Chapter 5: The real family

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Ajisai - chan. _ Kakashi đưa bát cháo cho nó. _ Ăn đi này.

_ Đây là gì vậy?

_ Cháo. Cậu không biết sao?

Nó cầm bát cháo trong tay, cảm nhận hơi ấm từ chiếc bát sứ màu nâu truyền vào tay nó. Bên trong là một thứ nó chưa từng được thấy. Gạo nếp trắng, mềm mịn, toả ra mùi thơm dễ chịu, điểm tô thêm chút thịt băm và hành lá, tạo thành một thứ đồ ăn thơm ngon, bổ dưỡng. Không thể phủ nhận việc Kakashi nấu ăn rất ngon, và cũng rất khéo trang trí.

Thứ này hoàn toàn khác với bữa ăn của nó hàng ngày. Không thức ăn, không dinh dưỡng, không hương vị, chỉ có những hạt cơm thừa nguội ngắt. Đây là lý do chính khiến nó trở nên gầy gò và yếu ớt. Cháo, đối với nó là một thứ xa xỉ. Nó đã từng được thấy vài lần khi Suisen bị ốm, mẹ nó đã nấu cháo cho con nhóc. Nó vẫn còn nhớ mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cái bát được tráng men sứ trắng đó. Và bây giờ, thứ đồ xa xỉ đó đang nằm trong hai bàn tay nhỏ nhắn của nó.

_ Cậu sao vậy, Ajisai - chan?

Nó nhẹ nhàng lắc đầu, áp chặt hai bàn tay vào thành bát, mặc cho sức nóng đang khiến tay nó bỏng rát. Cảm xúc kỳ lạ lúc đó lại quay lại. Khóe mắt nó nóng lên, từng giọt nước mắt trong suốt trào ra, rơi xuống như những hạt sương lấp lánh.

_ Cảm ơn. _ Nó nghẹn ngào. _ Cảm ơn. Cảm ơn.

Nó cúi đầu thấp xuống, đến mức mà tóc mái gần như chạm vào cháo. Kakashi nhìn nó khó hiểu. Đây là lần thứ hai cô bé này khóc trước mặt cậu, và cậu vẫn không rõ điều gì khiến nó rơi nước mắt dễ dàng đến thế.

_ Nee, Ajisai - chan. _ Cậu cất tiếng. _ Tại sao cậu khóc?

Ajisai ngước mặt lên. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương vết nước mắt, còn đôi mắt xanh tím lại huyền ảo đến lạ. Tim Kakashi nảy lên. Cậu thật sự bị hút hồn bởi đôi mắt đó.

_ À, cậu không cần phải trả lời đâu. _ Cậu bé quay đi, che giấu khuôn mặt đang đỏ ửng. _ Ăn đi, chắc cậu cũng đói rồi.

Nó lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu trắng ấm áp ấy. Màu trắng, giống như tóc của Kakashi, thật ấm áp.

Hm, tôi biết là ít ai so sánh "tóc" và "cháo". Nhưng chẳng phải đó là một phép so sánh thú vị sao?

_ Uhm...bạn gì đó ơi.

_ Kakashi, Hatake Kakashi.

_ Kakashi – san, cái này...ăn kiểu gì vậy?

Kakashi đang nhìn nó bằng ánh mắt kỳ thị. Cậu thở dài, lấy lại bát cháo từ tay nó, múc một muỗng lên và đưa đến trước mặt.

_ Ahhh nào.

Nó ngơ ra một chút, rồi ngoan ngoãn mở miệng. Khi vừa chạm lưỡi vào chút cháo đầu tiên, nó khựng lại. Nóng, nóng đến mức lưỡi nó bỏng rát. Nhưng nó vẫn ngậm cả thìa vào miệng và cố gắng nuốt. Bây giờ thì cả khoang miệng nó tê tái, không còn cảm giác gì nữa cả.

Cháo ngon đến mấy thì cũng đâu ai thích khi bị bỏng miệng, đúng không?

Thôi rồi.

Kakashi đã nhận ra, mình quên chưa làm nguội thìa cháo đó. Giờ hẳn miệng cô bé đã bị bỏng, khuôn mặt bình thản của nó chỉ càng khiến cậu lo thêm. Cậu bé đặt bát cháo lên bàn, rồi rời khỏi phòng. Một lúc sau, cậu quay lại với một hũ đường.

_ Há miệng ra nào.

