Memento (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Naruto."

Lại nữa.

Làn sóng an ủi đó có thể xoa dịu cơn ác mộng của cậu.

Cảm giác không trọng lượng đó dâng lên trong lồng ngực cậu.

Và sự sung sướng vô hạn đó đã bao bọc lấy toàn bộ cậu, bao bọc cậu trong một vòng tay ấm áp. Như thể những lời ru ngọt ngào khẽ ngân nga bên tai, ru cậu vào giấc ngủ êm đềm. Cảm giác như cậu đang tắm trong ánh mặt trời, đắm mình trong từng giọt và sự rạng rỡ mà nó mang lại.

Điều này đã quá quen thuộc.

Naruto nhận ra nó gần như ngay lập tức.

Và một dáng hình sáng lấp lánh khó hiểu đã bùng lên rộng khắp trong trái tim cậu.

"Kaachan!"

Không lãng phí một giây nào, cậu vòng tay ôm lấy hình bóng của mẹ mình, tận hưởng từng phút của nó. Nước mắt cậu từ từ trào ra khi mẹ cậu đáp lại bằng cái ôm dịu dàng của mình. Không có gì hay bất cứ thứ gì có thể thể hiện được niềm vui tràn ngập trong cậu. Naruto đã nhớ bà, nhớ rất nhiều. Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu đã cảm thấy... trọn vẹn. Như thể khoảng trống nhức nhối bên trong cậu ngay lập tức được lấp đầy và được thay thế bằng tình yêu thương dạc dào của mẹ mình.

Cậu không bao giờ muốn chuyện này kết thúc.

Ngay cả khi đây là một giấc mơ, cậu không bao giờ muốn tỉnh dậy khỏi nó.

"Naruto! Con đang ôm mẹ chặt quá đó!" Cô cười khoái trá trước đứa con trai hống hách của mình, người đang bám lấy cô vì cuộc sống thân yêu. Đầu cậu rúc vào vai cô một cách tinh nghịch và nén lại một tiếng nức nở vang dội.

"Kaachan! Mẹ sẽ không tin những gì đã xảy ra trong cuộc chiến đâu! Obito ở đó và Madara kiểm soát anh ta trong khi tất cả đều đáng sợ và khó chịu, nhưng tất nhiên, anh ta chẳng là gì so với con! Sau đó Sasuke xuất hiện từ hư không và giúp chúng con. Điều thú vị nhất là, cậu ấy kiểu 'Tôi sẽ trở thành Hokage' rồi..."

"Naruto, chậm lại-"

"Sau đó, cha và tất cả các Hokage bỗng xuất hiện rất ngầu lòi, sau đó Kurama đã tách ra khỏi con và con nghĩ rằng con đã chết sau đó!"

"Chờ đã, cái gì?!! Cha của con đã không-"

"Một vài người bạn của con cũng đã chết vào ngày hôm đó, con thực sự rất buồn về điều đó nhưng sau đó một người bạn thực sự đặc biệt đã an ủi con và khiến con cảm thấy tốt hơn gấp mười lần! Sau đó, có một ông già người ngoài hành tinh trông kỳ lạ xuất hiện và nói với Sasuke và con rằng chúng con là tái sinh của những người thực sự già khác, sau đó con đã trở nên mạnh hơn!"

"Naru-"

"Mọi chuyện xảy ra rất chóng vánh, tất cả mọi người đều bị hút vào Tsukuyomi của Madara, con và đồng đội bị bỏ lại. Sau đó, mặt trăng trở nên đỏ và sau đó thì không còn như thế nữa, và sau đó chúng con cố gắng chiến đấu trực diện với anh ta nhưng sau đó anh chàng Zetsu này chỉ đâm anh ta ngay sau lưng! Và điều tiếp theo mẹ biết đấy, Madara tự nhiên chết và sau đó người phụ nữ ngoài hành tinh kỳ lạ xuất hiện hoàn toàn từ hư không và-"

Hoàn toàn bị phân tâm bởi cách kể chuyện của cậu con trai, người mẹ cố tình đánh vào đầu cậu, khiến đầu cậu đập xuống dưới vì bị tấn công bất ngờ. Tất nhiên, điều này không có gì mới.

