Chap 1: Nửa đêm, Rạng sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng đất của pháp sư và phù thủy - Thị trấn Salem - Bệnh viện Rừng Xanh Hashirama

Trước cửa phòng sinh, cậu thiếu niên chưa tròn mười lăm tuổi Haruno Sasori đang đứng chờ bên ngoài cùng với người bố của mình. Haruno Kizashi đang ngồi ở ghế chờ, hai tay ông đan chặt vào nhau, bộ dáng thực sự rất là lo lắng.

Sasori tiến đến bên cạnh bố mình, đặt tay mình lên đôi bàn tay đang đan vào nhau của ông, nở một nụ cười trấn an, nhẹ bảo: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi bố ạ. Mẹ và em sẽ làm được mà. Các vị thần và các đấng tối cao bảo hộ cho chúng ta."

Kizashi gật đầu. Gương mặt ông đã bớt lo lắng hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn phảng phất sự suy tư. Sasori lại nói: "Đây là lần đầu tiên con làm anh nhưng cũng là lần thứ hai bố làm bố. Đáng nhẽ ra con mới phải là người cần lo lắng chứ. Con chưa có kinh nghiệm gì mà !"

Lời nói lần này của Sasori đã khiến cho Kizashi phải bật cười nhẹ một tiếng. Ông lấy tay mình đặt lên tay cậu, giọng nói thật thấp: "Sasori con biết không, bố chỉ mong có thể làm bố hai lần mà thôi, của con, và của cô em gái sắp ra đời của con."

Sasori thoáng lặng người khi nghe những lời ấy. Sâu trong tâm khảm, cậu biết lời mà bố mình nói có nghĩa là gì...

Một tiếng khóc oe oe vang lên từ phòng hộ sinh. Cả Sasori và Kizashi đều giật mình. Hai bố con đứng ngay thẳng dậy, đứng trước cửa phòng, dỏng tai lên để nghe ngóng. Chỉ có một tiếng khóc này mà thôi.

Lát sau một y tá từ bên trong phòng đi ra. Cô ấy nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng ông Haruno và cậu Haruno. Phu nhân đã sinh một bé gái, mẹ tròn con vuông."

Cả Sasori và Kizashi nghe vậy, lòng như đã trút được gánh nặng. Sasori có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt của bố mình.

Bỗng nhiên trong phòng sinh lại vang lên một tiếng khóc oe oe nữa. Tiếng khóc này hòa chung với tiếng khóc vừa nãy, giống như làm một bản hòa ca giữa các em bé vừa mới mở mắt đón chào thế giới này. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc thứ hai ấy, cả Sasori lẫn bố cậu đều thất kinh, không dám tin nào tai mình.

Một y tá khác chạy từ bên trong ra, gương mặt cô ấy không lấy làm vui vẻ: "Ông Haruno và cậu Haruno, phu nhân đã sinh thành công bé gái thứ hai, gia đình mọi người đã có một cặp sinh đôi."

Câu nói đem theo sự đen tối của địa ngục. Không có một lời chúc mừng vui vẻ nào cả. Chỉ có một lời thông báo đem theo sự ảo não và kinh hoàng.

"Ôi thần linh ơi. Các đấng tối cao đã không thể che chở cho chúng ta !" Kizashi chắp tay hai tay lại trong vô thức. Chắp tay, động tác mà những phù thủy bất kể là đen hay trắng đều làm trước khi bắt đầu nghi thức nguyện cầu với thần linh. Và đôi tay đang chắp của Kizashi không tự chủ được mà đan xiết với nhau thật chặt, giống như cất lên một lời ai oán, nói với các vị thần rằng tạo sao tai ương lại giáng xuống gia đình chúng con chứ. 

Sasori đứng lặng người, trơ mắt ra nhìn bố. Cậu biết vì sao bố lại đau khổ như vậy, cũng biết vì sao mà ông nói chỉ muốn làm bố hai lần. Bởi vì gia đình của cậu, chỉ muốn chào đón thêm một cô em gái mà thôi...

