Chương 67 : Ký Ức Đánh Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đầu thu, nhà Otsutsuki đón chào hai sinh linh mới, cũng là cặp song sinh nữ đầu tiên của cả gia tộc.

Đứa trẻ ra đời trước tên là Kaguya, sở hữu một đôi mắt to trong suốt, gương mặt trắng trẻo thanh nhã và một mái tóc bạc dài. Tính nàng thích yên tĩnh, ngày thường không nói nhiều, cũng không thích cùng người khác tranh chấp, đa số thời gian nhốt mình trong phòng đọc sách, luyện chữ. Mặc dù bề ngoài lãnh đạm, nhưng Kaguya lại không phải người khó ở chung, đối xử với người khác luôn là một thái độ ôn hòa bình tĩnh, không coi thường mắng mỏ bất cứ kẻ nào. Hạ nhân trong phủ Otsutsuki đều vô cùng yêu mến vị đại tiểu thư ngoài lạnh trong nóng này.

Đứa trẻ thứ hai tên là Usagi, đồng dạng sở hữu một đôi mắt to trong suốt, gương mặt trắng trẻo thanh nhã, cùng với mái tóc bạc. Nếu chỉ xét ngoại hình bên ngoài, hai vị này quả thực giống nhau như đúc, hệt như hai giọt nước, tác phong cử chỉ cũng tương đồng khiến người ta có cảm giác mơ hồ như đang nhìn vào ảo ảnh. Thế nhưng... chỉ cần họ mở miệng, cho dù là ai cũng có thể phân biệt được ngay lập tức.

"Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không phải cố ý!"

Thanh âm hoảng loạn vang lên từ một góc vườn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của buổi trưa nắng. Trong đình nghỉ mát, một nữ hạ nhân đang hốt hoảng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi tột độ đưa ra lời cầu xin với tiểu nữ hài mười tuổi ưu nhã ngồi ở ghế trên. Nếu để ý kỹ, có thể thấy rõ trên làn váy hồ điệp màu hồng nhạt của nữ hài đã bị tạt ướt một mảng, nước trà xanh sáng hòa với sắc hồng thấm vào da thịt trắng nõn ở bắp chân. Nhìn thấy đối phương không có phản ứng gì, trên mặt hạ nhân kia lộ ra một tia hi vọng, tay chân lanh lẹ lôi ra một chiếc khăn sạch lau chân cho nữ hài.

"Không sao, đây là trà lạnh." Nữ hài rốt cuộc lên tiếng, giọng nói như tiếng suối thấm vào lòng người, trong vắt, mang theo chút non nớt lạnh lùng. Hạ nhân kia lại phảng phất như nghe được tiên âm, cặp mắt lấp lánh nhìn nữ hài, bên trong toàn bộ là sự mừng rỡ sống sót sau tai nạn.

Cũng không thể trách cô hốt hoảng như vậy, chỉ mới tuần trước, một người bạn của cô vì làm rách một ô vải trên váy của nhị tiểu thư mà bị ném vào chuồng ngựa giày vò hết một ngày, sau khi đi ra được mười phút thì tắt thở.

Nếu hỏi hạ nhân phủ Otsutsuki này ác mộng lớn nhất của họ là gì, câu trả lời không phải bị phạt, cũng không phải bị nhịn ăn trừ lương linh tinh, mà là mỗi ngày đều phải căng não phân biệt hai vị tiểu thư!

Nhỏ một giọt nước mắt dưới đáy lòng, nữ hạ nhân âm thầm thưởng cho vận khí của mình một điểm cộng thật lớn. Hai vị tiểu thư của phủ, đừng nói ngoại hình, mà từ tác phong đến cách đi đứng đều giống hệt nhau, còn có chiều cao, ánh mắt, nét mặt, biểu cảm, giọng nói, thực sự là một khuôn đúc ra! Sơ ý đắc tội một trong hai vị, điều đầu tiên bọn họ làm chính là cầu xin mình không đụng phải nhị tiểu thư! Đây chính là vấn đề sống còn từ muôn thuở, cũng chính vì không thể phân biệt mà hạ nhân bọn họ đã thống nhất bỏ đi xưng hô cấp bậc, nếu gặp mặt riêng hai vị đó thì đối với ai cũng đều treo trên miệng hai chữ 'tiểu thư'.