"NARUTO! NGHE MẸ MÌNH NÓI ĐÀNG HOÀNG KHI BẢ ĐANG CỐ NÓI CÁI GÌ ĐÓ CHỨ!"

"V-vâng thưa bà!"

Naruto ý thức được rằng mẹ mình có thể trở nên đáng sợ như thế nào nhưng lần này, bà đang bốc khói. Dường như cậu có thể nhìn thấy những đám khói bốc ra từ đầu bà. Kushina đưa một bàn tay khác lên trước mặt cậu và theo phản xạ, cậu đã dùng cánh tay che chắn mình lại. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mình, cậu bị phục kích trong một cái ôm dịu dàng hơn nhiều so với vừa nãy. Bà bật cười trước cử chỉ quá lố của cậu và hoàn toàn quấn lấy cậu con trai đáng yêu của mình. Họ đã không gặp nhau quá lâu, vì vậy bà phải thưởng thức nó, phải như thế.

"Naruto, mẹ đã biết tất cả về cuộc chiến và cách con cứu cả thế giới. Mẹ không thể bỏ qua những thành tích xuất sắc của con trai mình được, phải không? "

Naruto hoàn toàn chú ý đến lời nói của mẹ mình nhưng cậu không thể không cảm thấy... mong manh khi ở bên bà. Cậu đã bị tước đi hơi ấm này ngay từ khi còn là một đứa bé. Cậu chỉ đơn giản là thả mình và đầu hàng trong vòng tay ấm áp ấy, tựa đầu vào bờ ngực đang chào đón của bà.

"Mẹ tự hào về con, con biết chứ."

Cậu nhìn chằm chằm vào người mẹ xinh đẹp của mình với đôi mắt đầy kinh ngạc.

"Mẹ thực sự tự hào về con, Naruto."

Lần này, cậu đã không kìm lại. Cậu để mặc cho nước mắt mình tuôn rơi, hạnh phúc cảm nhận được dòng nước từ mắt chảy xuống má. Naruto đã nghe những lời đó từ rất nhiều người gần đây, đặc biệt là bây giờ cậu đã là Anh hùng Chiến tranh của Konoha. Cậu chỉ vô tâm cảm ơn dân làng và bạn bè mình với vô số lời chúc mừng và ca ngợi của họ.

Nhưng điều này,

Nghe những lời chính xác đó phát ra từ chính miệng mẹ mình đã mang lại cho cậu một cảm giác vui sướng mà không từ ngữ đơn thuần nào có thể sánh được.

Mẹ cậu rất tự hào về cậu.

Và, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cũng thấy tự hào về bản thân mình.

"Ồ, đúng vậy! Kaachan! Con đã làm tất cả những gì mẹ bảo. Con ăn rất nhiều ramen v-và con đi đến các nhà tắm khác nhau để có thể tắm rửa sạch sẽ! Con chưa bao giờ chán nản vì điểm kém của mình nhưng con cũng chưa bao giờ lùi bước trước thử thách! Bạn bè của con là những người tuyệt vời và con hy vọng mẹ có thể gặp họ vào một ngày nào đó và Tiên nhân Háo sắc, mẹ đã đúng về ổng và những tật xấu của ổng, haha! Con ừm và con thì..."

"Mẹ biết tất cả rồi! Cha con đã nói cho mẹ tất cả về điều đó. Mẹ không thể tự hào hơn, con biết đấy."

Naruto hào hứng nhìn bà với nụ cười rạng rỡ nhất, hoàn toàn kéo dài từ má này sang má kia.

"Mặc dù, mẹ có nghe nói rằng gần đây con đang gặp một chút rắc rối với các cô gái."