Sinh nhiều hơn một đứa bé trong cùng một lần, đó là lời nguyền dành cho các gia tộc pháp sư và phù thủy. Và giờ đây gia đình Haruno của cậu đã bị vướng phải lời nguyền ấy. Một lời nguyền rủa đến từ địa ngục.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, Sasori đã nghe các vị trưởng lão trong gia đình nói về lời nguyền này. Các đấng sáng tạo đã tạo ra thế giới này từ rất lâu rất lâu. Bọn họ đã tạo ra thế giới với tất cả những gì tinh túy và tốt đẹp nhất mà họ có. Thế nhưng vì vô tình, bọn họ đã lỡ tạo ra một loại sinh vật đen tối, tà ác và đáng sợ, đó chính là quỷ dữ.

Trò đùa lớn nhất của quỷ dữ chính là chúng làm cho chúng ta tin rằng, chúng không thực sự tồn tại. Nhân loại đã vướng phải trò đùa ấy trong một thời gian rất lâu, và khi đã nhận ra là mình đã mắc bẫy, bọn họ đã quyết định không thể để cho lũ quỷ tồn tại trên thế gian này lâu hơn nữa. Những phù thủy và pháp sư mạnh nhất kỷ nguyên đen tối đã đứng ra để gánh vác chuyện này.

Sasori biết hiện tại có rất nhiều chủng quỷ trên đời. Nhưng trong những ngày sơ khai đó, chỉ có duy nhất một chủng quỷ mà thôi, đứng đầu là nữ chúa quỷ Kaguya. Nữ chúa quỷ có rất nhiều cái tên, nhưng mà Kaguya là cái tên được biết nhiều nhất.

Các phù thủy và pháp sư vĩ đại đã ra tay. Bọn họ đã cùng nhau liên kết lại, hợp sức xé xác nữ chúa quỷ ra làm nhiều mảnh và đem những phần thân thể ấy tới những vùng đất thiêng khác nhau rồi hủy diệt nó. Cái giá của sự hủy diệt nữ chúa quỷ, chính là sự hy sinh. Nữ chúa quỷ bị tiêu diệt, thì sức mạnh của tất cả những con quỷ dưới quyền cũng bị suy giảm đi theo. Và không chỉ nữ chúa quỷ mà ngay cả hai người con trai của cô ta, Hagoromo và Hamura cùng với những đứa con của mình, cũng đã bị thanh trừng. Nhân loại tưởng chừng đã chế ngự được quỷ dữ.

Thế nhưng trên đời không có gì gọi là tưởng. Khi các phù thủy và pháp sư vĩ đại nhất tưởng rằng mình đã tiêu diệt được toàn bộ nữ chúa, thì một sự thật bàng hoàng khác đã được tiết lộ. Kaguya đã không để trái tim của cô ta ở trong thân xác của chính mình, vậy nên bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu diệt được cô ta.

Sai một li đi một dặm. Cuộc trả thù của chủng quỷ đã chính thức bắt đầu. Nữ chúa quỷ trước khi chìm vào giấc ngủ tạm thời đã thốt ra một lời chú nguyền, ám lên toàn bộ phù thủy và pháp sư trên thế giới này. Kaguya không chỉ căm thù những con người có phép thuật vì đã hủy diệt cô ta, mà còn oán hận bọn họ vì đã hủy hoại con cháu của mình, thế nên cô ta đã nguyền rủa để cho những con người ấy cũng phải tự tay giết chết máu mủ của mình. Thậm chí tàn nhẫn hơn, nữ chúa quỷ còn bắt bọn họ phải nhìn con cháu mình đánh giết lẫn nhau để sinh tồn.

