49. Cuồng phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Một cuộc chiến cứ như vậy diễn ra với những mất mát chẳng một ai có thể dự đoán. Âm thanh điên loạn của đám tay sai vang lên khi chúng bất chấp mọi rủi ro mà lao tới, chẳng còn tỉnh táo, cũng chẳng cần biết chính xác là mình đang chiến đấu vì lý do gì.

Các loại bùa chú cứ liên tục được bắn ra từ đầu đũa của cả đôi bên, mặc kệ việc từng mảng đất đá đổ ập xuống, dần dần phá huỷ vẻ đẹp oai vệ của một Hogwarts luôn là niềm mơ ước với đám trẻ con. Hẳn ai ai trong những người còn ở lại cũng đều ôm trọn lấy lòng quyết tâm giữ vững cho mảnh đát thiêng liêng ấy. Toán người với hình thù kỳ dị giống như được dịp thể hiện ra cho bằng hết nét man rợ và khát máu, cứ không ngừng nhắm vào các phù thuỷ sinh để tấn công. Và dẫu mặc cho họ có mạnh mẽ kiên cường tới nhường nào, việc nhìn người bạn mình luôn kề vai sát cánh nằm xuống cũng sẽ khiến họ không khỏi ngỡ ngàng.

Ten trân mắt nhìn đống gạch vụn vừa rơi xuống, đè thẳng lên người cô bạn xấu số đã không ít lần bày tỏ niềm ngưỡng mộ với anh trước đây. Lúc ấy anh đã nghĩ cô thật phiền phức, ấy vậy mà giờ tận mắt chứng kiến người mình từng coi như một cái đuôi khuất dạng, anh lại thấy tê tái đến cùng cực. Xung quanh vẫn ầm ào tiếng nổ, khiến đầu óc anh dần trở nên vô dụng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một âm thanh kinh khủng vang lên sau lưng khiến Ten giật bắn mình. Quay lại mới thấy tên khổng lồ với cái côn đá đang không ngừng nhằm về phía Taeyong mà giáng những cú đòn trong khi anh hoảng hốt lùi về đại sảnh. Gã tuy to lớn nhưng lại rất nhanh nhẹn, tới mức Ten chẳng kịp làm bất cứ điều gì. Nỗi lo sợ như khiến tim Taeyong vỡ tung ra, nhất là khi bước chân anh vướng phải viên gạch vụn khiến cả cơ thể ngã nhào ra đất.

Taeyong nghĩ mình không ổn rồi, cho dẫu có tưởng tượng ra cái chết của bản thân đến cả trăm lần thì khi nó thực sự xảy đến, vẫn chẳng một ai có thể chấp nhận. Chiếc áo chùng vàng bám đầy đất cát phất qua khi anh đưa hai cánh tay lên che đầu, mặc kệ việc cú đòn tiếp theo của tên khổng lồ sẽ thực sự kết liễu mình ra sao.

Ten từ phía xa chỉ kịp gào lên một tiếng, gương mặt nhăn nhúm cùng đôi bàn tay run rẩy thoáng chốc như bị ai đó thôi miên, nặng nề đến mức anh chẳng thể thở được. Khoảnh khắc gã khổng lồ đưa cây côn lên cao, anh thấy lòng mình như vỡ tan thành từng mảnh, nỗi sợ như càng bám sâu trước hình ảnh một Lee Taeyong chỉ có thể nhắm chặt mắt hứng chịu.

Thế nhưng ở giây tiếp theo, Taeyong nghe gã hét lên thảng thốt, kéo theo còn là âm thanh gãy vụn của đất đá chung quanh. Anh thở dốc mà chầm chậm đưa tay xuống, ánh mắt bàng hoàng hướng nhìn lên khoảnh trời xám xịt khi có ai đó cất lời.

"Không có em thì anh phải làm sao đây?"

Lee Jeno nhoẻn môi cười khi lướt qua cùng cây chổi bay cũ kỹ, thoắt cái đã biến mất ở phía đằng xa, bỏ lại Thủ Lĩnh Nam Sinh còn chưa kịp hoàn hồn cùng Huynh trưởng Ten Lee vừa vội vàng chạy tới.

Mãi lúc này Taeyong mới có thể lấy lại bình tĩnh. Anh còn chẳng nghe nổi tiếng Ten hỏi han bên cạnh, chỉ biết đưa mắt nhìn mảng đất vừa tách đôi, tạo thành một vực thẳm ngay trước mặt. Gã khổng lồ chắc hẳn giờ đã nín bặt ở dưới vực sâu, còn Lee Jeno thì hiển nhiên vừa cứu Lee Taeyong một mạng.

Các Narbiter đã trở về từ Rừng Cấm và đều đang vô cùng bận rộn với việc chống trả cũng như tiêu diệt đám Ma Vương. Cuộc chiến kéo dài mà chẳng có lấy một giây ngơi nghỉ, dần dần khiến cho đôi bên đều sức cùng lực cạn. Mãi tới khi màn đêm đã bao phủ, để lại cho Hogwarts vẻ tăm tối tịch liêu và u ám, một giọng cười ma mị mới bỗng vang lên khắp chốn khiến ai nấy đều vội ngừng tay.

"Một đám ngu ngốc." - Chẳng cần nói thì ai ai cũng đoán ra được chủ nhân của giọng nói này, đặc biệt là với cả vẻ ngạo nghễ coi thường đó. - "Các ngươi đang phí hoài những sinh mệnh thuần chủng quý giá chỉ để bảo vệ cho đám Muggle bẩn thỉu đó hay sao? Không lẽ các ngươi đã quên ai là người đẩy giới phù thuỷ vào tình cảnh trốn chui trốn lủi, sống mà tựa như chẳng hề tồn tại hay sao?"

