Chapter 14: Chuunin competition...with Anbu?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba mươi phút, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn. Nhưng với những thí sinh trong kỳ thi Chuunin lần này thì nó dài như một thế kỷ vậy.

Tất nhiên, với những giám khảo cũng thế.

Hãy thử nghĩ xem, bị nhốt vào cùng một căn phòng với gần trăm con người khác, bị chịu sức ép kinh hồn từ hơn chục vị giám khảo ai nấy mặt mày như muốn nói: "Gian lận là bố chém", đặc biệt là lại còn thêm bốn thanh niên Anbu chốt cứng bốn góc phòng nữa. Tôi tự hỏi là vẫn còn thanh niên nào bình tĩnh để gian lận một cách perfect được không?

Không. Nisshoku dám khẳng định, là không.

Anh đảo đôi mắt đen láy sắc sảo của mình qua những gương mặt cả quen lẫn lạ trong phòng, thở dài trong bụng. Anh biết là mình cũng khá nhẫn tâm khi nhận lời làm bảo vệ khiêm nhân vật tạo sức ép cho cái kỳ thi ngớ ngần này, nhưng rõ ràng, sự có mặt của anh cùng ba đồng đội đã tạo một áp lực không nhỏ cho các thí sinh. Nhưng chúng nên thấy may mắn vì anh không phải giám khảo chính thức, nếu không là cả phòng không còn lấy một mống cho xem.

Nisshoku dừng ánh mắt tại cậu bé tóc đen ngồi gần cuối. Cậu nhóc đã nhận ra "chiêu trò" của cuộc thi này, và bật Sharingan từ lâu. Sakura thì vốn đã chẳng có vẻ gì khó khăn từ đầu rồi, đúng như Kakashi nói, cô bé vô cùng thông minh, thông minh đến mức anh chẳng phải dạy gì nhiều cho cô bé cả. Những Ninja khác, dù mới chỉ là Genin, nhưng cũng đã có khả năng thu thập thông tin khá tốt rồi, trừ một vài thanh niên ngu xuẩn vừa bị đá đi hồi nãy.

Người đáng lo ngại ở đây là...

Nisshoku nhìn cậu bé tóc vàng đang ôm đầu kêu trời ở vị trí số 53, trong đầu suy tính n cách để tuồn thông tin cho cậu mà không bị Morino Ibiki phát hiện. Dám hai đứa kia cũng đang suy nghĩ như vậy lắm, và cả cô bé tóc xanh đậm ngồi bên cạnh Naruto nữa.

Hyuga Hinata, con gái của Tông Gia tộc Hyuga, nhưng bị chính cha mình khinh bỉ vì đánh thua cả đứa em gái. Nisshoku nở nụ cười mỉa mai sau chiếc mặt nạ mèo, anh và cô bé, cũng chẳng khác nhau là bao nhiêu, đều bị chính gia đình mình chối bỏ. Tuy rằng, người chối bỏ anh không phải cha anh, và cũng không phải vì anh yếu ớt, nhưng suy cho cùng thì...anh và cô bé cũng là đồng loại.

Là đồng loại, chắc chiêu đó sẽ dùng được, nhỉ?

____________________________________________________________

Với Hinata, kỳ thi này cũng không hẳn là quá khó khăn. Byakugan giúp cô bé có thể nhìn xuyên qua mọi thứ, bài của cô bé cũng đã làm xong từ lâu. Điều khó khăn bây giờ là, làm thế nào để cho Naruto biết đáp án?

Hinata thích Naruto, đây là điều mà ai cũng biết, trừ những thằng ngố như Naruto. Vì thế, cô bé sẵn sàng làm mọi thứ để giúp cậu, dù có bị loại khỏi kỳ thi này đi chăng nữa. Nhưng, nếu không cẩn thận, cô bé sẽ làm cậu bị ảnh hưởng mất.

Mình nên làm gì đây? Hinata cau mày nghĩ ngợi. Phải làm gì mới đúng?

Hyuga Hinata - sama.

Hinata giật mình bởi giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu cô bé.

Shh, đừng làm ồn nếu cô không muốn bị loại.

Hinata lập tức im bặt. Ai vậy? Cô bé hỏi qua suy nghĩ.

Đừng lo, tôi sẽ không làm hại cô. Tôi là Nisshoku, bạn của Naruto - kun. Hinata - sama, cô có muốn giúp Naruto - kun không?

Có, có chứ.

Thế thì làm theo lời tôi.

