hùng bảo điện, sau đó lại đến phòng Hạ Vượng điều tra, tất cả đều ở cùng nhau, ta nói đúng không?"

Mọi người nhìn nhau, rồi đều gật gật đầu.

HÌNH DANH SƯ GIA

Nguyên tác: Mộc Dật

Dịch thuật: nxtlucky

Văn Đàn Việt Nam (http://vandan.vn)

-----o0o-----

Chương 61: Khả năng duy nhất

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Vậy thì chỉ còn khả năng, khi nghe Tễ Văn hét to, mọi người chạy ào về phía nhà vệ sinh, hung thủ đã lợi dụng lúc hỗn loạn này, đem vòng cổ nhét vào trong hành lý của Hạ Vượng. Vì hung thủ phải đợi ông chủ Hạ và lão đầu chạy ra khỏi cửa mới lẻn vào được, cho nên hắn sẽ là người sau cùng đến hiện trường! Hắc hắc, mọi người hãy nói thời gian mình chạy đến hiện trường lúc đó xem nào. Ta nói trước, người tới đầu tiên là ta, tất nhiên ngoại trừ Tễ Văn cô nương là người phát hiện ra thi thể." Tuy rằng đã nói Tễ Văn phạm tội, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn tỏ ra khách khí với nàng.

Huyền Âm phương trượng gật đầu nói: "Đúng vậy, bần tăng cùng tiểu đồ Hư Tùng cùng nhau chạy tới, lúc đó đã có Mạnh thí chủ và Tễ Văn cô nương ở đó. Bần tăng còn nhớ rõ, người tới sau là Mạnh phu nhân và nha hoàn Phi Yến cô nương, ta còn chiếu đèn cho họ, sau đó thì..."

"Tới sau là ta! Ta cùng lão đầu cùng nhau tới nhà vệ sinh!" Hạ Vượng tỏ ra đắc ý "Lúc đó ta nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng la vội vàng bật dậy, cùng lão đầu lao ra khỏi phòng. Đúng rồi..." Hạ Vượng chỉ tay vào Trương Chấn Vũ "Khi ta ra cửa, thấy hắn đứng ở sân, ta còn hỏi một tiếng: làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ đứng lắc đầu không nói lời nào. Sau đó ta vội đuổi theo lão đầu tới nhà vệ sinh."

Mạnh Thiên Sở nói: "Tốt lắm, xem ra sự việc đã rõ ràng, Trương công tử, ngươi đứng đó làm gì nhỉ?"

Trương Chấn Vũ không trả lời, sắc mặt tái nhợt liếc nhìn Tễ Văn, rồi lập tức cúi đầu, cau mày không biết nghĩ gì.

Mạnh Thiên Sở lại nói tiếp: "Qua phân tích vừa rồi, ai cũng có thể hiểu được, trừ ngươi ra, không ai có cơ hội đem vòng cổ nhét vào hành lý của ông chủ Hạ, nếu ngươi còn nghi ngờ kết quả kiểm nghiệm vân tay của ta, thì ngươi định giải thích điều đó thế nào đây?"

"Biết đâu cái vòng cổ đó do lão đầu giấu vào thì sao!"

Hạ Vượng xua tay: "Không thể nào, hành lý ta để đầu giường, sau khi ăn cơm chiều xong trở lại phòng, ta không hề rời đi. Lão đầu về một lúc là ngủ liền, sau đó chúng ta lại cùng nhau ra khỏi phòng, trước sau gì lão cũng không chạm vào hành lý của ta!"

"Vậy... vậy thì chính ngươi để vào đó!" Trương Chấn Vũ vẫn cố gân cổ lên cãi.

"Ngươi nói láo!" Hạ Vượng quát.

Mạnh Thiên Sở nói: "Sau khi ông chủ Hạ cùng lão đầu rời khỏi phòng, ngươi lẻn vào phòng họ, sau đó mới đến nhà vệ sinh. Mãi cho đến lúc chúng ta cùng vào phòng Hạ Vượng khám xét, hắn không có cơ hội chạm vào hành lý của mình, và tất nhiên cũng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hsk49