5. Món Quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc cam của hoàng hôn bao trùm khắp làng. Naruto vừa trở về sau một tuần làm nhiệm vụ, đang vội vã chạy về căn nhà mà gia đình nhỏ của anh đang đợi. Đột nhiên, một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ xộc vào cánh mũi anh.

"... Ô, một tiệm bánh à?"

Naruto dừng chân, nhìn vào bên trong cửa hàng qua lớp kính trong suốt. Mắt anh hơi nheo lại khi nhìn thấy dòng chữ「Giới hạn theo mùa」và chiếc bánh được trưng bày chung với nó.

"Phải rồi, đã tới mùa thu rồi nhỉ."

Thứ Naruto vừa nhìn thấy là món bánh Mont Blanc với lớp kem béo ngậy màu vàng, trên cùng là một hạt dẻ vàng ươm.

Nhà Uzumaki rất thích món bánh này, bởi đó là món bánh mà Hinata đã chọn vào mùa thu đầu tiên mà họ về chung một nhà, khi hai người còn là một cặp đôi mới cưới. Lúc đó cô cũng đã chọn chiếc Mont Blanc có lớp kem màu vàng như thế. Khi anh hỏi sao cô lại chọn nó, Hinata đã đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời rằng: "Vì nó có màu giống với màu tóc của Naruto-kun..." Kể từ khoảnh khắc đó, bánh Mont Blanc với lớp kem béo ngậy vàng óng đã trở thành một món tráng miệng không thể thiếu vào mỗi mùa thu của nhà Uzumaki.

Ánh mắt Naruto dịu lại khi nhớ tới dáng vẻ đáng yêu biết nhường nào của vợ mình khi nói câu đó. Mà, tất nhiên là bây giờ cô cũng vẫn rất dễ thương nữa. Anh khẽ cười, nhấc chân bước vào cửa hàng.

...

"Bố về rồi đây!"

Vừa bước vào cửa và dứt lời, Naruto ngay lập tức nghe được những tiếng bước chân nhỏ nhắn đang chạy về phía anh.

"Mừng bố đã về!"

"Papa!"

"Ờ! Bố về rồi đây, Boruto, Himawari!"

Naruto dang rộng tay, hơi cúi người xuống, đón gọn hai đứa trẻ đang lao về phía mình. Tiếng cười nói ríu rít vang vọng khắp lối vào. Anh như muốn vỡ oà khi được hai đứa con chào đón nồng nhiệt như vậy sau một tuần làm nhiệm vụ và vắng nhà.

"Mừng anh đã về, anh yêu."

Hinata chậm hơn vài giây, bước về phía anh với nụ cười dịu dàng. Anh cũng mỉm cười đáp lại.

"Ừa! Anh đã về rồi đây, Hinata."

Naruto cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm phần nào khi nhìn thấy nụ cười của cô. Áp lực anh gồng gánh ngoài kia, chỉ cần nhìn thấy cô cười là mọi thứ đều chẳng còn khó khăn đến vậy nữa. Dù mệt mỏi đến đâu, nhưng chỉ cần gia đình nhỏ của anh vẫn ở đây và sáng đèn chờ anh về, tất cả đều như tan thành mây khói.

"Đây, quà cho em."

"Oa, em cảm ơn. Là gì vậy anh?"

"Bánh đấy. Thỉnh thoảng cũng nên ăn chút chứ đúng không?"

Naruto mỉm cười đứng thẳng người dậy, đưa cho Hinata chiếc hộp nhỏ màu trắng toả ra hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ.

"Lẽ nào là Mont Blanc ạ?"

"Ừ, em hiểu anh ghê đấy!"

"Tại cứ vào khoảng thời gian này trong năm là Naruto-kun lại mua nó cho em mà."

"Ha ha, em phát hiện rồi à."-Naruto bật cười-"Tất nhiên, vẫn là lớp kem màu vàng đấy nhé."

Nghe chồng nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Hinata chợt ửng đỏ.

"... Không lẽ anh vẫn nhớ chuyện đó sao?"

"Tất nhiên là thế rồi? Sao mà anh quên được cơ chứ."

Làm sao Naruto có thể quên gương mặt đỏ bừng của cô ngày ấy khi nói lí do cô chọn nó là vì lớp kem có màu giống với màu tóc anh cho được. Đối với anh, đó chính là một kí ức quý giá không gì có thể thay thế.

Naruto hơi cúi đầu, định áp môi mình lên môi cô nhưng bị Hinata cản lại. Cô bối rối đầy ngượng ngùng, gương mặt khẽ đỏ lên thêm chút nữa.

"Bây giờ hai đứa đang ở đây nên..."

Tuy rằng khá bất mãn, nhưng thấy cô nói cũng đúng nên đành thôi. Hai đứa con của họ vẫn ở đây nên không thể làm quá được. Có điều bây giờ không được, đâu có đồng nghĩa với lúc khác cũng không được? Vì vậy, Naruto chuyển hướng, khẽ thì thầm vào tai cô.

"... Vậy tối nay, khi lũ trẻ đã ngủ hết nhé."

'Bùm' một tiếng, mặt Hinata càng đỏ tợn. Trời ạ, sao chồng cô càng ngày càng xấu tính thế này!