Nữ hạ nhân nghĩ nghĩ, càng cảm thấy vận số mình hôm nay còn chưa tận. Thu thập xong bàn trà, đang chuẩn bị cáo lui, một giọng nói trong vắt vang lên từ phía sau, chỉ có một chữ, lại như búa tạ đóng đinh hai chân cô tại chỗ, không sao di chuyển tiếp được.

"Tỷ."

Nữ hài mới tới một thân váy lụa tơ tằm đỏ rực, tay áo thêu chỉ vàng, trên thân váy là họa tiết đồ đằng màu bạch ngọc chìm, gương mặt không chút biểu tình quét một vòng qua đình, ánh mắt dừng lại ở làn váy chưa khô kia, tròng mắt híp lại.

Da đầu nữ hạ nhân run lên, nhanh như cắt quay đầu, quỳ xuống. "Nhị tiểu thư!" Trong giọng nói không giấu được sợ hãi.

"Ngươi làm đổ nước?"

"Vâng, là nô tỳ bất cẩn làm đổ chén trà, nhưng nô tỳ không phải cố ý, cầu nhị tiểu thư tha mạng!"

Ánh mắt nữ hài mới tới nháy cũng không nháy. "Tới hình phòng."

"Cầu nhị tiểu thư tha mạng!" Nữ hạ nhân khàn giọng kêu lên, nước mắt rơi đầy mặt. Đây cũng không phải cô cố ý diễn, mà là sợ hãi thật. Đi vào hình phòng chỉ có con đường chết, mà lời nhị tiểu thư nói thì tuyệt đối không phải đùa đâu!

"Usagi." Nữ hài váy hồng nhìn thấy cảnh này, ôn nhu gọi, giọng nói cưng chiều xen lẫn bất đắc dĩ. Hướng ánh mắt nhìn vẻ tái nhợt trên mặt hạ nhân vẫn đang quỳ kia, nàng phất tay ra hiệu. "Lần sau cẩn thận một chút."

"Vâng, cảm tạ hai vị tiểu thư!"

Nhìn bóng nữ hạ nhân nháy mắt rời khỏi, Usagi hừ lạnh. "Tỷ cứ dung túng bọn họ."

"Đây không phải lỗi lớn." Kaguya cười dịu dàng.

"Loại người vừa nhát gan yêu mạng vừa vụng về hỏng việc, tâm lý rất tồi tệ, chỉ cần đứng trước quyền lợi và uy hiếp, chuyện gì cũng dám làm." Ánh mắt Usagi băng lãnh như một mũi dao.

"Được rồi, cũng do ta không chú ý tránh nữa." Kaguya bất đắc dĩ lắc đầu, kéo một đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn đá lấy một miếng đưa cho Usagi, đã thấy người kia cúi xuống, hai tay cầm khăn tỉ mỉ miết sát vạt váy, qua một lát quả thực dễ chịu hơn.

"Cảm ơn muội." Ánh mắt Kaguya không giấu nổi ý cười.

"Nghe nói đêm nay ngoài phủ có lễ hội." Usagi ăn hết khối điểm tâm Kaguya đưa cho, hai mắt thỏa mãn nheo lại. "Chúng ta đi chứ?"

"Được." Kaguya hiếm khi cười rộ lên, hai tay nhéo má Usagi, cảm giác giống như đang nhéo ảnh mình trong gương, vô cùng thú vị. "Bọn họ đều nói muội là người ngoài lạnh trong lạnh, ta không thấy vậy đâu."

"Cần gì quan tâm lời đám người đó." Usagi bĩu môi khinh thường, kéo ma trảo của Kaguya ra, cặp mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh vị tỷ tỷ song sinh thân thiết nhất. "Trên đời này, ta chỉ quan tâm tỷ."

"Chúng ta là tỷ muội song sinh." Kaguya cười. "Không xa không rời."

"Đúng vậy." Usagi cũng cười. "Không xa không rời."