Trong các gia đình pháp sư và phù thủy, nếu như người mẹ mang thai nhiều hơn một đứa, thì những đứa trẻ sẽ chiến đấu với nhau ngay khi ở trong bụng mẹ, và chỉ có đứa nào khỏe mạnh nhất mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Bởi vậy rất nhiều gia đình pháp sư cùng phù thủy, khi người mẹ mang thai sinh đôi, sinh ba và thậm chí sinh bốn, đã phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng, chỉ duy nhất một đứa ra đời, còn lại là những xác thai nhi chết lưu từ trong bụng. Đứa bé ra đời kia đã trở thành kẻ uống máu người thân ngay từ lúc còn chưa chính thức được sinh ra. Lời nguyền tàn độc ấy của nữ chúa quỷ, chính là để trả thù cho những người con và người cháu của mình.

Thế nhưng lời nguyền còn chưa dừng lại ở đó. Nữ chúa quỷ sau khi trút hận cho con cháu mình thì giờ đây sẽ báo thù cho chính mình.  Trong số những đứa trẻ được mang thai cùng lúc trong bụng mẹ, nếu như tất cả bọn nó được bình an ra đời cùng nhau, thì đây chính là sự "hoàn xác nhập hồn" của nữ chúa quỷ. Kaguya sẽ đoạt đi thân xác của một trong những đứa trẻ này để thay thế cho thân thể đã bị hủy diệt của chính mình, ăn những đứa trẻ là anh chị em với đứa bị đoạt xác ấy để có lại sức mạnh. Cô ta sẽ sống lại, và đem con cháu của mình trở lại, tập hợp các chủng quỷ thành một thể thống nhất, một lần nữa thống trị thế gian này, biến nhân loại trở thành nô lệ.

Và giờ thì gia đình bé nhỏ của Sasori, đã chào đón hai em cô em gái sinh đôi, nhỏ nhắn xinh xắn, một đáng "yêu" và một dễ "thương" trong ngoặc kép...

...

Cơ quan đầu não của hội pháp sư Mộc Diệp

Chiếc đồng hồ quả lắc mang hình con cú trong văn phòng của Senju Tsunade đã vang lên từng tiếng "boong boong", báo hiệu rằng bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi.

Giây phút nghe thấy tiếng chuông đổ, Tsunade liền đặt tờ báo Y Học Phù Thủy mình đang đọc xuống dưới bàn. Bà vươn tay ra để cầm lấy cốc cà phê còn ấm và nhấp một ngụm. Đây là cốc cà phê thứ ba mà Tsunade uống trong tối nay, và bà biết điều này thật sự không tốt cho cơ thể mình một chút nào. Bất giác, Tsunade nhìn về cửa ra vào, hy vọng rằng là Kato Shizune - người mà bà phái đi để theo dõi tình hình nhà Haruno sẽ về báo cáo lại rằng, chỉ có duy nhất một đứa bé ra đời mà thôi.

Tsunade đặt cốc cà phê sang một bên và tiếp tục đọc tờ báo Y Học của mình. Đọc xong bài viết về một thảo dược mới được phát hiện, bà liền lật sang trang kế tiếp. Một hình ảnh đập vào trong mắt khiến cho Tsunade khẽ nghiến răng. Orochimaru - tên bạn đồng môn ngày xưa vừa được lên báo bởi vì đã chế ra một loại độc dược mới. Orochimaru - gã phù thủy chết tiệt có thể nói xà ngữ.

Mọi phù thủy nói được xà ngữ đều là phù thủy hắc ám, Tsunade thừa biết điều đó. Thế nhưng, bằng một cách nào đó, tất cả mọi người đều nghĩ Orochimaru là phù thủy chân chính.  Thầy giáo cũ của bà - thợ săn bóng tối vĩ đại Sarutobi Hiruzen đã đề cử gã ta vào vị trí hiệu trưởng của trường pháp thuật Konoha. Và điều đó làm cho Tsunade rất không vừa lòng. Tại sao tất cả mọi người đều không nhìn ra sự say mê nghệ thuật hắc ám của Orochimaru cơ chứ ?

