Chương 18: Lời nguyền rủa của Minato

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakashi trợn mắt nhìn cảnh tượng trong phòng.

Bên trong phòng sáng sủa sạch sẽ, còn có mùi hương thư giãn của nến thơm. Rin đang ngồi may búp bê, giả vờ mình bận rộn. Ở giữa phòng Kushina đang ngồi với một con hồ ly lớn gác miệng trên đùi, chậm rãi chải lông cho nó. Con hồ ly đó còn vui vẻ vẫy đuôi qua lại, rõ ràng rất hưởng thụ.

- Cái...! Sensei!? - Kakashi sửng sốt.

Con hồ ly lớn ngẩng đầu, vui vẻ cười. Mặc dù là trên mặt của hồ ly, nhưng vẫn có thể nhìn ra điệu cười ôn hòa quen thuộc của Minato. Kurama đứng trước Kakashi vỗ trán một cái, sau đó cười ha hả. Naruto thấy hồ ly lớn thì thích thú vỗ tay, hồ ly càng vẫy đuôi vui vẻ hơn nữa. Chỉ có Kakashi đứng ở đó, không nói nổi một lời.

Cái này giống bị nguyền rủa chỗ nào?!?

Chuyện Minato có bị đánh về nguyên hình đi nữa thì vốn dĩ không ngoài dự đoán của Kakashi. Nhưng anh không có nghĩ Minato lại khỏe mạnh như thế, rõ ràng hồ ly dạng này là Minato tự biến ra chứ đâu phải do bị nguyền rủa. Kakashi thậm chí còn tưởng tượng tình trạng tồi tệ của Minato chính là nằm thoi thóp với chướng khí quấn thân cơ. Chẳng lẽ một đám ngoài kia mù cả rồi hay sao mà không nhận ra đệ tứ hoàn toàn khỏe mạnh?

- Ngươi làm như vậy là rất quá đáng đấy, Minato.

Kurama bỏ Naruto xuống, bản thân cũng đến ngồi bên cạnh hai vợ chồng Kushina. Tiểu hồ yêu nhào vào bộ lông mềm mại của hồ ly lớn, được cái đuôi lớn bông xù đón lấy. Hồ ly lễ độ làm động tác cúi chào, sau đó mới cuộn người quanh Naruto nằm phủ phục bên cạnh Kurama.

- Tôi cũng hết cách rồi ạ. - Minato nói.

Cuối cùng Kakashi đã hồi phục lại từ trong cơn sốc, trừng mắt với Minato. Giờ anh hiểu tình huống rồi. Nhìn phản ứng của Kushina và Rin có lẽ là đã biết trước, nếu không thì Minato dù giả vờ đi nữa giờ cũng đã xuống mồ. Còn Obito ngoài kia, phản ứng e rằng đều là diễn nốt.

- Thầy nói với em một tiếng thì chết hay sao hả? - Kakashi đùng đùng đi tới.

- Đâu phải tại thầy. - Minato giơ mặt hồ ly vô tội lên. - Do em từ chối nghe chính sự vì đang kỳ nghỉ còn gì.

Kakashi nghẹn họng.

Uổng cho anh còn tính toán nếu không thể cứu vãn có thể vì thầy cắt đuôi cứu giá. Anh thật là ngây thơ, hokage đệ tứ lừng lẫy sao có thể đùng một cái lại sắp chết được. Anh bực tức ngồi xuống, âm thầm thề rằng sau này mình sẽ không dễ dàng tin vào mấy lời đồn thổi bên ngoài nữa.

- Chuyện này ngài đệ tam và Jiraiya đại nhân có biết không? - Kakashi nhỏ giọng hỏi.

- Có. - Minato gật đầu.

Thảo nào không thấy hai người đó có mặt ngoài kia. Gân xanh trên trán Kakashi giật giật.

- Thực ra Minato và ta cũng không muốn khiến em lo lắng. - Kushina thở dài. - Nhưng tình hình hơi vượt quá một chút.

Vốn dĩ bọn họ chỉ định sau khi lừa được đám trưởng lão rồi sẽ mượn danh Kushina là quỷ hồ ly, giỏi những thứ như giải bùa chú ấn chú nhất, sau đó trót lọt đem Minato giấu trong nhà rồi báo cho Kakashi. Ai ngờ đâu đám trưởng lão lại tụ tập, Rin là y sư cũng bị đẩy vô trong phòng nên không thể đi báo tin trước cho Kakashi. Obito thì lại phải ở bên ngoài điều hướng, thành ra chỉ đành để Kanna không biết gì đi báo tin.

Kakashi tức đến mức không nói nổi.

Ban đầu kế hoạch của Minato chỉ có Kushina cùng đệ tam và Jiraiya biết, Obito thì là bình phong. Sau đó việc cần làm ở Sa ẩn lý trót lọt rồi mới tiết lộ để cùng diễn trò, còn riêng Kakashi thì thực sự như Minato nói, do kiên quyết bỏ việc quá nên mới sơ sót...

