Chương 3 : Em đã trở thành tội phạm như thế đấy (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn Suna chính là một trong những tập đoàn hàng đầu Nhật Bản, chi nhánh khắp toàn cầu. Hàng năm, số người muốn vào công ty nhiều như sao trên trời, cho dù chỉ là một vị trí nhỏ, nhưng vẫn có hàng trăm nghìn người xin chết. Hôm nay là đợt tuyển dụng nửa năm một lần, và giống như thường lệ, ngay trong tầng lầu phỏng vấn là hàng ngàn người đang xếp hàng. Minamino Matsuri ngồi bên ngoài, tay cầm tập CV đã hoàn thiện với bao công sức, hít thở thật sâu.

"Số bốn mươi chín, Minamino Matsuri, đến lượt cô." Vị thư ký xinh đẹp đi ra ngoài, mỉm cười thông báo. Matsuri chỉ kịp "vâng" một tiếng rồi đi theo cô ta vào trong phòng.

Có một người đàn ông ngồi trong phòng. So với những người đã thành công trong sự nghiệp, anh ta thuộc vào diện khá trẻ. Mái tóc đỏ cùng với đôi mắt xanh, trông rất bảnh bao. Nhưng cái Matsuri chú ý không phải là thứ đó. Người phỏng vấn cô kia không có lông mày, và cô cảm thấy rất ngưỡng mộ, cô mà cạo lông mày thì sẽ trông như một con dở hơi và không thể nhìn soái như vậy. Thấy cô, anh ta gật đầu, đánh mắt về phía cái ghế đối diện, hàm ý là cô hãy ngồi đi.

Matsuri ngồi và chìa tập CV ra trước mặt. Người đàn ông trẻ tuổi kia cầm lấy tập CV của cô, mở ra xem.

"Vậy, cô là Minamino Matsuri ? Tôi là Sabakuno Gaara, rất vui được gặp." Người đàn ông đưa tay ra cho cô, Matsuri bắt tay anh ta. Cô có thể cảm nhận được, là tay anh ta rất ấm.

"Vâng." Matsuri mỉm cười. Và kẻ tên gọi Gaara cũng cười lại với cô.

Gaara đánh mắt xuống dưới, lướt một lượt. "Cô mới chỉ tốt nghiệp cấp hai ?"

Matsuri nuốt nước bọt. "Vâng. Tôi biết bằng cấp của mình có thể là một điểm trừ trong mắt các nhà tuyển dụng." Lòng thầm nghĩ, toi rồi, toi rồi. Đến cả người có trình độ đại học còn rớt, mình mới chỉ cấp hai thì tình sao đây ? Đảm bảo là câu tiếp theo, anh ta bảo mình cầm hồ sơ đi về luôn cho rồi.

Nhưng trái ngược lại với suy đoán của cô, Gaara chỉ nhẹ nhàng bảo. "Vì sao không học lên tiếp cấp ba ?"

Matsuri cười khổ, nói thật thấp. "Do hoàn cảnh gia đình của tôi khi đó có gặp chút vấn đề không tốt nên tôi phải nghỉ học từ sớm." Nói xong cô hít một hơi dứt khoát. "Nhưng chính vì vậy mà tôi cũng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm thực tế."

Gaara nghe xong gật đầu. "Tôi hiểu rồi. Xem ra cô đã từng có một khoảng thời gian khó khăn."

Matsuri nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ một tiếng. Vừa rồi cô cố ý nói là hoàn cảnh gia đình gặp chút vấn đề, chính là để gián tiếp nói với đối phương rằng đây là chuyện rất riêng tư và khó nói để hắn đừng có đào ra thêm nữa. Chưa kể cô chỉ nói sơ nói nhẹ là "vấn đề không tốt", cốt là để người nghe có thể tự hình dung ra được quá khứ của mình, nhưng cũng không bán thảm nói rằng mình khốn khó khổ sở, như thế nếu gặp phải đối tượng gắt gao thì họ cũng không cho rằng là cô đang lợi dụng hoàn cảnh để gây thương cảm.

Nguyên nhân mà Matsuri bị đuổi học cũng oan ức lắm. Năm lớp mười, cô bị giáo viên chủ nhiệm - người có chồng là thanh tra trên bộ, tố cáo rằng cô có những hành vi không chuẩn mực với giáo viên mà cụ thể hơn là vu khống bôi nhọ danh dự của bà ta. Thế là cô bị đuổi học ngay lập tức.