"C-cái gì?! Con chưa bao giờ nói điều đó nha! Con rõ đẹp trai và quyến rũ như cha mà!" Cậu đưa tay đấm vào ngực như để chứng minh một quan điểm.

Thích thú với trò hề đáng yêu của con trai mình, cô quyết định hùa theo cậu. "Ồ vậy luôn? Thế thì sao giờ con còn chưa có bạn gái thế?"

"N-nè! Con mới có 17 tuổi và con hầu như không biết một hoặc hai điều về phụ nữ, mẹ biết đấy! Thêm nữa, mẹ cũng đã nói với con rằng hãy tìm một người giống như mẹ và con thấy nó khó kinh! Phụ nữ cũng đôi khi thật khó hiểu! Ngoài ra, con hầu như không biết ai có mái tóc đỏ như của mẹ hết!"

"Màu tóc của mẹ có liên quan gì đến việc con tìm bạn gái đâu?"

"L-là tại mẹ đã nói đó thôi! Mẹ nói con tìm một người giống như mẹ!!"

Đôi mắt bà mở to trước câu bình luận ngớ ngẩn của cậu con trai, hơi hối hận vì sao cô đã không giảng cho cậu về phụ nữ sớm hơn. "Naruto, con trai yêu của mẹ. Khi mẹ nói rằng hãy tìm một người giống như mẹ, là mẹ không có ý đó theo nghĩa đen đâu, con biết đấy."

"Huh??"

Bà không thể không cười thầm trước sự lộ liễu của con trai mình.

Tất cả những năm qua đã đi về đâu?

Cô vẫn có thể nhớ lại những khoảng thời gian khi cô còn trẻ, hoạt bát và hoàn toàn ngờ nghệch về lần mang thai đầu tiên, đứa con đầu lòng của cô, và cách cô bổ sung cho con tất cả các chất dinh dưỡng mà cậu cần trước cả khi cậu nhóc biết được mẹ nó trông như thế nào, giờ thì bà ở đây, chỉ cho cậu về những điều nhỏ nhặt nhất về cách thu hút phụ nữ.

Thời gian đã đưa bà rời xa con trai ruột của mình quá sớm.

Còn cậu thì đã trưởng thành quá nhanh.

Và Kushina đã bỏ lỡ nó.

Đã bỏ lỡ những bước đi đầu tiên của cậu, những tiếng nói đầu tiên, ngày đầu tiên đi học, nhẫn thuật đầu tiên, người bạn đầu tiên, những thành tựu đầu tiên...

Bà đã bỏ lỡ quá nhiều lần đầu tiên, lần thứ hai của cậu và những lần sau đó.

Bà đã rất nhớ cậu, nhưng lại bỏ lỡ một phần quá lớn trong cuộc đời cậu.

Và bà muốn bù đắp nó,

Bà cần phải bù đắp nó.

Bởi vì Kushina là mẹ của cậu và với tư cách là một người mẹ, bà sẽ ở đây vì cậu, để bù đắp bằng khoảng thời gian họ đã có với nhau.

Ngay cả khi là giúp cuộc sống tình yêu của cậu nở hoa, bà vẫn sẽ chấp nhận nó.

Vì điều này.

Bà sẽ không bỏ lỡ nó dù có vì cả thế giới.

"Naruto?"

"Sao vậy mẹ?"

"Con có nàng thơ nào trong lòng chưa?"

"Huh?! S-sao lại đột ngột vậy?!"

Một phản ứng mong đợi từ một thiếu niên chưa trưởng thành.

"Thế, đã có chưa con?"

"Ơ, ờ thì, ừm vì mẹ là mẹ của con nên..." Cậu bắt đầu bốc đồng gãi sau đầu của mình. "Con đoán mẹ nên biết. Ý con là, con đã từng có cảm tình thực sự ngu ngốc này đối với người bạn của mình nhưng con đoán gần đây nó đang dần phai nhạt. Đừng hiểu sai ý con! Con vẫn thích cô ấy nhưng không phải theo cách của mẹ và bố... Điều này thực sự khó xử, mẹ biết đấy. Con đoán mẹ có thể nói rằng con chưa bao giờ thực sự thích cô ấy đến thế." Cậu uể oải nhún vai.

