Chương 16: Từ đầu tiên của Naruto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thường Kurama thích lười biếng nằm hưởng thụ cung phụng. Mấy ngàn năm trước hắn cũng sinh hoạt như vậy ở đền thờ mà đám yêu quái xây dựng cho hắn. Nhưng lâu dần hắn cảm thấy bọn yêu quái quá nhàm chán, cho nên quyết định hàng năm đều đi ngủ, chỉ có lễ hội thú thần là sẽ thức dậy vài ngày đi duy trì tín ngưỡng cho bản thân. Cứ duy trì như thế thêm được vài ngàn năm sau hắn mới phát hiện, nhiều năm không xem chừng vậy mà yêu giới lại thú vị nữa rồi. Hắn thích chuyện vui, vì vậy kiên quyết không đi ngủ nữa mà dọn nhà qua nơi khác ở. "Nơi khác" này cụ thể là gia trang đệ tứ, bắt đầu thiết lập lại những thói quen từ rất xưa.

Buổi sáng Kurama sẽ ăn sáng một mình, sau đó lười thì ngủ thêm một lát, không thì ra ngoài nghịch lá. Bản thân hắn là hồ ly, thứ hắn am hiểu nhất là lửa hồ ly. Nhưng đám hồ yêu thì khác, chúng học theo diệp thuật chứ không hề có chút tài năng hỏa thuật nào. Đáng giận là đám thiên cẩu vậy mà ngược lại còn tốt dụng hỏa hơn hồ ly, làm trong lòng Kurama có hơi ai oán. Bản thân nhận bảo hộ Mộc Diệp ẩn lý, hắn cảm thấy thứ thú vị như diệp thuật hắn cũng có thể học theo. Vì vậy nên thỉnh thoảng hắn cũng sẽ vận dụng lá cây để chơi đùa.

Hết nửa buổi sáng với Kurama chỉ có ăn với nằm, thi thoảng cao hứng hắn sẽ bắt đầu ra ngoài dạo chơi. Ở bên ngoài buôn bán ồn ào thực ra cũng không phiền tới hắn, bởi vì yêu quái sẽ luôn kính sợ nhường đường hắn đi. Hắn tiện tay thích lấy gì thì lấy, muốn ăn gì thì ăn, vui vẻ thì sẽ ghé một quán điểm tâm gọi vài món linh tinh. Tiền hắn không thiếu, dù sao tiền mà dân làng cầu nguyện cũng đều là dâng cho hắn, chỉ cần một năm hắn không dùng đã có thể lên tới con số trên trời. Tuyệt đối không thể xem thường sự sùng đạo của yêu quái, cho nên không chỉ hắn dư tiền mà muốn dùng tiền còn thành vấn đề nữa. Hầu hết yêu quái chỉ muốn cầm của hắn một hai đồng xu làm vật may mắn thờ cúng gì đó, ngoài ra đều không tính tiền cho hắn.

Buổi chiều Kurama mà buồn chán thì đi tìm đại yêu đánh nhau chơi chơi, còn không thì ăn điểm tâm ngắm lá rơi. Hắn còn phải quản lý đền thờ nên thỉnh thoảng vẫn có công việc, có điều Hyuga làm được nên thực chất chẳng có bao nhiêu thứ cần tới hắn. Đôi lúc hắn nổi hứng thì ngồi nghe tâm nguyện của yêu quái tới đền khẩn cầu, còn không thì lại đi ngủ. Phần lớn thời gian hắn đều để lười biếng hoặc đùa nghịch linh tinh, từ khi hắn biết đến Naruto thì cũng chỉ có chút thay đổi là đem thời gian để làm việc vô nghĩa như trêu chọc tiểu hồ yêu. Nói chung là một thú thần thì hắn cực kỳ rảnh rỗi.