Bố của Matsuri khi biết tin không đánh hay mắng gì cô, mà chỉ nói một câu là. "Cái đứa ngốc này. Muốn bóc phốt giáo viên thì cũng phải đợi khi tốt nghiệp cầm cái bằng trên tay xong rồi hẵng bóc chứ ! Mà cho dù có bóc cũng phải biết cách mà ẩn danh đi, không thấy mấy vị hacker trên mạng bọn họ làm thế nào sao, có những người ẩn danh bao nhiêu năm giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được đấy !"

Matsuri nghe thế chỉ rưng rưng. Lòng nghĩ, hacker là những phần tử tri thức cao trong giới, con làm sao mà sánh với họ được !

Mẹ của Matsuri sau đấy đã đích thân đến nhà gặp cô giáo để xin lỗi. Với thái độ rất thành khẩn và khiêm nhường, bà bảo. "Thưa cô, cháu nó trẻ người non dạ, mong cô thứ lỗi. Cháu nhất định sẽ không tái phạm nữa, xin cô hãy cho cháu thêm một cơ hội nữa."

Cô giáo nghiêm mặt đáp. "Việc này bộ giáo dục đã biết rồi. Công văn chính thức đuổi học sẽ được gửi đến trường vào ngày mai. Tôi không thể làm gì khác được, mà cho dù có thể làm thì tôi cũng không muốn. Con gái chị đã vu khống và bôi nhọ danh dự của tôi ! Con gái chị còn ở đây thì thanh danh của tôi vẫn bị hoen ố !"

Mẹ Matsuri nghe vậy thì lặng im. Cô giáo thấy thế lại được nước nói tiếp. "Tôi nói cho chị hay, việc giáo dục con trẻ ngoài trách nhiệm của nhà trường thì gia đình cũng rất quan trọng. Nhà chị dạy ra được một cô con gái ăn không nói có, không ngoan ngoãn học hành mà chỉ giỏi vu khống bôi nhọ người khác. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, có cô con gái như vậy, đủ để thấy nhà chị gia giáo thế nào, nề nếp ra sao..."

Mẹ Matsuri nghe tới đây thì không nhịn được nữa. Bà cầm lấy ly nước trà nóng bên cạnh, hắt vào mặt cô giáo, quát lớn. "Cô đừng tưởng tôi không biết gì. Con gái tôi công khai chuyện cô nâng điểm cho học sinh nhà có điều kiện, ngoài ra còn cho nó và một số bạn học khác điểm kém vì không đăng ký học thêm cô. Cô mới là đồ đạo giả ! Giáo viên cái gì chứ, chỉ là đồ thợ dạy không có văn hóa ! Nhà tôi có thế nào cũng tốt hơn nhà cô gấp trăm lần !"

Mẹ Matsuri nói xong thì cầm ly nước trà rỗng trong tay ném xuống đất vỡ tan. Cô giáo thấy vậy hoảng hốt. Mẹ Matsuri nói tiếp. "May cho cô là tôi đây còn có chút lương tâm, nể tình cô đã dạy con tôi được mấy buổi, không thì tôi đã cầm những mảnh vỡ này, xé toạc gương mặt giả tạo của cô !" Nói xong bà ngoảnh mặt đi về, để lại cô giáo trong trạng thái còn hãi hùng.

Về sau Matsuri có một ước mơ nho nhỏ, đó chính là trở thành giáo viên của con của cô giáo đó. Hoặc không là có thể làm bộ trưởng bộ giáo dục để đuổi việc chồng cô ta. Thế nhưng, ước mơ thật xa vời, bởi vì, đến bằng cấp ba còn không có, thi vào đại học sư phạm thế nào được.

Quay lại thực tại, lúc này Matsuri đang ở trong phòng phỏng vấn. Gaara sau khi nghe cô trình bày xong lý do vì sao không học cấp ba, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói. "Cô nói đúng, bằng cấp không phải vấn đề, quan trọng là kinh nghiệm thực tế. Vừa rồi cô nói là mình đã tích lũy được không ít kinh nghiệm thực tế, vậy có thể kể cho tôi nghe qua một chút không ?"

"Dạ ?" Matsuri mở to mắt. Sao cô có cảm giác, đây giống như là một cuộc trò chuyện bình thường hơn là một cuộc phỏng vấn xin việc nhỉ ?

"Cô đừng lo quá, cứ nói đi. Làm ly trà cho đỡ căng thẳng nhé ?" Gaara lại nói rất thân thiện, và trong phút chốc, sự lo lắng của Matsuri đã tan vào hư vô hết.

Matsuri liền bảo. "Bố mẹ tôi làm kinh doanh, tôi từng giúp bố mẹ kiểm hàng, cũng biết kế toán."