Tối hôm đó, tiết trời nóng bức chẳng kém buổi trưa là bao. Hai tỷ muội trang dung đơn giản, không mang theo tùy tùng vệ sĩ, song song đi bộ trên đường.

Không khí của lễ hội cho dù là ở bất cứ đâu cũng đều rất náo nhiệt. Hàng quán trải dài, dòng người nối đuôi nhau bước đi, tiếng nói tiếng cười râm ran cả một vùng trời đất. Kaguya và Usagi dạo quanh mấy vòng, ăn uống, chơi trò chơi, thả đèn lồng, giải ô chữ,... mắt thấy phía đối diện có một gian hàng nướng takoyaki thơm phức, còn chưa đặt chân tới, trời đột nhiên đổ mưa.

Roẹt.

Ngay khoảnh khắc hạt mưa đầu tiên xuất hiện, Usagi đã phát hiện ra. Một màn chắn vô hình mở rộng bao trùm cả hai người, những hạt mưa rơi tới hướng này đều biến mất không dấu vết.

"Tỷ xem này, mưa rồi." Giọng nói Usagi nhiễm thêm vài phần vui vẻ, đôi mắt ngọc trai phản chiếu từng giọt nước mưa đang rơi, càng thêm long lanh rực rỡ.

"Tình hình này chúng ta phải về sớm thôi..." Kaguya nhìn mọi người vội vã đi tìm chỗ trú, chủ các gian hàng thì nhanh tay thu thập đồ đạc, cả một con đường chật chội nháy mắt rộng thênh thang, lại nhìn màn chắn xung quanh mình, thấp giọng nhắc nhở. "Muội không cần tốn sức lực vào mấy chuyện thế này."

"Tỷ đừng lo, ta tự có chừng mực." Usagi ôn thanh đáp, hai mắt dán chặt vào màn mưa bên ngoài, chân bước từng bước đều đặn. Từ nhỏ nàng đã rất thích ngắm mưa. Cảm giác chứng kiến một màn nước dày đặc rơi thẳng tắp từ trên trời xuống, sau đó vì hướng gió mà ngả nghiêng trái phải, rồi đáp xuống mặt đất, thấm đẫm vạn vật như một nghi thức rửa tội, tẩy đi tất cả dơ bẩn, trong tai trong mắt đều chỉ còn nghe thấy tiếng mưa, khung cảnh này nàng xem bao nhiêu lần cũng không chán.

Hai người họ cứ vậy thản nhiên đi trên đường, từ đầu đến cuối không hề dính một giọt nước, những người đứng trú mưa chứng kiến cảnh này chỉ có thể thầm sinh hâm mộ. Đối với người dân cả làng, gia tộc Otsutsuki là một sự tồn tại cao quý không thể với tới, bởi mỗi người trong tộc sinh ra đều sở hữu những năng lực khác nhau, mạnh hơn bất kỳ ai trong đám dân thường bọn họ.

Đại tiểu thư Otsutsuki Kaguya lãnh đạm ôn hòa, trời sinh lại có năng lực công kích. Chỉ với một ý niệm, nàng có thể khiến người đối diện gục ngã thậm chí tử vong khi còn chưa kịp biết lý do. Loại năng lực nắm giữ sinh sát trong tay này khiến mọi người cực kỳ kiêng kỵ nàng, dẫu cho hiện tại Kaguya chỉ mới mười tuổi.

Nhị tiểu thư Otsutsuki Usagi, tính tình lạnh lùng ác liệt, lại có năng lực về phòng ngự. Chỉ trong tích tắc, nàng có thể tạo ra một màn chắn vô hình mà không có bất cứ loại đao thương sắc bén nào có thể xâm nhập, hình thành nên một phòng ngự tuyệt đối. Hai người này đã nổi danh khắp mọi nơi, là cặp đôi công thủ toàn diện nhất, một khi đi cùng nhau sẽ chẳng có kẻ nào chán sống trêu chọc.