Kurama thì vốn không biết gì, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh. Nguyên nhân thì hơi dài dòng. Vốn dĩ hắn là thú thần bảo hộ nơi này, vậy nên hắn có thể thấy được sự hưng thịnh cũng như một phần vận số của các sinh mệnh mà hắn bảo hộ trong làng. Hắn thấy yêu khí trong làng vẫn cân bằng, không giống như xảy ra vấn đề lớn, cho nên không lo lắng. Vả lại nếu Minato thực sự có chuyện gì, hắn cũng quen từ biệt nhiều rồi. Với thần thú từ thời thượng cổ như hắn, vòng đời của yêu quái chỉ là vài cái chớp mắt, sớm hơn hay muộn hơn một chút không khác biệt nhau mấy.

- Tiếp theo ngươi tính làm gì?

- Tạm thời ngài đệ tam sẽ giúp tôi giải quyết việc trong làng ạ. Chỉ cần giả như đang sắp chết vài ngày nữa là được.

- Coi như ngươi ác, chuyện như thế này mà cũng dám làm. - Kurama cao giọng.

Nghe nói vậy, Minato chỉ gượng gạo cười. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh cũng không muốn dùng tới chiêu trò như thế. Sự tình còn vượt ra khỏi tính toán của anh, rõ ràng vị thế của đệ tứ trong lòng các yêu quái trong làng còn cao hơn anh tưởng.

- Kakashi, đi ra đuổi đám yêu quái ngoài kia về đi. - Kurama ra lệnh.

Kakashi buồn bực nhận lệnh, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Kurama chậc lưỡi, lại quay qua vợ chồng đệ tứ. Kushina để cho Naruto cầm lược chải lông cho Minato. Rõ ràng tiểu hồ yêu không biết làm, toàn chải ngược và vung vẩy lược cho vui. Thế nhưng đệ tứ vẫn rất vui vẻ lấy bộ lông của mình làm đồ chơi cho con trai, cái đuôi hồ ly còn quấn quanh người cậu bé để cậu dựa vào. Bên ngoài hai cha con, cái đuôi đỏ của Kushina cũng quấn một vòng.

Cả nhà ba người cuộn lại thành một cục lông.

Kurama nhàm chán quan sát. Gia trang đệ tứ là một tổ hợp kỳ lạ. Kakashi rời khỏi ngôi nhà của mình để đến sống ở đây, gần như trở thành con trai của gia chủ. Rin đóng vai trò quan trọng ở đó, nhưng tự nhận mình không thuộc về nó. Những gia nhân chỉ cúi đầu tôn kính, lại không thể phủ định được cách mà họ được xem như một phần gia đình. Chưa bao giờ Kurama nhìn thấy thứ gì giống như vậy ở một gia tộc yêu quái.

- Ngươi nhất định phải làm tới mức này sao?

Minato ngẩng đầu nhìn, hơi nghiêng qua. Kurama nheo mắt.

- Thứ hòa bình mà cả đời ngươi còn chưa hình dung ra đó... Nó thực sự đáng giá cho ngươi không từ thủ đoạn à?

Kushina hơi nao núng, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm của Minato. Anh trầm ngâm một lúc lâu để suy nghĩ, sau đó lại giương đôi mắt xanh nhìn Kurama. Đôi mắt anh sâu như vực thẳm, chứa đầy lý tưởng kiên định. Dù tuổi thọ yêu quái dài, khác với con người thời thượng cổ chỉ sống có mấy mươi năm, nhưng rất ít kẻ có ngộ tính sâu sắc. Có lẽ là vì yêu quái vốn hoang dã, dù bắt chước thì cũng khó có linh tính sinh động giống được như con người. Kurama tự nhận mình là một trong các sinh vật sống lâu nhất ở yêu giới này, nhưng cũng không dám nói mình hiểu được con người nhỏ bé.

Cũng như chuyện hắn không biết vì cớ gì Lục Đạo Tiên Nhân lại phải thỉnh cầu thập vĩ đại thần phân ra thành chín thú thần, nghĩ ra trăm đường để cầu sinh cơ cho yêu giới. Rốt cuộc Lục Đạo là người, mà yêu giới thì lại không còn người nữa. Bản thân không thể cứu vớt đồng loại, nhưng vẫn vì chúng sinh duy trì "đạo" của mình. Quả thật là một chuyện khó hiểu.

- Yêu giới đã lâu chưa có hòa bình trọn vẹn, đây âu cũng là số mệnh Lục Đạo Tiên Nhân đoán trước. - Minato chậm rãi nói. - Nhưng tôi sống hơn ngàn năm, đã từng rất nhiều lần học hỏi người đi trước. Tôi tự hỏi vì cớ gì chiến tranh lại không thể ngừng lại, sau đó liên tục đi tìm câu trả lời. Kurama đại nhân, ngài sống còn lâu hơn cả yêu giới, tôi muốn hỏi ngài một câu: Ngài đã từng thấy hòa bình chưa?