"Sự say mê và tình yêu thoạt đầu có vẻ không thể phân biệt được nhưng một khi con đã yêu thì thực sự không thể quay đầu lại."

"Sự say gì cơ?" Naruto xoa sau đầu khi trao cho mẹ mình một cái nhìn khó hiểu.

"Say mê, Naruto. Đó là một cảm giác phấn khích mà con có được ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng khi con đào sâu hơn vào nó, con sẽ chỉ thấy rằng tất cả chỉ là tạm thời và hời hợt ngay từ đầu. Nó có thể thay đổi theo thời gian, đặc biệt là nếu con chỉ đơn giản là bị thu hút bởi sự hấp dẫn của một cô gái. Nhưng ngoại hình và khuôn mặt của cô ấy không quan trọng chút nào, con biết đấy."

"Vậy, ý mẹ là con nên ở bên một người thực sự xấu xí sao?" Tuyên bố này khiến cậu nhận thêm một cú đánh vào đầu.

"Không, thằng con ngu ngốc! Mẹ chỉ nói rằng ngoại hình không quan trọng! Bởi vì, nếu con thực sự yêu cô ấy, con sẽ thấy cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất có thể lọt vào mắt xanh của mình, ngay cả khi cô ấy chưa bao giờ có vẻ đẹp như nữ thần. Mẹ thề là cha con tâm tính ôn hòa và quyến rũ hơn con rất nhiều. Nói xem, con có thực sự là con của ổng không đấy?!"

"Kaachan! Tiếp tục với chủ đề mà mẹ con mình đang nói đi!"

Cười hả hê trước những lời chế nhạo của con trai mình. Kushina bắt đầu một cách tinh tế để giảng cho cậu về những cảm xúc kém phát triển của cậu.

"Về tình yêu, Naruto. Chà, tình yêu chân thành không thể giải thích được. Tình yêu có thể vừa phức tạp nhưng lại vừa đơn giản. Đó là thứ nuôi dưỡng và phát triển cùng con. Một thứ gì đó đòi hỏi sự chú ý của con khi con để nó phát triển và ngập tràn trong chính bản thân con. Đó là một cảm giác tương tự như hạnh phúc, nhưng là một loại hạnh phúc khác, đặc biệt hơn. Một hạnh phúc mà chỉ người đó mới có thể cho con."

Bà nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và một shinobi mạnh mẽ với những lọn tóc dài màu vàng sáng ngay lập tức hiện ra trong tâm trí.

"Thực sự đó là một cảm giác ấm áp. Giống như cái ôm mà chúng ta đã chia sẻ vài phút trước. Chỉ có điều này mới kéo con nhấn sâu hơn vào vòng vây của nó và con sẽ không bao giờ muốn buông tay. Sự thoải mái yên tâm của nó sẽ ôm lấy con một cách hào phóng, từ từ nảy nở trong trái tim nhỏ bé ngây thơ của con." Bà chọc vào bên ngực trái cậu, đủ gần nơi trái tim. "Đôi khi, ngay cả khi nhìn cô ấy hoặc chỉ đơn giản là ở bên cô ấy, con sẽ yêu cô ấy sâu đậm hơn, nhiều hơn những gì con đã từng."

Kushina liếc nhìn con trai mình và thấy cậu đang chăm chú lắng nghe những bài giảng chân thành của bà. Những khoảnh khắc tinh tế này là quá đủ đối với bà. Bà sẽ thưởng thức chúng, mỗi giây của nó. Khắc sâu khuôn mặt đáng yêu tò mò của cậu vào tâm trí và trái tim mình, hy vọng rằng điều này đủ để bù đắp tất cả những năm tháng mong mỏi dành cho cậu. Bà yêu cậu không thể nói thành lời và ước mình có thể làm được nhiều điều hơn cho cậu.