Mưa rơi chừng nửa giờ đồng hồ. Thời điểm hai tỷ muội hồi phủ, xung quanh chỉ còn một mảnh tĩnh mịch, những nơi có khả năng đọng nước đều đã được người hầu quét tước sạch sẽ. Rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, cả hai bước lên chiếc giường khổng lồ đặt giữa phòng, kéo chăn bông vừa dày vừa lớn, mặt đối mặt cười hì hì.

"Ngủ ngon!"

Hai giọng nói giống hệt nhau phát ra, đồng thanh như chỉ từ một người. Ánh trăng bên ngoài rọi lên hai nửa gương mặt áp vào gối, tăng thêm một phần nhu hòa ngây thơ.

Đêm, dần trôi.

oOo

Bảy năm sau.

"Tỷ tỷ ta đâu rồi?"

Trên đấu trường rộng lớn, Usagi một thân võ phục đỏ rực, mái tóc bạc dài tới thắt lưng được búi cao, đôi chân thon dài nhảy thoăn thoắt xuống bậc thang, lạnh giọng hỏi một người phụ trách.

"Hồi nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã rời phủ từ sáng, tới giờ vẫn chưa trở về." Người phụ trách nơi này đã quen với câu hỏi sau mỗi lần luyện tập của nhị tiểu thư, dựa vào thông tin có được trả lời.

"Sao?" Usagi ngoài ý muốn cau mày, cặp mắt ngọc trai sắc như dao cạo, thân hình mảnh khảnh của một thiếu nữ mười bảy tuổi lại ẩn giấu khí thế của cao thủ bậc nhất, lạnh lùng phun ra hai chữ. "Đi đâu?"

"Hồi nhị tiểu thư, là phủ chính của gia tộc." Người phụ trách kia sợ hết hồn, đầu cúi gằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào họa tiết tinh xảo trên võ phục thiếu nữ, trán toát mồ hôi lạnh trả lời. Tại sao hắn lại xui xẻo trực vào ngày hôm nay chứ?

Phủ chính ư? Usagi nhướn mày, tâm tư hoàn toàn bị hai chữ này dẫn dắt, không quan tâm tới sắc mặt xám ngắt của người đối diện, vẻ mặt ngưng trọng quay về chỗ ở của mình.

"Chuẩn bị xe." Âm trầm nhìn tòa đại viện không có gì thay đổi, Usagi lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng, nhị tiểu thư." Từ trước tới giờ chưa từng phản đối bất cứ mệnh lệnh nào, lão quản gia lên tiếng đáp ứng, cấp tốc chuẩn bị một cỗ xe ngựa cùng bốn gã hộ vệ, hộ tống nhị tiểu thư xuất phủ.

Phủ chính của gia tộc Otsutsuki kỳ thực không nằm trong làng. Từ mười hai năm trước, thời điểm Kaguya và Usagi vừa lên năm, tộc trưởng phu nhân rốt cuộc thành công hạ sinh được quý tử đầu lòng, liền dứt khoát cho chuyển tỷ muội hai người tới tòa phủ đệ hẻo lánh này, dùng tài sản phụ mẫu họ để lại giao cho họ, từ đó tự sinh tự diệt. Phụ thân thân sinh của Kaguya và Usagi vốn là em trai tộc trưởng, phu thê bọn họ vì bạo bệnh mất sớm. Kể từ khi tới đây, ngoài tỷ muội hai người là chủ tử, những kẻ còn lại toàn bộ đều là hạ nhân, chưa từng có ai trong gia tộc tới đây thăm hai người.

Usagi càng nghĩ càng thấy bất an, xe ngựa vừa dừng trước cổng chính, lập tức xoay người nhảy xuống.

"Vị tiểu thư này..." Hộ vệ giữ cửa nhìn thấy dung mạo của nàng, hơi ngẩn ra. Nếu hắn không nhầm thì... nãy giờ đâu đã có ai rời khỏi đây?

"Ta là Otsutsuki Usagi." Nhận ra nghi hoặc của hắn, Usagi lên tiếng. "Tỷ tỷ song sinh của ta, Kaguya buổi sáng có tới nơi này. Ta đến tìm tỷ ấy."

"Ra là vậy, phiền ngài đợi một chút." Một trong bốn hộ vệ quay đầu chạy vào phủ, một lát đã trở lại, sau lưng có thêm một người.