Tsunade gấp tờ báo lại và đặt nó xuống bàn thêm lần nữa. Cảm thấy cơ thể tê cứng vì đã ngồi quá nhiều, bà liền đứng dậy và đi về phía cửa sổ. Tòa nhà này được ếm rất nhiều loại bùa, và bản thân những cánh cửa từ cửa ra vào cho đến cửa sổ đều là những tấm màn bảo vệ chắc chắn. Tsunade đứng bên cửa sổ, chỉ thấy những màn sương trắng và dày đang che phủ tất cả cảnh quan xung quanh. Hiện giờ đã là tháng ba, không khí đầu xuân vẫn còn chút se lạnh của mùa đông còn sót lại, thế nhưng cũng không nên trắng xóa thế này chứ. Màu trắng kia nào phải là màu của sương đêm, mà nó giống như là của "xương cốt" hơn đấy. Tất cả khiến cho trong lòng Tsunade dậy lên những linh cảm không lành.

"Cộc, cộc, cộc". Tiếng gõ cửa vang lên. Mặc dù bản thân là một phù thủy xuất thân trong một gia đình thuần huyết, tuy nhiên Tsunade vẫn thích làm một số công việc bằng tay chứ không phải là bằng phép thuật, và một trong số đó chính là gõ cửa hay nhấn chuông.

"Vào đi." Bà quay qua và nói vọng ra ngoài. Không ngoài dự đoán, người bước vào là một cô gái trẻ cao ráo có mái tóc cắt ngắn màu đen. Chính là Shizune - người mà Tsunade mong chờ từ nãy giờ đây.

Shizune khẽ cất giọng: "Cô Tsunade, có một tin xấu và một tin tốt."

Tsunade đi tới trước bàn làm việc, tựa lưng vào thành bàn, không chút do dự mà đáp: "Tin xấu trước đi."

Shizune hít một hơi thật sâu rồi trả lời: "Nhà Haruno... mẹ tròn con vuông cả ba người..."

Tsunade không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cho lắm. Bà thoáng đảo mắt: "Thế còn tin tốt ?"

"Là Mebuki đã hồi phục và không gặp phải bất kỳ thương tổn nào." Shizune gật đầu nói.

Tsunade "hừ" một cái rồi bảo: "Tin thật tốt, thế là sau này cô ta vẫn có thể cùng chồng tạo thêm một hay một vài đứa con nữa, mà vợ chồng Haruno cũng có một đứa con trai lớn rồi còn gì."

Sau đó, vẫn giữ tư thế đứng như vậy, Tsunade chống tay lên bàn, nhắm mắt và cân nhắc những quyết định tiếp theo. Xem ra đấng tối cao đã không thể bảo vệ cho Haruno lần này. Lời nguyền đã không bỏ qua một ai cả. Không có một quy luật nào hết cho chuyện này.

Lúc nghe tin Mebuki sắp sinh, Tsunade cũng muốn đến giúp một tay đỡ đẻ nhưng bà mẹ chồng Chiyo oái ăm của cô ta không muốn bà tham dự vào. Và thế là Tsunade phải ở đây.

Cặp song sinh là con gái. Nữ chúa quỷ xem ra cũng biết chọn giới tính phù hợp với bản thân đấy chứ. Nếu là con trai thì sẽ bị thừa ra thêm một bộ phận đó mà. Tsunade nghĩ xong thì lại lấy tay tự đánh vào đầu mình một cái để tập trung vào việc chính. Hiện tại không phải là lúc hài hước đâu.

Trước đây Tsunade đã từng đỡ cho rất nhiều đứa trẻ ra đời, trường hợp sinh đôi sinh ba chết lưu bên trong cũng có. Thế nhưng trường hợp nhiều hơn thì không. Đây là một tình huống mà Tsunade chưa từng đối diện bao giờ, nhưng bà biết mình phải giải quyết nó. Chính thầy Sarutobi đã tin tưởng giao cho bà quyết định toàn bộ chuyện này.

Ông nội Hashirama đã từng nói, có một cách để tạm phá giải lời nguyền, vô cùng đơn giản. Đó là giết hết và chỉ để lại một đứa.