Như thói quen cũ, Kurama dạo hết nơi trong làng rồi thì bắt đầu ôm theo Naruto đi tìm đại yêu quái để làm phiền. Chỗ có nhiều đại yêu nhất dĩ nhiên là tháp hokage, thế nên hắn liền mang Naruto tới đó ăn dầm nằm dề. Hắn thì chẳng lạ gì chốn này nữa rồi, hoàn toàn thoải mái không kém gì ở nhà. Chỉ khổ các yêu quái tới làm việc, nhìn thấy hắn đều nơm nớp lo sợ, nói chuyện cũng không dám nói lớn sợ phiền hắn nghỉ ngơi. Naruto lần đầu tới tháp hokage rất phấn khích, rất thích chạy đi nấp linh tinh để Kurama chốc chốc lại lấy cái đuôi lôi cậu ra không cho đi quá xa.

Trong lúc Kushina và Kakashi làm việc với Jiraiya và vài vị thượng yêu khác, hắn vẫn như cũ thản nhiên chơi đùa với Naruto như bình thường, mặc kệ mấy yêu quái vì hắn có mặt mà khúm núm. Kakashi không khỏi lừ mắt ghen tỵ, trong lòng rất bực tức. Đã bận rồi lại còn có thêm một vị đại thần ở đây, báo hại bọn họ không dám chạy loạn lên làm cho xong việc. Bình thường nhiều việc còn có thể sai bảo Obito giúp chút chuyện, bây giờ thì toàn bộ đều tự lo. Đợi tên thiên cẩu ngu ngốc đó về đây, chắc chắn anh sẽ đè chết cậu ta trong công việc!

Cũng không biết đệ tứ và Obito ở Sa ẩn lý đang làm cái gì rồi, một chút tin tức cũng không có truyền về. Tuy là trên dưới Mộc Diệp ẩn lý đều có hơi thấp thỏm không yên, nhưng ngược lại không hề lo lắng tính mạng của Minato. Dựa trên chiến tích từng một mình đồ sát một ngàn quân ngoại đạo, yêu quái giết được anh trên đời tuyệt đối không có nhiều. Hơn nửa anh có tốc độ không ai sánh được, đánh không lại thì né tránh chắc chắn không ai ngăn nổi.

Nhìn Naruto chạy lăng xăng, trong đầu Kurama thoáng nghĩ đến đệ tứ giờ ở sa mạc không khéo cũng như vậy. Hắn cười cười, cái đuôi kéo tiểu hồ yêu lên cao. Cậu bé vui vẻ cười khúc khích, thích chí vùng vẫy.

- Ka!

Kurama trợn mắt nhìn tiểu hồ yêu lúc lắc trên cái đuôi của mình, trong khi các yêu quái trong phòng đều cứng người. Âm thanh trẻ con chưa tròn tiếng, dùng đầu gối cũng có thể đoán là phát ra từ đâu. Kakashi chưa kịp định thần thì Kushina đã tới chỗ con trai từ lúc nào rồi. Tiểu yêu quái thấy mẹ tới thì vui vẻ giơ tay đòi bế, cô cũng không ngại đoạt lấy cậu từ cái đuôi của Kurama.

- Đấy... không phải là lần đầu tiên thiếu gia nói sao? - Một thượng yêu lên tiếng.

Tuy không phải một chữ có nghĩa, nhưng cũng là một chữ rồi. Kurama thấy tiểu yêu quái đang chơi cùng mình đã bị đoạt mất liền tỏ vẻ không vui, thế nhưng hắn cũng không có đi tranh giành làm gì. Phẩm giá của thú thần hắn vẫn phải giữ.

- Sao lại là 'ka'? - Jiraiya cau mày khó hiểu.

- Kyu ka? - Kakashi mơ hồ vẫy tay.