"N, Naruto-kun trông Boruto với Himawari giúp em nhé!"

Để lại cho anh một câu như vậy, cô quay người, vội vã trở lại nhà bếp. Naruto thấy phản ứng như thuở mới yêu của vợ mình không kìm được mà bật cười. Quả nhiên, vợ anh lúc nào cũng đáng yêu như vậy hết.

"Được rồi, hai đứa. Trong lúc chờ mẹ chuẩn bị bữa tối, ba người chúng ta sẽ cùng chơi nhé!"

"Dạ!"

Hai âm thanh non nớt tràn ngập sự vui vẻ đồng loạt vang lên.

Anh đã xa mái ấm của mình một tuần liền. Naruto vô cùng yêu những khoảnh khắc ấm áp, những ngày bình thường giản dị trôi trong yên bình thế này. Mỗi khi anh rời nhà, cô đều sẽ dịu dàng nói anh hãy đi đường cẩn thận. Những lúc anh trở về, cô sẽ mỉm cười mừng anh đã về. Ngôi nhà ấm áp có cô và những đứa trẻ đang đợi, chính là món quà tuyệt vời nhất mà vợ anh mang đến cho anh. Naruto thật sự không biết phải cảm ơn Hinata đến nhường nào cho đủ.

...

Sau khi ăn xong bữa tối và dọn dẹp xong xuôi, một nhà bốn người cùng ngồi quanh bàn và thưởng thức món bánh Mont Blanc đặc trưng của mùa thu.

Vừa cho cho một miếng vào miệng, cả nhà ai cũng phải suýt xoa. Món bánh có hương vị ngọt ngào thơm ngon, là hương vị của hạnh phúc. Trên chiếc ghế sofa ở một góc phòng khách, những sợi len màu đỏ đã được Hinata chuẩn bị để bắt đầu đan những chiếc khăn dành cho mùa đông tới.

"A! Boruto! Đấy là phần của bố mà!"

"Hê hê! Ai nhanh hơn thì được thôi nha bố!"

"Papa, Hima cho papa một miếng nè!"

"Himawari à~!"

"Hì hì, khi nãy Boruto đã đưa phần của mình cho Himawari đó ha."

Phòng khách của nhà Uzumaki hôm nay náo nhiệt lạ thường. Quả nhiên, tiếng người của những người thân thương trong gia đình chính là liều thuốc hữu hiệu nhất với Naruto, xua tan đi mọi mệt mỏi sau những ngày làm việc vất vả của anh.

Tiếng mời cơm, giọng nói thoả mãn cảm ơn vì đã được ăn một bữa ăn ngon lành trên bàn ăn ấm áp cùng tiếng cười của gia đình, đây cũng là một món quà quý giá mà cô đã ban tặng cho anh.

Đút miếng bánh cuối cùng trong phần của mình vào miệng, Naruto hài lòng toét miệng cười tươi.

"Được rồi! Hôm nay bốn người chúng ta sẽ cùng tắm chung nhé!"

Ngay khi anh vừa dứt câu, hai đứa trẻ đã reo lên những tiếng vui mừng. Ngược lại, Hinata lại khẽ đỏ mặt, có chút bối rối. Dù đã có với nhau hai người con, cô vẫn rất ngượng ngùng khi tắm cùng Naruto. Thế nhưng, cô lại không đành lòng dội một gáo nước lạnh khi nhìn thấy gương mặt hớn hở của lũ trẻ khi biết sẽ được cha mẹ cùng tắm cho, nên ngại thì ngại, cô vẫn gật đầu.

"E, Em biết rồi."

Thấy dáng vẻ đó của vợ mình, Naruto không nhịn được mà phì cười.

Xử lí xong những chiếc bánh Mont Blanc ngon lành, cả nhà cùng nhau dọn dẹp lại bàn ăn. Lũ trẻ cứ luôn miệng khen món bánh rất ngon, khiến đáy lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp, lâng lâng khó tả, gương mặt cũng dịu đi thêm vài phần.

"Được rồi! Việc dọn dẹp đã xong xuôi, cả nhà mình cùng vào phòng tắm thôi!"

"Dạ~!"

Boruto cùng Himawari reo lên đáp lời rồi nhanh chân chạy đi. Naruto ẩn lưng cô vợ đang ngượng ngùng của mình vào phòng tắm, mỉm cười vui vẻ khi được ở bên gia đình nhỏ và cảm nhận sự bình yên mà mái ấm này mang lại.

Sang năm, anh cũng sẽ tiếp tục mua món bánh Mont Blanc có lớp kem phủ màu vàng này. Năm sau rồi năm sau nữa, chắc chắn đây sẽ là món bánh không thể thiếu trên bàn ăn vào mùa thu của gia đình anh.

Mặt Trời đã khuất sau núi, nhường chỗ cho Mặt Trăng lên.

Ngày hôm đó, trong căn phòng tắm của nhà Uzumaki, âm thanh vui vẻ rộn ràng vang vọng.

Sẽ còn thật nhiều, thật nhiều tiếng cười nữa được cất lên. Bởi vì niềm hạnh phúc sẽ luôn ngự trị trong căn nhà nhỏ đó - nơi là mái ấm, nơi để trở về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net