Đúng thế, chỉ để lại một đứa. Nữ chúa quỷ cần có thân xác từ một đứa trẻ và năng lượng từ đứa còn lại. Hủy diệt đi gần hết tất cả, như thế thì cô ta sẽ không thể hồi sinh.

Việc giết hết tất cả những đứa trẻ không phải là một giải pháp hay ho. Giống như một quy luật. Giết hết các đứa bé được ra đời trong cùng một lúc bởi cùng một người mẹ, thì lời nguyền sẽ được lặp lại, rồi sẽ lại có một gia đình nữa sinh nhiều hơn một đứa con trong cùng một lần, và sẽ tiếp tục như thế, giống hệt một vòng tròn luẩn quẩn.

Lời nguyền của Kaguya thật sự rất tàn nhẫn. Những sinh linh bé bỏng vô tội kia, nếu như không phải là chết trong bụng mẹ thì sau khi ra đời cũng sẽ phải chết. Tất cả là bởi vì tổ tiên của các bé đã tiêu diệt nữ chúa quỷ để đem lại ánh sáng cho thế gian này.

Tsunade đã từng có suy nghĩ là muốn kết thúc tất cả chuyện này. Có hai bé cùng sinh ra chứ gì ? Tốt thôi hãy nuôi cho chúng lớn đi, và khi nữ chúa quỷ hồi sinh cùng với đạo quân bóng đêm của cô ta, chúng ta sẽ giết hết một thể trong một lần. Thế nhưng như vậy quá mạo hiểm. Thực lực bây giờ của tất cả phù thủy và pháp sư tộc vẫn chưa đủ lớn để đối đầu với quỷ tộc. Việc mang song thai của gia đình Haruno vẫn đang được giữ kín, bà phải ra tay thật nhanh trước khi tin loan ra. Chỉ cần một chủng tộc khác biết, thì toàn bộ thế giới huyền bí sẽ đều biết.

Vậy nên... cách tốt nhất và giảm thiểu thương vong ít nhất... đó chính là tước đi sinh mệnh của một trong hai đứa trẻ.

Nghĩ xong, Tsunade liền mở mắt. Bà nhìn Shizune, dứt khoát đưa ra quyết định: "Bảo nhà Haruno, hủy một đứa đi."

"Em biết cô rất khó khăn để có thể đưa ra quyết định này. Em nghĩ là... chúng ta nên triệu tập hội đồng..." Shizune nói với âm giọng ngập tràn sự thuyết phục. Nữ phù thủy tóc đen là học trò và cũng là cộng sự của Tsunade, hai người đã làm việc cùng nhau trong hơn một thế kỷ, hơn ai hết, Shizune có thể hiểu được sư phụ của mình đang nghĩ gì. 

Nhưng, Tsunade chỉ đáp trong bất lực: "Đã có tất cả mười bảy cái hội đồng được triệu tập trong suốt chín tháng mười ngày qua, và tất cả chúng ta đều đã thống nhất là giải quyết việc này theo cách truyền thống. Ta không nghĩ là mở thêm hội đồng thứ mười tám thì sẽ cho ra được cải cách gì hay ho, chỉ khiến cho những con quỷ đang rình rập quanh đây có thêm manh mối để đánh hơi mà thôi..." 

Nghe vậy, Shizune chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu. Cô mở cửa đi ra ngoài và di chuyển một cách nhanh chóng. Shizune tới đây bằng cách độn thổ, và khi quay lại để thông báo chỉ thị cho nhà Haruno, cô cũng sẽ làm như thế.

Tsunade nhìn theo bóng người thuộc cấp, khẽ thở dài. Giống như đang có một bản nhạc buồn văng vẳng bên tai, bà khẽ thầm nhủ, chẳng nhẽ đây là tất cả những gì mà mình có thể làm hay sao ?

...

