Chương 4 : Định mệnh của chúng ta (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sa mạc....
Như mọi ngày khác, nơi đây bốn phía mênh mông đầy cát và nóng rực tựa một lò lửa khổng lồ. Xa xa kia, mặt trời dường như chẳng hề mệt mỏi trong việc thiêu đốt những hốc cây đã khô quắp xung quanh. Hơi nóng tỏa ra khắp nơi, thấm vào từng lớp đá dày của tòa thành và ăn mòn đi sức sống của bất kỳ ai cố chống lại nó. Sâu trong cung điện xa hoa kia dường như cũng chẳng thoát khỏi vòng vây của cái nóng, thậm chí còn có phần oi bức hơn. Dọc khắp hành lang gỗ dài nâu sẫm, các thành viên cấp cao của hội đồng bước đi một cách từ tốn đến kì lạ. Xầm xì, luyên thuyên, dè bỉu. Có lẽ họ đang bàn bạc về chuyện gì đó, một vấn đề sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Suna chăng?
Lạc lõng trong dòng người khó chịu đó, xuất hiện một khuôn mặt nổi bật, người con gái với vẻ nghiêm trọng hiện rõ lên từ ánh mắt đang xuyên qua đám hội đồng đi về hướng ngược lại. Mái tóc vàng thô ráp do cháy nắng được búi thành từng chùm một cách gọn gàng và đầy mạnh mẽ. Dù cho mặt trời đang ra sức gào thét ngăn cản con người hoạt động, nàng vẫn chạy hối hả phớt lờ lưng áo quân nhân màu đen đã ướt đẫm mồ hôi, tà váy nhanh chóng lướt qua hành lang cũ kĩ. Những bước chân ngày càng gần hơn và tiến vào căn phòng rộng lớn, nơi vừa diễn ra một cuộc họp "sôi nổi". Nàng đưa tay vịnh vào thành cửa, giọng nói trầm khàn đứt quãng xen kẽ với những hơi thở gấp gáp, xé toạc sự yên tĩnh cô độc trong căn phòng.
- Ka...Kazekage-sama!(*) Tôi vừa nghe được thông báo._ Temari dừng lại một chút lấy hơi, sắc mặt nàng trông đầy vẻ bàng hoàng mà cũng chẳng kém phần khó chịu._- Có thực là, người đó sẽ đến đây?
Ở phía giữa căn phòng, Kazekage-sama đang ngồi nghiêm nghị bên chiếc bàn họp, ánh mắt xanh lục bảo khẽ lướt nhìn Temari, ánh mắt đấy, bao giờ cũng chứa chất nhiều tâm sự. Chàng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, và cũng chẳng khó khăn gì để nhận thấy nét bực dọc trên khuôn mặt cương nghị của chị mình. Cũng phải thôi, khi mà Temari hoàn toàn chẳng ưa gì người đó.
Mái tóc đỏ chập chờn bay trong hơi nóng của gió và cát, chàng từ tốn đứng dậy rời khỏi chiếc ghế uy quyền, vị trí danh giá của một Kazekage. Cát như bị cuốn theo bởi một sức hút kì lạ, nhẹ nhàng trôi cùng bước chân chàng đến bên thành cửa sổ được chạm khắc tinh xảo cuối căn phòng. Ánh mắt lục bảo nhìn xa xăm, chàng có thể cảm nhận được cảm giác ấy, cảm giác về sự bất an sẽ nhấn chìm và chôn chặt trái tim chàng trong bể thống khổ của nhân loại. Gió cứ lùa vào những làn tóc mượt mà, chàng tưởng như mình đã thấp thoáng nghe được giọng của biển cả. Nó gào thét dữ dội, về nỗi đau đang ngự trị trong trái tim băng giá này. Trong phút chốc, hình ảnh người con gái với mái tóc nâu ngắn mềm mại bỗng vụt qua tâm trí, kí ức xa xưa mờ nhạt không rõ.
Chợt, những hình ảnh của người con gái ấy bỗng tan biến thành làn cát của đại mạc khi tiếng nói thấp khàn của Temari lại một lần nữa vang lên.
- Ngài..._ Nàng ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi_- Bao giờ đến thế, người đó ấy?
Chàng trai tóc đỏ khẽ quay người lại, gương mặt vẫn trầm tĩnh như mọi ngày, giọng nói chàng đều đều vang lên, chẳng hề biến sắc.
- Khoảng hai ngày._ Chàng đáp gọn, ánh mắt nhìn thẳng vào Temari.
- Vậy Ngài định sẽ làm gì, Kazekage-sama?_Temari trông có vẻ khó chịu với cái kiểu điềm tĩnh mà bí ẩn của cậu em trai mình.
Bỗng...
- Có cần phải thế không, chị Temari?
Một giọng nói lạ lẫm bỗng vang lên từ sau cánh cửa gỗ tràm đã sờn màu. Nơi ấy xuất hiện dáng người cao ráo của một thanh niên khỏe mạnh. Bộ quân phục màu đen sẫm, những nét mực màu tím vẽ ngoằn ngoèo trên mặt khiến anh ta trông thật nguy hiểm.