Gaara nói. "Ồ kế toán sao ? Đây đúng là một kỹ năng hữu ích."

Matsuri đã biết giúp đỡ bố mẹ từ lúc còn nhỏ. Mẹ thường dẫn cô ra ngoài phố nơi có nhiều người qua lại. Hai mẹ con đang nắm tay nhau đi giữa phố thì bỗng nhiên sẽ có một người che kín mặt đi tới và cướp đi chiếc túi xách mà mẹ đang cầm trên tay. Mẹ Matsuri bộ dáng chân yếu tay mềm, Matsuri còn là trẻ con tất nhiên không thể đuổi theo tên giật đồ kia. Người đi đường thấy hai mẹ con hoàn cảnh đáng thương, nay lại bị cướp đi tất cả tài sản đem theo bên người, cho nên sẽ mở lòng hảo tâm mà quyên góp cho hai mẹ con một chút tiền bạc.

Thực ra không ai biết được là, tên giật đồ kia chính là bố của Matsuri. Kỹ năng của ông rất tốt, có thể lượn lách đu dây đánh võng mà không bị người ta bắt lại. Thế nên nhiều lần có những con người hào hiệp trượng nghĩa muốn vì hai mẹ con Matsuri mà lấy lại công đạo, đuổi theo bố cô đòi lại đồ nhưng đều bị đôi chân siêu tốc độ của ông hạ gục cả. Và sau mỗi phi vụ, Matsuri đều giúp bố mẹ công việc kế toán, tạm gọi là kiểm kê số tiền.

Có một lần ngoại lệ, là lúc bố Matsuri ra tay lại rơi đúng vào phiên trực của một vị cảnh sát đứng gần đó. Vị cảnh sát này có kỹ năng nghiệp vụ cực tốt cho nên đã gần như bắt được bố của Matsuri, vậy là ông đành phải ném cái túi trở lại rồi lẩn trốn. Vị cảnh sát lấy được túi thì đem trả cho hai mẹ con, Matsuri và mẹ thấy vậy chỉ biết cười cảm ơn mặc dù trong lòng đã lệ rơi ngập tràn.

Matsuri chớp mắt rồi nói tiếp. "Tôi cũng đã từng tham gia lĩnh vực diễn xuất."

Gaara gật gù đáp. "Rất tuyệt, hồi cấp hai tôi cũng tham gia câu lạc bộ kịch của nhà trường."

Quay lại câu chuyện về vừa nãy. Khi mà mẹ bị bố giật túi xong, Matsuri sẽ gào lên và khóc thật thảm thương. Cô thậm chí còn cất cả giọng địa phương mà nói những câu như là  "Tiền mất hết rồi thì làm sao mẹ con mình đi tìm bố bây giờ !" hoặc "Tiền để gửi cho bố bị người ta cướp mất rồi !"

Hãy chú ý tới lời nói của Matsuri, cô dùng giọng địa phương để thay lời muốn nói với người đi đường là, hai mẹ con cháu là dân tỉnh lẻ từ nhà quê lên, hoàn cảnh khó khăn lắm đấy. Người bố trong câu chuyện của Matsuri, một là đã bỏ đi xa xứ từ lâu, hai là đang ở xa làm ăn cần tiền hỗ trợ, càng tăng thêm sức rung cảm đối với người qua đường. Mọi người nghe xong đều cảm thấy cảnh ngộ nhà không có nóc của hai mẹ con quá đáng thương, cho nên thường sẽ đưa cho hai người rất nhiều tiền. Thực ra mà nói, gia đình Matsuri cho dù có hơi lưu manh nhưng vô cùng hạnh phúc, để nói được mấy câu thoại như vậy thì cũng phải khổ luyện diễn xuất ghê lắm...

Về sau thì trên các tuyến đường lớn ở Tokyo đều có gắn camera theo dõi. Vở diễn giật đồ của gia đình Matsuri vì vậy cũng gặp cản trở lớn, thế là họ không diễn vở này thường xuyên nữa mà phải chuyển sang một vở khác phù hợp với tình hình thị trường hơn.

Ngoài vở "Nhà không có nóc ra" ra, bố mẹ và Matsuri cũng có nhiều màn hợp diễn khác. Ví dụ như vở "Tình người nơi công cộng." Trong đó, bố của Matsuri sẽ hóa trang sao cho giống người tàn tật, cùng cô cầm cái bát mẻ ra xin tiền. Mẹ của Matsuri sẽ đảm nhận vai người đàn bà chanh chua đi bán mấy món hàng rong ăn vặt. Kịch bản sẽ là bà bán hàng thấy hai bố con ăn mày đi xin ăn ở chỗ bán hàng của bà ta cho nên cất tiếng chửi bới đòi người ta xéo đi. Người đi đường thấy cảnh ngộ hai bố con đáng thương, vậy nên sẽ rút ví để bày tỏ lòng hảo tâm.