Bệnh viện Rừng Xanh Hashirama - Phòng hồi sức

Sasori ngồi bên cạnh giường bệnh, trong khi mẹ cậu đang cho hai cô em gái sinh đôi bú sữa. Nếu không phải vì lời nguyền, thì hẳn lúc này Sasori sẽ thấy vô cùng sung sướng rồi.

Khẽ đưa mắt nhìn hai cô em, Sasori thừa nhận, hai cô bé này không hề giống nhau. Dù mới chỉ có những chỏm tóc lơ thơ, nhưng Sasori có thể nhận ra màu tóc của hai em. Cô em gái ra đời trước tiên có mái tóc hồng đậm, mang hơi hướm đỏ rực như cậu, cùng với đôi mắt đỏ của mẹ. Còn cô em út ra sau thì tóc lại hồng nhạt, như hoa anh đào mùa xuân, cùng với đôi mắt xanh như ngọc lục bảo của bố. Mắt của Sasori màu nâu tím, chả giống cả bố lẫn mẹ, mà giống bà nội Chiyo.

Sasori đã nghe bà nội nói, là ban đầu chỉ có một cô em cất tiếng khóc chào đời, còn cô em thứ hai thì lại im lặng, tim cũng không còn đập nữa. Và khi tất cả mọi người tưởng rằng bọn họ chỉ có đón duy nhất một bé gái, thì bỗng nhiên tim của cô em út liền đập, và con bé cũng cất tiếng khóc chào đời. Nếu như gia đình Haruno không phải là những con người có pháp thuật chảy trong huyết quản, thì bọn họ đã coi đây là một kỳ tích, một phép màu, là sự bảo hộ của thần linh, chỉ là đắng cay làm sao, nó chỉ là lời chúc tụng mỉa mai đến từ địa ngục.

Bà nội Chiyo sau khi đỡ đẻ xong cho mẹ thì đã ra ngoài. Bây giờ thì bố cậu cũng đi ra nốt. Sasori cũng không hỏi là họ đã đi đâu. Cậu biết, rằng bố và bà nội đang đi tìm cách giải quyết. Trong phòng bây giờ chỉ còn hai mẹ con cậu, và hai cô em gái đang há miệng nhỏ đòi ăn. Nhìn hai cô em đỏ hỏn đang mớm sữa, Sasori phải thừa nhận, trẻ con sơ sinh đứa nào cũng đáng yêu. Khung cảnh bây giờ thật yên bình, và cậu muốn giữ nó thêm một chút nữa.

"Mẹ, chúng ta gọi em là gì ạ ?" Sasori hỏi sau khi hai em đã bú xong. Cậu giúp mẹ bế cả hai ra nôi.

Mebuki đưa mắt nhìn xuống. Bà cũng giống như con trai, thật sự thích ứng với khung cảnh bình yên này, và thực muốn giữ nó thêm chút nữa. Bà nhẹ nhàng đưa nôi, âu yếm nói: "Lúc đầu bố và mẹ đã tính, nếu như em sinh ra có màu tóc của bố, thì sẽ gọi là Karin, còn nếu như có màu tóc của mẹ, thì sẽ gọi là Sakura. Nhưng thật không ngờ..."

Sasori khẽ chau mày. Cậu hiểu vế đằng sau của câu nói. Nhưng thật không ngờ là bọn họ đã có cả Karin lẫn Sakura. Sasori chỉ vào em gái ra trước: "Vậy thì em ấy sẽ là Karin." Rồi lại chỉ tiếp vào em gái ra sau: "Còn em sẽ là Sakura." Nói xong, cậu lấy tay, phải chạm má Karin, trái chạm má Sakura. Karin thấy Sasori đụng chạm thì nhăn mặt. Còn Sakura phổng mũi cười toe toét.

"Karin, sao em khó tính y như bố vậy ? Xem Sakura đáng yêu chưa kìa." Sasori cười nói.

Mebuki thấy ba đứa trẻ như vậy, bất giác cũng nở nụ cười. Khung cảnh yên bình vui vẻ. Thế nhưng, nó không giữ được lâu...