"Tiểu thư Usagi." Người tới là quản gia hai đời của nhà Otsutsuki, cặp mắt khôn khéo minh mẫn, trên mặt bày ra nụ cười không kiêu ngạo không siểm nịnh. "Tiểu thư Kaguya đang ở bên trong, mời người theo lão nô vào."

Số lần tiếp xúc của Usagi với vị quản gia này không nhiều, nhưng ấn tượng lại vô cùng sâu đậm, bởi tính tới thời điểm hiện tại, lão ta là người duy nhất có thể phân biệt được hai tỷ muội nàng mà không cần dùng tới byakugan.

Phủ chính của gia tộc Otsutsuki là nơi có quy mô lớn nhất trong tất cả công trình có mặt ở tinh cầu thời điểm này. Đập vào mắt đầu tiên là con đường lát đá không thấy điểm tới, hòn non bộ xanh biếc, đồ án của trận pháp dịch chuyển rải trên từng viên sỏi, cùng mắt trận ẩn khắp mọi nơi. Bước theo chân lão quản gia hướng về nơi được xem là từ đường của gia tộc trong trí nhớ, Usagi bắt được tia liên kết song sinh mạnh mẽ, đáy lòng càng thêm khẩn trương.

"Một thời gian không gặp, hai vị tiểu thư càng lúc càng giống nhau." Quản gia lơ đãng mở lời. "Lần này tộc trưởng chỉ gọi tiểu thư Kaguya tới, người cũng đừng nghĩ nhiều."

"Ta e là khó." Usagi kích hoạt byakugan, gân hai bên thái dương tỏa ra, đồng tử âm thầm do thám khắp mọi hướng, giọng nói không có một tia nhiệt độ. "Nếu không phải tỷ ấy có nhắn lại một tiếng với hạ nhân phủ ta, ta còn tưởng tỷ ấy bị bắt cóc rồi."

Lão quản gia khóe môi giật giật, nghiêng đầu nhìn, cố gắng tìm ra một tia đùa cợt trên mặt Usagi, lại kinh ngạc nhận ra biểu cảm của nàng từ đầu đến cuối đều là vẻ lạnh lùng cố hữu. Cười gượng một tiếng, hắn dẫn nàng tới trước cánh cửa khắc hai chữ 'từ đường', đưa tay gõ nhẹ, nói vọng vào trong. "Tộc trưởng, tiểu thư Usagi tới rồi."

"Vào đi."

Theo lời này, cửa mở ra, Usagi lập tức thấy Kaguya đang đứng chính giữa đại sảnh. Trước mặt nàng ngồi năm người, ba nam hai nữ, tất cả đều đang hướng mắt qua đây.

"Ồ." Tộc trưởng của gia tộc Otsutsuki là một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, cặp mắt trắng đặc trưng mang theo vẻ nghiêm túc của kẻ đứng đầu, nhìn thấy nàng tiến vào cũng không chút thay đổi. "Tới đón tỷ tỷ sao?"

Usagi không đáp, chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Kaguya. Loại thái độ này lọt vào mắt cặp trưởng lão già đang ngồi phía trên, lập tức bị quy thành vô lễ. Chỉ thấy nữ trưởng lão nhíu mày. "Chẳng có phép tắc gì cả, trưởng bối hỏi mà ngươi dám đáp lại bằng cách đó sao?"

"Được rồi, người trong nhà cả, sao phải chấp nhặt những quy tắc này chứ?" Trước khi Usagi – với một ánh nhìn tràn ngập tử khí lên tiếng, tộc trưởng đã đoạt lời trước. Hắn từ trên cao nhìn xuống hai tỷ muội vẫn đang đứng, ra hiệu cho họ rời đi, còn kêu quản gia chuẩn bị xe ngựa.

"Sao ngài phải khách khí với chúng như vậy?" Nữ trưởng lão khó hiểu. "Mệnh lệnh từ trên ban xuống, cho dù muốn hay không chúng đều vẫn phải thi hành mà?"