Kurama nghiêm túc suy nghĩ lại. Từ trước khi hắn trở thành Cửu Vĩ thú thần, ở trong ký ức của Shinju để lại, hắn cũng rất khó xác định đâu là hòa bình. Con người từng đấu đá tranh giành lẫn nhau, chém giết rồi lại yêu thương nhau. Sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục, con người rất khó hiểu. Đến nỗi hắn không biết đâu mới là hòa bình, bởi vì kể cả khi chúng không đâm chém nhau thì mỗi ngày thế gian vẫn có chuyện đáng để khóc thương. Con người còn gian xảo hơn hồ ly, đôi lúc giết nhau còn chẳng cần ra tay trực tiếp.

- Ta chưa từng nhìn thấy hòa bình thực sự, hay nói nó thậm chí còn chưa từng tồn tại trên đời. - Kurama vừa nói vừa lắc đầu. - Con người vốn dĩ tham lam, đối với chúng sinh lấy sinh tồn làm mục đích thì hòa bình chính là viển vông. Luôn có cách để đấu đá nhau, giết hại nhau. Con người với đồng loại còn có thể hạ sát, huống hồ gì chúng yêu có muôn vàn chủng loài. Đến thú thần chúng ta còn không hòa hợp, ta không tin các ngươi có thứ gì vượt được ranh giới của hỗn loạn.

Minato gật đầu. Đạo lý này sống ở yêu giới trăm năm đã hiểu, nói gì tới kẻ sống hàng ngàn năm. Nhưng anh cũng không coi đó là câu trả lời, mà vẫn chăm chú nhìn Kurama đòi hỏi thêm. Hắn nheo mắt, suy nghĩ thêm một lúc nữa.

- Nhưng không phải là chưa từng có thứ hòa bình nào trên đời... Trước kia khi nhân loại chưa tuyệt diệt, ông già Lục Đạo đã từng vì hòa bình tạo ra Nhẫn Tông. Ông ta tin rằng mối liên kết của con người với con người có tồn tại, thậm chí ngàn vạn sự sống cũng đều có mặt trong đại đạo. Vì vậy nên ông ta mới thu nhận yêu quái, lấy tấm lòng mình đối đãi với thiên hạ. Ta nghĩ... Không, là Shinju nghĩ. Shinju từng cho rằng đó là điều kỳ diệu nhất trên đời, rằng mối liên kết của Lục Đạo Tiên Nhân tạo ra chính là kết cục tốt đẹp của thế gian. Thế nhưng sau cùng cái kết cục đó cũng chẳng kết thúc viên mãn.

Câu trả lời này làm hài lòng Minato. Anh gật đầu. Chuyện anh làm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chỉ có thể nói là anh to gan, dám đùa giỡn trên dưới các trưởng lão trong làng. Có điều lấy mục đích hòa bình ra mà nói, anh quả là làm việc vô nghĩa. Tuy nói ra lời thì lớn lao, nhưng đích đến lại mù mờ, không khác gì kẻ bộ hành chẳng có lộ trình cả. Muốn hướng tới hòa bình thì thử nhìn lại xem, Đạo Tiên Nhân đã làm tới cái gì? Còn anh đã làm được gì?

Minato dĩ nhiên không dám sánh mình với Lục Đạo Tiên Nhân. Anh còn xa mới có thể so sánh. Giống như anh vì mục tiêu đó của mình dám dùng thủ đoạn, đây đâu phải cách làm của đại đạo.

- Nhiều lúc tôi đã tự hỏi, tại sao Hashirama đại nhân lại cầu ngài bảo vệ yêu giới. Sách sử đều nói là vì muốn tìm chốn dung thân. Tôi lại cho rằng đó là bởi ngài ấy cảm thấy yêu giới loạn lạc quá lâu rồi nên mới muốn tìm lại hòa bình mà Nhẫn Tông từng có năm ấy. Thầy tôi bảo tôi có thể là yêu quái mà vận mệnh đã chọn vì hòa bình, tôi vốn dĩ không quan tâm. Nhưng rồi tôi cũng muốn xem hình dáng nó ra sao, để cho cả thầy tôi và người tôi ngưỡng mộ cũng đều hướng tới đó. Ngài nhìn xem, bây giờ chúng ta đã có bộ mặt của hòa bình rồi.

Kurama trầm ngâm. Từ khi đệ tam tiếp quản hòa bình dường như đã dần xuất hiện. Rồi sau đó đệ tứ lên ngôi, ngoại trừ đám ngoại đạo ra thì yêu giới cũng coi như yên bình. Kurama nhiều năm chẳng quan tâm, tuy chỉ là bề ngoài nhưng quả thực diện mạo giống như Nhẫn Tông năm ấy.

- Tôi không phải người đem hòa bình đến, nhưng nó đã trở thành lời nguyền của tôi. Tôi muốn nhìn thấy nó, muốn con mình lớn lên trong thời đại mà nó tồn tại. So với thế giới tôi đã lớn lên, chắc chắn nó tốt đẹp hơn nhiều. Kurama đại nhân, ngài thử nghĩ chiến tranh hơn hòa bình chỗ nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net