Giữa một bầu không gian hoang dại với những phù thuỷ sinh còn non trẻ, giọng nói của Đại Ma Vương càng như thêm phần vang vọng. Chẳng ai biết gã đang ở đâu, thế nhưng cảm giác bị đè nén là thứ mà ai cũng cảm nhận rõ ràng. Những đứa trẻ đáng lẽ đang được vui đùa cùng chúng bạn, giờ lại phải giương mắt nhìn nét hoang tàn và khắc nghiệt của một trận chiến phi nghĩa. Có những người đã ngã xuống, có những người đang ôm lấy vết thương chẳng thể chữa lành, cũng có những người sẽ mang theo ám ảnh tâm lý đến mãi mãi về sau. Có điều, mặc kệ nỗi hoang mang đang ê chề hiện hữu, gã Đại Ma Vương vẫn không ngừng thuyết phục đám trẻ bằng những lời lẽ khinh miệt.

"Đừng phí công sức như vậy nữa. Chỉ cần các ngươi mở to mắt ra, sẽ thấy thế gian này đang tệ hại đến thế nào. Đám Muggle không xứng đáng nhận được cuộc sống tốt đẹp như vậy sau tất cả những gì chúng đã làm với chúng ta."

Đại Ma Vương có thể là một tên quỷ quyệt, chỉ tiếc là lời gã nói ra cũng không phải là không thuyết phục. Suốt từ những thế kỷ XVII, giới phi phép thuật đã coi phù thuỷ như một hiểm hoạ cần bị loại trừ. Họ quá sợ hãi với việc tồn tại những người có sức mạnh kỳ diệu, cho nên luôn không ngừng tìm cách xoá sổ những thứ mà họ cho là không bình thường. Nhiều thế kỷ trôi qua và phù thuỷ vẫn luôn là một sự tồn tại đe doạ như vậy đấy.

Hogwarts bỗng dưng như trầm mặc sau những lời nói này, giống như mỗi cá nhân đều đang tự vấn bản thân về ý nghĩa của cuộc chiến dai dẳng ấy. Hẳn họ cũng đã chán ngán cái cảnh phải trốn chạy khỏi thế giới, cho dẫu có cố gắng cách mấy cũng không đổi lại được sự tôn trọng từ giới Muggle.

Ấy vậy mà, trong lúc các phù thuỷ sinh đang có chút lung lay vì lời lẽ có phần đúng đắn của Đại Ma Vương, từ đâu bỗng có âm thanh như kim loại bị kéo rê trên mặt đất. Na Jaemin với mái tóc xám khói đã ám bụi, mang theo thanh kiếm vô tri mà một kị sĩ đất nung đã bỏ lại trong lúc hi sinh để bảo vệ Hogwarts mà tiến về giữa khoảng sân trước rộng thênh thang với vô vàn vụn gạch. Cậu bất giác bật cười như điên dại, sau đó mới hướng đôi mắt đỏ hằn cả triệu tia máu mà nhìn về phía bầu trời đêm, nơi mà cậu chắc rằng Đại Ma Vương đang ở đâu đó quan sát tất cả.

"Ngươi cũng đã nói vậy với ba của ta phải không?" - Cậu cất tiếng hỏi rồi gồng mình nhấc bổng than kiếm lên, mặc cho ánh mắt ngỡ ngàng từ Jeno và tất cả những người khác đều đang dồn về phía mình. - "Ngươi cũng đã hứa hẹn với ba ta về một thế giới tuyệt vời như vậy, CÓ PHẢI KHÔNG?!"

"Jaemin à..."

"KHỐN NẠN!" - Na Jaemin vẫn tiếp tục hét lên, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng gọi từ những người bạn. - "Sinh mệnh thuần chủng quý giá cái chó gì chứ? Đối với ngươi, có ai mà không bẩn thỉu? Suy cho cùng việc ngươi muốn đánh chiếm giới Muggle cũng chỉ để thoả mãn cái ham muốn bá chủ biến thái của ngươi thôi!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm sắt sáng loáng trong tay Jaemin đã theo một cơn lốc xoáy phóng vụt lên bầu trời cao, xuyên qua cả tầng mây đen dày đặc để chạm tới đỉnh trời, tiếp nhận toàn bộ ánh sáng từ mặt trăng và những vì sao. Tất cả mọi người đều không hiểu cậu muốn làm gì, thế nhưng chỉ Jaemin mới biết mình đang tha thiết khẩn cầu tới đâu.

"Làm ơn..."

Tiếng gầm như sấm chớp vang lên giữa bốn bề, thành công phá huỷ vẻ tĩnh lặng sau bài phát biểu mang đầy tính lôi kéo của Đại Ma Vương. Cuồng phong ghé thăm, cuốn theo mớ đất đá đang ngổn ngang khắp chốn và âm thanh gió rít không ngừng, để rồi khi tầng mây đen bị xua đi, hiện hữu trong tầm mắt các phù thuỷ sinh chính là hình ảnh con rồng cổ Neous đang oai vệ bay lượn trên thềm trời.

Người ta nói rằng, để có thể thuần hóa sinh vật huyền bí nguy hiểm bậc nhất ấy, người đó phải mang sức mạnh khủng khiếp hoặc một trái tim bao dung hơn bất cứ ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net