Bà ước gì mình có thể làm được nhiều hơn.

"Thành thật mà nói, mẹ có thể tiếp tục nói về việc được yêu tuyệt vời như thế nào nhưng điều đó sẽ làm mất quá nhiều thời gian của chúng ta. Nhưng nếu mẹ con mình thẳng thắn nói ở đây, tất cả những từ này mẹ đã mô tả, thậm chí không đo lường được một nửa niềm hạnh phúc con sẽ cảm thấy khi cuối cùng mình được yêu. Khi con nhận ra nó, con sẽ biết. Con chỉ đơn giản là biết thôi. Bởi vì với tình yêu không có sự lưỡng lự, không có nghi ngờ, không có từ 'nếu như', không có chuyện kiềm chế bản thân, không có tạm thời; và khi trái tim con đã chọn cô ấy, nó sẽ tiếp tục như vậy, mãi mãi và mãi mãi. Sến quá phải không? Để xem con là một chàng trai như thế nào."

Cô chọc nhẹ vào mũi cậu, hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu.

"Nhưng, giờ có cô nào hiện ra trong lòng chưa, Naruto?"

Một màu hoa oải hương, màu của bầu trời lúc nửa đêm và màu trắng sứ hiện lên trong tâm trí cậu một cách vô thức.

Tuy nhiên, làm sao cậu biết được rằng những gì mẹ mình đã nói thực sự là thứ mà cậu gọi là tình yêu. Cậu vẫn còn quá trẻ và ngây ngô, chưa có kinh nghiệm yêu đương chứ nói đến cảm giác được yêu. Điều gì sẽ xảy ra nếu đây chỉ là một hình thức khác của sự say mê thì sao? Cậu sẽ chỉ có nguy cơ làm bản thân xấu hổ trước mặt mẹ mình hơn nữa! Nhưng rồi một lần nữa, làm sao cậu biết được liệu mình có thực sự yêu?

Vì vậy, Naruto quyết định giữ im lặng và giữ nó cho riêng mình, cho đến bây giờ.

"Không có ai cụ thể cả, xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ đã nói con tìm một người giống mẹ! Làm thế nào để con thậm chí làm được điều đó?!"

"Bây giờ thì con đang quá coi trọng lời nói của mẹ rồi đó."

"Tất nhiên rồi, dù gì đó cũng là kỷ vật nhỏ của con về mẹ mà."

"Kỷ vật?"

"Ồ, con đã học được điều đó từ một người bạn. Cô ấy nói rằng đó là một hình thức kỷ niệm hoặc giống như một món quà lưu niệm của ai đó quý giá đối với mình. Và, trong trường hợp của con, những lời cuối cùng của mẹ dành cho con như một kỷ vật nhỏ của con về mẹ đó Kaachan hehe~"

Cậu nở một nụ cười rạng rỡ khác với bà.

"Cô ấy hả? Chà, bạn con là ai đấy?"

"Con mừng là mẹ đã hỏi!! Tên cô ấy là Hinata! Và cô ấy thực sự tốt với con! Cô ấy cũng rất mạnh và cô ấy đã cứu mạng con nhiều hơn những gì con có thể đếm được. Gần đây cô ấy đã chăm sóc con và con không thể không biết ơn cô ấy hơn được nữa! Cô ấy thực sự tuyệt vời đó, Kaachan! Mẹ sẽ gặp cô ấy vào một ngày nào đó, mẹ sẽ rất thích cô ấy cho xem, mẹ biết mà!"

Một nụ cười nhếch mép tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt mẹ cậu. Sự tò mò tràn ngập trong tâm trí bà đang khuấy động.

Hinata... sao?