Ajisai há to miệng. Kakashi lấy một viên đường và bỏ vào miệng nó. Vị ngọt của đường lan tỏa trong khoang miệng, xoa dịu đi sự đau rát của vết bỏng. 

Hóa ra đường có vị thế này. Ajisai nghĩ trong sự thích thú. Đây là lần đầu tiên nó được ăn một viên đường thực sự, và nó nghĩ nó thích vị ngọt này. 

_ Đường sẽ làm dịu đi vết bỏng. _ Kakashi nói khi đặt lọ đường lên bàn, bên cạnh bát cháo. _ Ajisai - chan, tại sao cậu không nói là thìa cháo quá nóng? _ Cậu nhìn nó chằm chằm. _ Nếu cậu bị bỏng, cậu phải nói ngay. Cả những lần trước nữa, tại sao cậu lại khóc? Ajisai - chan, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?

Đáp lại cậu bé là một khoảng im lặng. Một lúc lâu sau, Ajisai cất tiếng.

_ Kakashi – san, cậu thấy mắt tôi thế nào?

Kakashi ngơ ngác, không hiểu ý nó là gì.

_ Đương nhiên là rất đẹp rồi.

_ Thật sao?

_ Uhm. _ Ánh mắt cậu dịu lại. Cậu bé đưa tay lau đi vết nước mắt còn vương trên má nó. _ Tớ chưa bao giờ thấy đôi mắt đẹp đến thế. Nó giống như màu hoa tử dương vậy.

_ Vậy à? _ Nó nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình, mỉm cười. _ Cậu là người đầu tiên nói về nó như thế. Cảm ơn cậu rất nhiều, Kakashi – san.

Nụ cười hồn nhiên, thuần khiết, trong trắng và chân thành như hoa tử dương. Nụ cười đó như xuyên thấu trái tim bé nhỏ của Kakashi, khiến cậu nghẹt thở. Đôi mắt đen láy nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu.

Tại sao cậu lại không nhận ra?

Trên bàn tay mảnh mai nhỏ bé ấy, dưới ống tay áo ấy, dưới lớp váy trắng cũ kỹ ấy, là những vết sẹo do bị ngược đãi. Chúng in hằn lên làn da trắng mịn của cô bé, in vào sâu trong đôi mắt xanh tím tuyệt đẹp một nỗi đau và sự cô đơn không thể diễn tả bằng lời. Nó không biết cách ăn cháo, là vì nó chưa từng được ăn trước đây. Nó không than vãn lấy một lời khi bị bỏng miệng, vì nó đã phải chịu nhiều thứ kinh khủng hơn rồi.

Bàn tay cậu siết lại thật chặt. Lồng ngực cậu dâng lên một nỗi căm thù vô hạn với những kẻ đã đày đọa thiên thần trước mặt cậu. Ajisai chỉ là một đứa trẻ bằng tuổi cậu, thậm chí nhỏ hơn, vậy mà đã phải chịu những điều như vậy rồi.

_ Ajisai - chan. _ Kakashi vòng tay ôm chặt nó lại. _ Từ giờ phút này, cậu sẽ là người thân của tớ. Tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ sẽ không để bất kỳ ai đụng tới cậu nữa. Tớ hứa đấy.

Nước mắt lại lăn dài trên má nó. Nó siết lấy áo Kakashi, òa lên khóc. Trong cùng một ngày, cậu bé này đã khiến nó khóc và cười vì hạnh phúc. Cuối cùng, nó cũng đã có được một gia đình thật lòng yêu thương nó.

Cảm ơn, Radok – san.

____________________________________________________________

_ Hm. Tên đó tốt bụng hơn tôi nghĩ nhỉ.

_ Bạn chắc không?

Lại nữa. Sau vài ngày, tôi cũng đoán được phần nào những kiểu cười của TheStoryTeller. Nhưng nụ cười này lại khá lạ, khinh bỉ chăng?

_ Tên Radok đó có vấn đề à?

_ Không chỉ mình Radok.

Anh ta gấp sách lại, chống tay lên má, nhìn tôi cười.

_ Tất cả Chúa đều có vấn đề cả.

_ Bao gồm cả anh?

_ Còn nhiều hơn cả hắn nữa đó. Vậy nên, hãy nhớ nhé, Reader.

Đôi mắt đỏ sắc sảo mở ra, kết hợp với nụ cười nhàn nhạt trên môi anh ta. Tôi cảm nhận được tóc gáy của mình đang dựng lên.

_ Đừng bao giờ tin vào Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net