Cánh cửa phòng sinh mở ra. Kizashi và Chiyo bước vào. Sasori đang đẩy nôi em bé, giật mình dừng lại. Kizashi đi đến, bế từng cô con gái lên, đôi mắt ánh lên sự xót xa. Chiyo là người đỡ đẻ, bà lão nhìn hai đứa cháu gái bé bỏng mà mình đem đến thế giới này, bất giác quay đầu thở dài. Tất cả những cử chỉ đó đều không qua mặt được Sasori.

"Bố, bà nội, thế nào rồi ạ ?" Cậu hỏi.

Chiyo ngưng lại, tựa hồ như nói ra sẽ làm bà nghẹn họng. Kizashi hít vào một hơi, đáp: "Hội trưởng Senju đã ra lệnh, phải đem một đứa đi."

Căn phòng chìm vào yên lặng. Tất cả mọi người đều hiểu, đem đi, chính là... giết chết.

"Bố, bố không thể làm thế được !" Sasori theo bản năng đứng lên nói lớn. Karin và Sakura vì thế mà cũng khóc thét lên.

Cậu thiếu niên Haruno liền nói tiếp: "Hai em vô tội mà. Bọn nó không phải là quỷ, chỉ là một đứa có khả năng sẽ bị quỷ lấy xác, còn một đứa có khả năng sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng cho con quỷ kia mà thôi. Hai em là nạn nhân chứ không phải là thủ phạm. Đổ hết mọi tội lỗi cho nạn nhân không bao giờ là giải pháp cả. Chúng ta đáng lẽ phải bảo vệ hai em, chứ không phải hủy diệt một trong số chúng !"

Lời nói của Sasori đã khiến cho bố cậu cao giọng: "Sasori, các vị tiền bối của chúng ta đã làm vậy suốt cả mấy thế kỷ qua. Bố biết chúng ta đang làm gì. Những lời con nói chỉ là lý thuyết suông, cái lý thuyết nhân đạo trong một thế giới tàn nhẫn."

Giọng của Kizashi sau đấy lại thấp hơn một chút: "Bố biết con yêu các em. Chỉ là con trai à, trên đời này có những chuyện vượt quá sự kiểm soát của chúng ta."

Sasori muốn nói thêm một lời, nhưng đã bị bà nội ngăn lại. Trái ngược với cậu con trai, Mebuki vẫn giữ được bình tĩnh. Bà run run nói:"Vậy... chúng ta sẽ đem đứa nào đi ?"

Kizashi buồn rầu, thấp giọng nhẹ đáp: "Anh vẫn chưa quyết." Mà có lẽ, chính ông cũng không thể quyết được.

Chiyo thấy thế, nheo đôi mắt già nua, khẽ nói: "Sasori sẽ thừa kế nhà này, để nó quyết đi." Nói xong, bà chậm rãi đi đến chỗ cậu thiếu niên nãy giờ vẫn còn đang trong cơn sốc, cầm bàn tay cậu lên, để vào tay cháu trai vật gì đó. Sasori cảm thấy bàn tay mình lành lạnh thì nhận ra thứ mà bà nội đưa cho cậu chính là một đồng bạc.

"Mặt ngửa cho Karin, mặt sấp cho Sakura. Chỉ tung một lần. Cháu làm đi." Bà lão nghiêm mặt nhìn cháu trai, giọng rất dứt khoát, cứ như nếu không làm ra vẻ như vậy, thì chính bà cũng sẽ suy sụp như con trai mình vậy. Sasori run run cầm đồng xu trong tay. Cậu thiếu niên đương nhiên hiểu, cái mà cậu đang nắm giữ trong tay, không phải là một đồng xu, mà chính là một số phận.

"Làm đi. Đừng chần chừ nữa." Chiyo thấy cậu đang run thì nghiêm giọng hạ lệnh.

Sasori khẽ gật đầu. Cậu hít vào một hơi thật sâu, rồi lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net