- Kính ngữ (*) ấy..._Người áo đen lại lên tiếng, lẫn trong lời nói than phiền dường như có chút mệt nhọc_- Xưng hô với Garra như vậy thật là ngượng miệng, đều là người thân cả còn gì.
- Em nghĩ mình là ai hả, Kankurou? Sao em dám gọi thẳng tên của ngài Kazekage như thế chứ?_ Sau một khoảnh khắc ngỡ ngàng, Temari đã lấy lại nhận thức của mình, phải nói là nàng cực kì ghét cái thái độ không có phép tắc trên dưới đó của Kankurou.
- Bà chị cũng cứng nhắc quá rồi đó._ Anh ta khẽ nhún vai tỏ vẻ không chấp nhặt, nhưng rồi nhanh như cắt, ánh mắt đen tuyền lại trở nên nghiêm nghị khi nhìn vào chàng trai tóc đỏ vẫn đang âm thầm theo dõi.
- Gaara...à...à không, Kazekage-sama._ Cú liếc xéo của Temari làm Kankurou lạnh dọc theo từng đốt sống, tốt nhất là nên xưng hô cho tử tế nếu không muốn có vài trận xung đột vô bổ trong gia đình._-...Đội truyền tin vừa nhận được bức thư này từ làng Sương Mù, họ cũng đã giải mã nó rồi._ Vừa nói, Kankurou vừa lấy từ trong túi phòng bị (*) ra một cuộn giấy rồi đưa cho Gaara, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu em út của mình.
Gaara từ tốn bước đến gần nhận lấy. Chàng cẩn thận mở ra, đôi mắt lục bảo liếc nhanh qua từng hàng một nhưng tuyệt nhiên không hề bỏ sót chữ cái nào. Khóe môi từ trước đến nay vốn dĩ vẫn im lìm như thế bỗng chốc nhếch lên một nụ cười hiền dịu mà tràn đầy bí ẩn. Tròng mắt xanh ngọc khẽ nhắm lại sau khi đã lướt qua hàng chữ cuối cùng. Chàng nhẹ nhàng gấp cuộn giấy lại, chậm rãi từng bước một lướt qua Kankurou và Temari vẫn đang ngây người chẳng hiểu gì sất.
- Có chuyện gì vậy, Ngài Kazekage-sama?_ Temari đột ngột lên tiếng trước, nàng còn không giấu được sự tò mò ẩn chứa trong giọng nói của mình.
Thế nhưng...
Đáp lại sự tò mof ấy chỉ là một ánh mắt đầy lo toan và suy tính màu lục bảo, chất giọng trầm thấp mà điềm tĩnh quen thuộc lại vang lên.
- Có lẽ Sự sẽ có khá nhiều vị khách trong hai ngày tới._ Nói xong, Gaara bước đi, rời xa căn phòng, không hề quay đầu nhìn lại cũng chẳng thiết quan tâm xem câu trả lời của chàng đã làm hài lòng hai người kia hay chưa. Bởi lẽ, Gaara đang bị cuốn trôi theo những vòng xoáy cảm xúc của chính mình.
Trong cái nắng nóng của mùa hạ, mái tóc đỏ khuất dần sau những mái vòm đơn bạc của cung điện. Temari và Kankurou dường như có thể nghe thấy rất rõ, đâu đó xa xa nơi người con trai kiên cường kia là tiếng tan chảy của một trái tim băng giá lạnh lẽo...bởi niềm vui, sự hứng khởi, nhưng...cũng có thể là nỗi buồn dai dẳng...
=======*=======
Trong chương này dùng khá nhiều thuật ngữ mà chỉ có những ai từng xem "Naruto" mới hiểu rõ được.
*Kazekage
Vùng đất chia thành năm quốc qua gồm : Phong Quốc, Hỏa Quốc, Thủy Quốc, Lôi Quốc và Thổ Quốc.
Mỗi quốc gia có 1 làng quân sự riêng nhằm bảo vệ lãnh thổ bờ cõi, có thể nói làng quân sự chính là mạng sống của quốc qua, chỉ cần làng quân sự thất thủ, đất nước cũng sẽ thất thủ.
Phong Quốc có làng Cát (Suna)
Hỏa Quốc có làng Lá
Thủy Quốc có làng Sương Mù
Lôi Quốc có làng Mây
Thổ Quốc có làng Đá
Mỗi một làng quân sự sẽ do một vị trưởng làng tối cao đứng đầu.
Làng Cát có Kazekage
Làng Lá có Hokage
Làng Sương mù có Mizukage
Làng Mây có Raikage
Làng Đá có Tsujikage
Năm vị trưởng làng đại diện cho năm người mạnh nhất, không chỉ là về làng quân sự mà còn cho cả một quốc gia.
* Kính ngữ :Từ kính trọng được thêm vào cách xưng hô nhằm tôn trọng người bề trên, bậc tri thức, quý tộc.
* Túi phòng bị : Xem phim hay đọc truyện đều hay thấy cái túi này, khá nhỏ gọn đeo ở bên hông, chứa vú khí, dược liệu hoặc các vật dụng cần thiết.
=======*=======
Có lỗi chính tả không nhỉ? 😞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net