"Nếu Usagi dễ đối phó như lời ngươi nói thì còn lo cái gì." Sắc mặt tộc trưởng nghiêm nghị. "Ngươi không thấy ánh mắt con bé nhìn ngươi lúc nãy sao? Từ khi nó bắt đầu có ý thức, ta đã biết nó không giống với bất cứ đứa trẻ nào. Mức độ tàn nhẫn của nó so với kẻ đã giết qua hàng trăm người như ngươi, tuyệt không thấp hơn chút nào đâu."

"Ngài nói vậy là có ý gì?" Nữ trưởng lão sửng sốt.

"Từ năm nó tám tuổi." Tộc trưởng thẳng thắn trả lời. "Suốt chín năm trời, nó tiêu diệt toàn bộ các đội ám sát ta cử đi."

Tin tức này như một quả bom dội xuống, tất cả mọi người trợn mắt kinh hãi. Nữ trưởng lão hỏi. "Ngài ám sát chúng sao?"

"Chỉ Usagi thôi." Tộc trưởng đáp. "Ban đầu ta vốn chỉ muốn thăm dò trình độ phòng ngự của nó, ra tay cũng không nặng, nhưng bất kể là hồi đó hay bây giờ, nương tay hay hạ sát chiêu, kết cục của đám sát thủ đó chỉ có một, là chết không thấy xác." Giọng nói tộc trưởng không giấu được kiêng kỵ. "Kaguya có năng lực công kích nhưng tâm địa của nó vẫn xem như thiện lương, còn Usagi này, trời sinh phòng ngự tốt, lại quên không cho nó lương tâm của một con người. Nó hoàn toàn không biết gì là thông cảm sinh mạng."

"Vậy chúng ta cử Kaguya đi làm loại nhiệm vụ kia, ổn sao?" Tộc trưởng phu nhân một mực không lên tiếng, đột nhiên mở miệng xen vào. "Nếu như Kaguya nói với Usagi chuyện hôm nay, con bé chắc chắn sẽ nháo ầm lên, phiền phức cũng không nhỏ. Không bằng cho cả hai đứa nó đi luôn?"

"Sớm muộn gì cũng sẽ đi, nhưng tuyệt đối không phải lúc này." Tộc trưởng kiên định đáp. "Thế hệ này gia tộc chúng ta không có nhiều hạt giống tốt, năng lượng dự trữ cũng sắp cạn. Du hành qua các miền không thời gian trước giờ đều rất nguy hiểm, nếu hai đứa nó thực sự biến mất cùng nhau, không phải chúng ta lỗ vốn sao?"

"Tộc trưởng nói phải." Nam trưởng lão tiếp lời. "Để tiểu thư Kaguya đi trước vẫn là thích hợp nhất, vừa đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, còn thuận tiện giam chân Usagi lại đây, tính tình Kaguya luôn rất biết ưu tiên lợi ích toàn cục, khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều."

Bốn người lớn bắt đầu hăng say trao đổi, chỉ còn lại thiếu niên da trắng ngồi trầm mặc một bên. Cậu ta có mái tóc dài màu xanh nhạt, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mang một vẻ đẹp phi giới tính. Đây cũng chính là con trai duy nhất của tộc trưởng, năm nay vừa tròn mười hai – Otsutsuki Momoshiki.

Giờ khắc này, trong đầu Momoshiki đang không tự chủ mà so sánh hai tỷ muội song sinh kia. Trước kia hắn chưa từng nghĩ trên đời này có thể tồn tại hai người giống nhau đến như vậy. Cái loại giống nhau này quỷ dị tới mức như đang soi gương, từ ngoại hình đến khí chất đều giống hệt. Nếu không phải đã ngồi đây suốt từ đầu và chứng kiến khác biệt trong thái độ trò chuyện giữa hai người, hắn tuyệt đối không dễ tìm ra điểm mấu chốt để phân biệt bọn họ.

Nhớ lại ánh mắt Usagi nhìn nữ trưởng lão khi nãy, Momoshiki lâm vào trầm tư. Ánh mắt của người chị họ thứ hai này, mang theo thứ sát ý tuyệt đối không thể tìm thấy trên người Kaguya.

Rất đặc biệt... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net