"Thành thật mà nói, cô ấy hoàn toàn ngược với mẹ, Kaachan. Cô ấy thực sự trầm lặng và nghiêm túc. Còn mẹ thì kiểu, dễ nổi máu! Chưa kể, đôi khi mẹ thực sự rất ồn ào! Ngoài ra, cô ấy rất kiên nhẫn với con và cô ấy chưa bao giờ quát mắng con dù chỉ một lần! Cô ấy tốt bụng và dũng cảm nên có thể nói rằng cô ấy cũng mạnh mẽ như mẹ nhưng mẹ không giống như cô ấy, mẹ thường xuyên cằn nhằn con và- Nè! Mẹ làm gì-?!"

Và một lần nữa, Naruto nhận thêm một cú đánh vào đầu.

Nhưng trước khi Kushina có thể giận cậu thêm nữa, một nụ cười dịu dàng nở trên môi bà. Cười toe toét trước sự ngu ngốc nhưng hết sức lãng mạn của cậu, dày đặc như một tảng đá, lời bào chữa xin lỗi của một đứa con trai.

"Ya thằng con khờ khạo này, mẹ đánh giá cao vì đã tôn trọng những lời cuối cùng của mẹ nhưng khi mẹ nói rằng hãy tìm một người như mẹ, nhưng mẹ không có ý định muốn con tìm một người giống hệt mình, con biết chứ."

Cậu nhóc tội nghiệp miễn cưỡng liếc nhìn mẹ mình từ đằng sau tóc mái vàng xù xì của mình khi cậu tiếp tục vuốt ve cơn đau nhói nơi mẹ cậu đã đánh, một lần nữa.

"Ý của mẹ khi tìm một người giống mẹ là con nên tìm một người sẵn sàng yêu con bằng cả trái tim đấy, chàng ngốc ạ."

Cô tinh nghịch vén tóc cậu trong khi âu yếm nhìn cậu.

"Một người yêu con nhiều như mẹ yêu con vậy, người đầu tiên bước ra chỉ để bảo vệ con, giống như cách mà cha con và mẹ đã bảo vệ con năm xưa."

Bà đứng thẳng người trước mặt cậu và bắt gặp chính đôi mắt xanh của cậu.

"Người sẽ không nghi ngờ con dù chỉ một lần, ngay cả khi con ở suy sụp nhất."

Bà đưa tay lên và nhẹ nhàng ôm lấy đôi má cậu, đặt trán của mình vào trán cậu. Bàn tay bà cảm thấy ấm áp trên da cậu và theo bản năng, cậu đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay của bà, nghiêng người gần hơn để đắm mình trong hơi ấm của mẹ. Kushina nhẹ nhàng thở dài trước mặt cậu và nhìn cậu bằng ánh mắt của người mẹ.

"Một người nhìn thấy con như cách mẹ nhìn con, Naruto."

Thậm chí không cần suy nghĩ kỹ, cậu lao vào mẹ mình với vòng tay rộng mở và siết chặt bà với rất nhiều sự nóng vội, toàn bộ cơ thể cậu hòa vào hơi ấm của bà, không bao giờ có ý định buông tay hay đầu hàng trong thời gian duy nhất họ có thể chia sẻ cùng nhau. Naruto tìm nơi ẩn náu trong vòng tay của bà và nhận ra mình được an toàn trong vòng tay dịu dàng ấy. Cậu chưa bao giờ muốn buông tay. Không bao giờ.

Sự ấm áp và thoải mái mà bà tỏa ra đều cảm thấy quá quen thuộc.

Cậu biết mình đã từng cảm thấy một thứ gì đó nhẹ nhàng như thế này trước đây.

Tuy nhiên, cậu không thể gỡ hoàn toàn những nút thắt đó đúng cách.

Cậu không biết tại sao.