Theo như sự chỉ dẫn của người tên Nisshoku, Hinata lén thì thầm với Naruto, bảo cậu đổi bài cho mình. Naruto ngơ ngác một chút, nhưng cũng làm theo. Hai cô cậu bé đổi bài cho nhau, bài của Hinata ghi đầy đủ đáp án, còn của Naruto thì trắng tinh. Hinata bảo cậu hãy sửa tên và nét chữ cho giống cậu, Naruto vui vẻ làm theo mà không nghi ngờ lấy một chút, thậm chí còn thấy biết ơn và yêu quý Hinata hơn.

Hinata lén liếc qua các vị giám khảo và các thí sinh khác, thật may là không một ai chú ý đến cô bé. Cô bé thở phào nhẹ nhõm.

Cảm ơn, Nisshoku - san.

Không có gì, làm bài nhanh lên đi.

Hinata vội vàng cắm cúi viết lại đáp án. Nisshoku mỉm cười, cô bé đâu biết rằng, anh đã lén cài ảo thuật lên các giám khảo, bao gồm cả Ibiki, để giúp cho mấy đứa nhóc đệ tử của Senpai vượt qua trót lọt. Ibiki chỉ nhờ anh làm bảo vệ, chứ đâu có bắt anh không được giúp chúng nó gian lận chứ.

Nhưng, chắc anh nên mời họ đi ăn một bữa để tạ tội vậy.

_ Bốn mươi lăm phút đã trôi qua. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu câu hỏi số mười.

Ngay khi Naruto vừa dừng bút, Ibiki đột nhiên lên tiếng. Những thí sinh trong phòng giật mình, bầu không khí vốn đã căng thẳng nay lại càng căng thẳng hơn. Nisshoku giữ người đứng yên, nhưng đôi mắt lại liếc về phía Ibiki. Hai mươi năm trước, thứ câu hỏi như thế này sẽ không tồn tại. Thay vào đó họ sẽ bị quăng thẳng vào chiến trường để chứng tỏ khả năng. Đúng là thời thế càng ngày càng thay đổi rồi nhỉ.

_ Nhưng, trước khi công bố câu hỏi. _ Ibiki tiếp tục. _ Chúng ta cần có thêm một nguyên tắc nữa.

Đúng lúc đó, Kankuro, thí sinh từ Làng Cát mở cửa bước vào. Cậu đã xin ra ngoài đi vệ sinh vài phút trước, và trở về rất đúng lúc cùng với giám khảo đi theo. Nisshoku thầm cười khinh bỉ trước trò đùa nhạt nhẽo này, ngáng chân tên giám khảo giả mạo khiến nó ngã đập đầu vào bục gỗ. Lớp da bên ngoài của nó vỡ ra, để lộ phần gỗ bên trong. Kankuro nghiến răng, lườm Nisshoku như muốn ăn tươi nuốt sống anh, rồi bỏ mặc con rối của mình mà về chỗ.

Ibiki liếc Nisshoku một cái, rồi thản nhiên bước qua người con rối, tiếp tục nói:

_ Đó là, Quy tắc tuyệt vọng.

Câu hỏi này, các thí sinh được phép lựa chọn trả lời, hay không trả lời. Nếu không trả lời, điểm sẽ lập tức về không, tức là trượt. Còn nếu chọn trả lời, đúng thì không sao, còn nếu sai...người đó cùng đồng đội sẽ mất quyền thi Chuunin vĩnh viễn.

Sau lớp mặt nạ mèo, người đàn ông trẻ tuổi cười mỉa mai. Quả không hổ danh là chuyên gia thẩm vấn, Morino Ibiki, chiêu này của ông, độc lắm. Với một kẻ đã được trải qua huấn luyện như Nisshoku, anh sẽ chọn trả lời, vì anh thừa hiểu đó chỉ là trò tâm lý. Nhưng chúng nó mới chỉ là Genin, việc phải chịu một áp lực tâm lý nặng nề suốt cả kỳ thi đã là quá sức chịu đựng rồi, lại còn phải đối phó với đòn cân não này của Ibiki nữa, thật là đáng sợ.

Đúng như dự đoán, rất nhiều những Genin không thể chịu đựng được đã bỏ cuộc. Bây giờ, trong phòng chỉ còn hai mươi sáu đội, bao gồm cả các tân Genin năm nay của Làng Lá. Nisshoku không lo ngại về Sasuke, thằng nhóc nhất định sẽ chọn trả lời, Naruto cũng thế. Còn Sakura, anh không chắc. Không phải cô bé sẽ không chịu được áp lực tâm lý này, mà là cô bé quá tốt bụng, cô bé sẽ chọn bỏ cuộc để giữ lấy giấc mơ làm Hokage cho Naruto, mặc kệ bản thân mình có bị Sasuke ghét bỏ hay không.