Mấy vị thượng yêu gật gù đồng tình, Jiraiya tỏ vẻ đã hiểu mà xoa cằm. Một đám đông đại yêu đều không nghĩ đến thật ra là vì từ lúc tới đây Naruto toàn nghe mọi người khắp nơi gọi "Kakashi" nên mới bắt đầu bắt chước gọi 'ka'. Có điều cái đó không trọng yếu, ai cũng đều tập trung trông ngóng Naruto nói từ đầu tiên có nghĩa. Đệ tứ vì thời khắc này đã trông đợi đến mức một ngày dài như cả năm đấy, thế mà giờ tới lúc thì anh lại đang lang thang ở sa mạc rồi. Cả đám yêu quái đều lấy đó làm hả hê, đáng đời ngài dám tự ý chạy linh tinh!

- Nào, Naruto. - Kushina vui sướng ôm lấy tiểu yêu quái. - Nói theo mẹ nào. Kaa-chan. Kaa-chan đó, mau nói đi nào. Kaa-chan.

- ...

Kakashi mắt cá chết nhìn Kushina đang cơ hội. Không phải bình thường đều muốn luyện cho Naruto gọi là mama hả? Ngay lập tức đều đổi thành kaa-chan vậy mà coi được sao?

E hèm, không phải Kakashi mong Naruto gọi tên anh hay gì đâu.

- Kaa!

- Kaa-chan. Nào, Naruto.

Trước đôi mắt tím mong đợi của Kushina, Naruto dần dần bắt chước khẩu hình của cô. Kurama cũng không khỏi nhướng người nhìn một chút, trong phòng ngoại trừ cả hai ra đều im lặng như tờ lòng đầy mong ngóng. Bọn họ dù sao đều biết là trừ khi Naruto thuận lợi gọi mẹ thì bọn họ đều không thể xúi tiểu hồ ly nói từ gì khác.

- Kaa-cha!

- Giỏi lắm, Naruto!!!

Kushina bật khóc trong tiếng cười, ôm lấy Naruto. Được ôm, cậu bé thích chí cười khúc khích, cũng vòng hai cái tay hồ ly ôm lại trên cổ cô một cái. Cả đống yêu quái liền nhào tới chúc mừng phu nhân đệ tứ, để lại Kakashi, Jiraiya cùng Kurama mắt cá chết theo dõi một đám đại yêu nhảy nhót quanh tiểu yêu quái tưởng đang chơi đùa mà cười khanh khách. Chỉ vì một tiểu hồ yêu nói từ đầu tiên, toàn bộ đám đại yêu đều tự nhiên không có quy củ như vậy.

Hiện trường liền một mảnh hỗn loạn.

Bây giờ Naruto đã hai tuổi, với sự phát triển thần tốc của yêu quái mà nói thì đã coi như là chậm lớn rồi. Vì vậy việc cậu nói từ đầu tiên càng đáng mừng hơn. Khỏi phải đoán tới sự tình sau đó, Kushina liền vứt công vụ ra sau đầu chỉ còn mỗi Naruto trong mắt. Cô bồng con trai, thích chí bảo cậu bé nói thêm mấy từ nữa. Tiểu yêu quái ngoan ngoãn nói thêm mấy chữ, sau đó là kêu kyuu kyu trở lại. Thế nhưng điều này không ảnh hưởng mấy vị đại yêu tiếp tục điên cuồng, chỉ khiến bọn họ càng hăng hái lao nhao tâng bốc tiểu thiếu gia thật đáng yêu.

Kurama không có tiểu hồ yêu, có hơi bất mãn ngồi gác tay nhìn một đám đại yêu ồn ào. Hắn nằm trên chỗ được chuẩn bị cho mình, thoáng chốc đã ngủ gật. Kakashi thấy công việc tồn đọng, mí mắt giật giật tức nghẹn không nói nổi.

- Đừng buồn quá... - Jiraiya an ủi.

- Tôi không buồn. Ngài nói xem tôi có nên xin nghỉ hưu sớm hay không? - Kakashi xoa trán than thở.

- Ây, ta cũng hiểu mà. Cố gắng đi.

Jiraiya cười lớn khi Kakashi bất mãn quắc mắt lườm một cái. Thời trẻ của ngài thì khác gì Obito? Ngài có cái gì để hiểu đây chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net