Cậu không thể mô tả nó, cũng không thể giải thích nó. Mọi thứ cậu cảm thấy trong thời điểm này đều quá tốt để trở thành sự thật rằng một cơn đau nhói trong lồng ngực khiến cậu mất cảnh giác khi nhớ lại điều đó, mặc dù cậu cảm thấy yên bình và vững vàng đến nhường nào, mặc dù sự bình tĩnh dễ chịu đã bay qua cậu và niềm hạnh phúc bùng lên mạnh mẽ trong lồng ngực cậu, thì đây vẫn chỉ là một giấc mơ.

Tất cả mọi thứ.

Cậu biết nó là như vậy, cậu chắc chắn về điều đó.

Tuy nhiên, điều đó không ngăn được cậu siết chặt bà hơn nữa, buộc bản thân phải hấp thụ tất cả hơi ấm từ bà.

Cậu muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, lâu hơn là mãi mãi nếu ông trời cho phép.

Naruto không muốn gì hơn là đóng băng thời gian và đóng băng cả hai người trong bong bóng thoải mái mà họ đang ở trong đó.

Cậu không muốn gì hơn ngoài chỉ đơn giản là được ở bên mẹ.

Yêu cầu này bộ quá đáng lắm sao?

Cậu giữ bà chặt hơn khi nhận thấy tiềm thức của chính mình đang dần trôi đi.

Chưa, chưa được.

Không phải bây giờ, không phải lúc này.

Hãy để tôi ở bên bà ấy lâu hơn một chút, làm ơn.

Cánh tay cậu bám víu lấy hình bóng của mẹ mình.

Bà liếc nhìn lại cậu và trao cho cậu một ánh nhìn đầy tình mẹ khác.

Bà ghé môi lên đỉnh thái dương cậu và một cái chạm nhẹ như lông vũ lờ mờ trên trán cậu.

Vẫn chưa đâu, làm ơn.

"Naruto, vì mẹ, hãy hạnh phúc nhé, được không?"

Chưa đâu, con xin mẹ đó, vẫn chưa đến lúc phải...

"Tìm một người đặc biệt và hạnh phúc với cô ấy."

Vòng tay cậu siết chặt hơn nữa.

Một cái chạm nhẹ vào cằm cậu rồi nâng lên, vừa đủ để cậu có thể nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp của mẹ mình.

"Naruto."

Không, không, không, làm ơn. Chưa được, làm ơn, làm ơn.

Tôi chỉ muốn ở bên bà ấy lâu hơn một chút.

Chỉ một chút nữa thôi.

Tôi cầu xin đấy...

"Mẹ yêu con."

===

Mắt cậu mở to.

Những giọt nước mắt cẩn thận chảy dài trên gò má chai sạn khi những hình ảnh sống động về mẹ mình hiện lại trong đầu cậu. Ý nghĩ muốn ngồi dậy vào sáng sớm để ra ngoài tập luyện giờ đã bị cuốn trôi hoàn toàn cùng với những ký ức mà cậu đã trải qua với mẹ trong giấc mơ hoang mang của mình.

Thật tĩnh lặng.

Buổi sáng của Naruto luôn như thế này. Sự yên tĩnh không ngừng tràn ngập căn phòng cậu và cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố chống chọi với nhà tù cô lập của chính mình.

Nó luôn luôn như thế này.

Cậu sẽ thức dậy với một căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một số cốc ramen rỗng nằm rải rác trên sàn.

Không có ai để chúc cậu buổi sáng tốt lành hoặc cằn nhằn cậu vì đã không thức dậy sớm hơn.

Không có ai nấu cho cậu bữa sáng hoặc hỏi cậu xem sẽ trải qua một ngày như thế nào.

Không có ai có thể trách móc cậu vì cái tính lười biếng hay vì cậu là một kẻ ngu ngốc không biết ý tứ.

Naruto không có ai ở bên cả.

Hoàn toàn không có ai.

Đã luôn luôn là vậy.

Những suy nghĩ chán nản của cậu sau đó bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Ai lại đến đây vào giờ này nhỉ?

Cơ thể Naruto vẫn còn cảm giác nặng như đeo chì, cậu đứng dậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net