Chap 8: Mặt nạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Gì nữa đây!

[Đừng đi]...[ở lại]...[với mình]

- Không, cậu phải tĩnh dưỡng! Cậu còn yếu lắm! Phải nghỉ ngơi, biết không! Đại ngốc!

Naruko vẫn lắng đầu cố chấp.

- Không được!

Sasuke cương quyết. Đương nhiên rồi, sức khỏe của Naruko là quan trọng nhất, mà nếu để cậu ta thức trắng đêm thì thế nào cậu cũng bị bà chằn Tsunade cằn nhằn.

[Không]

Sasuke đành thở dài.

- Thôi được rồi! Để mình canh cho cậu ngủ vậy!

[Được]...[hứa nhé]

- Ừ! 

Sasuke gật đầu.

Chắc dỗ Naruko ngủ cũng gần giống như dỗ trẻ con, nhưng từ nhỏ tới lớn Sasuke đã bao giờ trông trẻ đâu mà biết. Chẳng những thế kiểu lườm sắc như dao nổi tiếng của dòng họ Uchiha còn làm trẻ con đã nín rồi còn phải khóc trở lại. Và hiển nhiên Sasuke không biết hát ru một bài nào. Cậu phải vò đầu bứt tóc mãi mới nghĩ ra một việc làm để chữa cháy.

- Mình không biết hát!

[OK]

Sasuke nhè nhẹ vô lưng Naruko giống với khi còn bé mẹ cậu làm. Một tay cậu vỗ nhè nhẹ lên lưng Naruko, còn tay kia của cậu đã bị cô ôm cứng như ôm gấu bông và ngủ ngon lành.

Sasuke cảm thấy một niềm hạnh phúc thanh bình. Đã từ lâu lắm rồi, cậu đã không còn có được một giây phút nào yên bình như thế. Không thù hận, không đề phòng, không căm ghét, không đau khổ. Cậu như được bé lại là một chú nhóc con ngây thơ của ngày xưa, cái ngày hạnh phúc cùng những người thân trong gia đình mình. Cậu bỗng nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả người anh trai- kẻ thù không đội trời chung của cậu. Cậu hận Itachi.

Trong bao nhiêu năm qua cậu đã cố tỏ ra lạnh lùng, cứng cỏi, cố gắng hết sức để trở thành một con người mạnh mẽ. Bằng bất cứ giá nào cũng phải mạnh hơn. Tự mình đeo lên mặt chiếc mặt nạ bằng băng tuyết. Trước mắt chỉ có một mục tiêu duy nhất: Trả thù.

Ai cũng gọi cậu là thiên tài, ngợi khen cậu, ca tụng cậu, thần tượng cậu, nhưng nào có ai biết được cậu đang nghĩ gì. Mãi sống cô độc và chìm đắm trong bóng đen quá khứ. Những cơn ác mộng hằng đêm, đầy máu và nước mắt. Lúc nào cũng phải tự nhủ: Mình phải hận thù, phải căm ghét, phải ạnh mẽ, không được yếu đuối, không được khóc. 

Sợ hãi!

Đau khổ!

Sasuke chưa bao giờ để cho ai nhìn thấy bộ mặt thật của mình, cũng như con người thật của mình. Những người đó rốt cục cũng chỉ là những kẻ phù phiếm, nông cạn, họ chỉ quan tâm đến cái vẻ bề ngoài của cậu thôi. Thật là buồn cười!

Nhưng Naruko thì khác! 

Cô ấy là người duy nhất xuyên thủng được cái mặt nạ hoàn hảo của cậu để nhìn thấu suốt cả con người Sasuke. Trước mặt Naruko, cậu dù có cố gắng cách mấy cũng không thể giữ được lớp mặt nạ của mình. Naruko hiểu cậu.

Sasuke đã nhận ra điều đó rất lâu, vì cậu biết cậu và Naruko đều có một chiếc mặt nạ cho riêng mình. Và cậu cũng hiểu Naruko, vậy nên cậu càng thương cô ấy hơn. Một Naruko ồn ào, lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ, một kẻ ngốc nghếch, nói luôn mồm mặc cho người khác có hiểu những gì mình nói hay không.

Naruko, cô ấy đem ánh hào quang chiếu rọi cho tâm hồn người khác, kéo mọi người xung quanh ra khỏi bóng tối bi kịch của họ, nhưng tất cả mọi người đều không biết rằng nơi tối nhất, buồn nhất chính là tâm hồn của Naruko. 

Phải. Và ngay cả chính cậu cũng đã một thời bị lừa bởi khuôn mặt vui vẻ ấy. Chỉ đến một ngày...một ngày đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của cậu với Naruko. Chính là cái ngày mà Sasuke phát hiện ra con người thật lẩn khuất sau lớp mặt nạ hoàn hảo ấy...  

Naruko cảm thấy một hơi ấm bình yên bên cạnh cô, hơi ấm mà cô chỉ nhận thấy ở thầy Iruka và Hokage đệ tam. Thật lòng mà nói, bản thân cô luôn thèm khát thứ hơi ấm đó. Nó chính là động lực khiến cô dám đối mặt với cuộc sống, thứ tiếp cho cô lòng can đảm để vẽ lên chiếc mặt nạ ngốc ngếch này. 

Bỗng nhiên, cô choàng tỉnh, thấy bản thân đang đứng trước chiếc cũi phong ấn cửu vĩ. Con cửu vĩ giờ đây đang nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, như thể nó đã biết trước lần ghé thăm này của cô. Naruko nhìn con cửu vĩ một lúc xong, một ý nghĩ chạy qua não cô.

- Nè cửu vĩ! Ngươi bảo ta có huyết kế giới hạn đúng không! Vậy, huyết kế giới hạn của tôi là gì? - Naruko ngồi xuống ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời từ cửu vĩ.

- Huyết kế giới hạn của ngươi là khả năng tạo ra tình thương cho người khác, khả năng nhìn thấu góc tối của mỗi con người. - Cửu vĩ ôn tồn giải thích. - Bản thân ta cực ghét thứ đó! Vậy cho nên ta đã phong ấn cái huyết kế giới hạn của ngươi lại để dễ có cơ hội kiểm soát ngươi.

- Ồ vậy sao! - Mắt Naruko ánh lên một tia nhìn thích thú. - Thế nghĩa là tôi có thể giúp người khác bước ra khỏi bóng tối chứ gì?

- Đúng! Lấy Sasuke làm một ví dụ điển hình! 

- Sasuke?

- Chẳng phải chính ngươi đã giúp tên nhóc đó thoát khỏi bóng tối sao! Nhưng, nếu tên nhóc đó vẫn không chịu thoát ra, thì chính ngươi sẽ phải kéo hắn ta ra, một lần nữa!

- Vậy là huyết kế giới hạn của tôi chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn, phần còn lại là do ý chí của mỗi người!

- Đúng rồi đấy!

- Cám ơn người rất nhiều! Tạm biệt nha! - Naruko vui vẻ vẫy tay chào cửu vĩ. - Ta sẽ đưa Sasuke và người ra khỏi bóng tối cho mà coi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net