Đúng như suy nghĩ của Nisshoku, Sakura đã mỉm cười buồn bã, rồi từ từ đưa tay lên. Nhưng...trước khi Sakura kịp làm chuyện đó, thì đã có một người làm trước cô bé rồi.

Cánh tay mảnh khảnh, cùng với ống tay áo màu cam, đưa lên cao quá đầu. Nisshoku bất ngờ vì hành động đó của Naruto, cậu nhóc...định bỏ cuộc sao? Định bỏ cả giấc mơ và niềm tự hào của mình vì cái kỳ thi ngớ ngẩn này sao?

Đời nào lại có chuyện đó chứ.

_ Đừng có đánh giá thấp em! Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!

Naruto đập mạnh tay lên bàn, hét lớn.

_ Em mặc kệ! Cho dù cả đời làm Genin cũng được! Em sẽ thành Hokage, còn lại, em không quan tâm!

Ngay khi nói ra câu đó, Naruto đâu biết rằng, chỉ vài năm nữa, câu khẳng định này của cậu trong kỳ thi Chuunin duy nhất cuộc đời sẽ trở thành hiện thực chứ.

Nisshoku cố ngăn cơ thể mình không run lên vì cười. Quả nhiên là em trai nuôi của anh. Ngu ngốc và liều mạng y như anh vậy. Nhưng chính cái sự ngốc nghếch đến điên rồ đó, đã tiếp thêm dũng khí cho những con người còn lại trong phòng. Không một ai giơ tay lên nữa, đôi mắt của chúng cho biết, chúng đã sẵn sàng đương đầu với thử thách, bất chấp việc mình sẽ phải làm Genin vĩnh viễn.

Kết quả ư? Tất nhiên là đỗ rồi.

____________________________________________________________

_ Hầy, cuối cùng cũng xong.

Nisshoku thả phịch người xuống ghế, ngay bên cạnh Kakashi. Kỳ thi vừa qua đâu chỉ làm mỗi các thí sinh phải mệt mỏi, thanh niên Anbu này cũng đâu ngoại lệ. Phân thân bốn người đứng gác bốn lăm phút, dùng ảo thuật liên tục để giúp đỡ bọn trẻ, lại còn phải cố sức tỏa ra mùi nguy hiểm nhất có thể để chúng sợ nữa chứ. Thật sự, bốn mươi lăm phút vừa qua đã tiêu tốn của anh kha khá sức lực còn hơn mười ngày thức trắng nữa.

_ Sao rồi.

Jounin nữ duy nhất trong cả bọn, Kurenai cất tiếng hỏi. Cô là người hướng dẫn cho đội Hinata, nên lo lắng là đúng.

_ Đỗ, cả chín đứa.

Ba Jounin thở phào nhẹ nhõm. Khi nghe đến việc Morino Ibiki làm giám khảo chính cho cuộc thi, họ đã lo sốt vó. Nhưng xem ra, cũng chẳng phải vấn đề với những học trò giỏi giang của họ nhỉ.

_ Hm. _ Kakashi cầm một lọn tóc của Nisshoku lên. _ Sao thế này?

Nisshoku cầm lọn tóc, kéo ra trước mặt mình. Lọn tóc đen bị cắt một đường sắc ngọt, ngắn hơn khoảng 10cm so với những lọn còn lại. Nisshoku cười khổ.

_ Anko - san.

Mitarashi Anko, đàn em của tất cả bọn họ, học sau Nisshoku một khóa. Hình như cô ta được chọn làm giám khảo vòng thi thứ hai năm nay thì phải.

_ Cậu gây hấn gì với cô ta thế? _ Asuma hỏi.

Gây hấn à?

Choang.

Cánh cửa sổ phía bên phải vỡ tan tành, một cục màu đen đen bay thẳng vào trong phòng. Nisshoku, vởi phản xạ nhanh nhẹn của một Anbu lão luyện, lao tới, túm lấy bốn góc vải màu đen, giữ chặt nó trên không.

Cục màu đen là một tấm vải lớn, bên trong bọc một thứ gì đó. Thứ nằm bên trong đang liên tục quẫy đạp, gào thét chửi rủa kẻ đang nhốt mình.

_ Này. _ Ibiki nói. _ Đó là...Mitarashi Anko, đúng không?

Nisshoku thả tay ra, tấm vải đen rơi xuống đất cùng một tiếng "bịch". Cô gái tóc tím nhỏ con nhăn nhó xoa xoa cái mông, truy tìm kẻ vừa "tấn công" mình. Khi bắt gặp bóng dáng Nisshoku đang định mở cửa, cô gầm lên, rút một đống kunai phi thẳng về phía anh.

Và đó, là lý do vì sao tóc của Nisshoku bị đứt.

Thật là thú vị làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net