Vai trò của mẹ Matsuri trong vở kịch này chính là kích thích tâm lý quần chúng. Người bình thường đi qua thấy cảnh hai bố con bị một người đàn bà nhẫn tâm mạt sát, nhất định sự thương cảm sẽ tăng lên gấp bội, hầu bao rút ra cũng nhiều hơn. Chưa kể mẹ Matsuri còn nhân tiện bán được ít đồ ăn, cũng xem như là kiếm thêm được một chút, một công đôi việc.

Một vở diễn khác cũng rất thành công của gia đình Matsuri chính là vở "Gặp người nơi bến xe thị thành". Hai mẹ con Matsuri sẽ đứng ở các chỗ bến xe bến tàu, gương mặt khổ sở, bộ dáng lếch thếch, trở thành đôi mẹ con không may bị bọn móc túi rạch túi lấy hết sạch tiền và không còn một cắc để mua vé về nhà thăm người thân. Matsuri cùng mẹ phối hợp ăn ý, khiến cho rất nhiều người tử tế đóng góp để thể hiện tinh thần thiện nguyện. Vở diễn này có phần hơi giống vở "Nhà không có nóc" nhưng mà an toàn hơn.

Bố của Matsuri cũng không có ngồi yên. Ông sẽ hóa trang thành những người đi đường với những bộ dáng khác nhau, lần lượt đi qua và bỏ một chút tiền vào để giúp hai mẹ con. Người qua đường thấy thế sẽ nghĩ là hai mẹ con nhà kia đáng thương quá, được nhiều người giúp như vậy, mình mà không giúp chẳng phải sẽ là hạng vô lương ư ? Vậy là họ lại tiếp tục ủng hộ thôi.

Matsuri lại tiếp tục thể hiện kinh nghiệm. "Tôi cũng đã từng làm việc trong lĩnh vực kinh doanh buôn bán."

Gaara nghe xong rất hài lòng. "Tôi cũng đã học kinh doanh ở Canada, xem ra hai ta có rất nhiều điểm chung."

Matsuri từ nhỏ đã biết bán hàng có lợi nhuận rồi. Cô từng đi tới các nhà vệ sinh công cộng, thó hết cả giấy lau. Đợi đến khi người vào nhà vệ sinh cần dùng giấy mà không có, thì cô sẽ bán giấy cho bọn họ. Matsuri tất nhiên không bán mắc quá tại kiếm ăn trên nỗi khốn khó của người khác là không có lương tâm, nhưng mà cô vẫn bán với giá chênh một chút so với thị trường để lãi được chút đỉnh.

Chú của Matsuri có mở một nhà nghỉ trong một cái ngõ nhỏ. Matsuri có tới đó làm giúp mấy việc vặt. Mỗi lần thấy các cặp đôi đi vào bên trong, cô sẽ mời chào họ mua mấy món đồ như là bao cao su, thuốc kích dục, thuốc tráng dương chẳng hạn. Có cung thì mới có cầu, vậy nên Matsuri bán hàng cũng rất chạy. Matsuri không dám bán thuốc tránh thai do đó là thuốc phải uống theo đơn của bác sĩ. Thấy không, cô mặc dù là dân làm ăn buôn bán thật nhưng cũng có lương tâm nghề nghiệp lắm chứ bộ.

Matsuri nói xong thì lại kể tiếp. "Tôi cũng đã làm việc trong lĩnh vực hội họa nữa."

Gaara nghe thế hai mắt sáng lên. "Kinh nghiệm của cô phong phú thật đó."

Matsuri từ nhỏ đã có năng khiếu vẽ tranh, cho nên cô đã từng ra ngồi ở mấy chỗ đông đúc như là trường học, công viên để hành nghề vẽ thuê mà thường là vẽ tranh chân dung. Đối với khách có mắt một mí thì tùy theo yêu cầu mà cô có thể vẽ thành hai mí, đối với người thừa cân thì cô cũng có thể vẽ thon gọn một chút, đối với ai má quá cao thì cô có thể chỉnh thành gò mà phúc hậu đầy đặn. Còn nếu như phải vẽ toàn thân mà khách có chiều cao không được nổi trội lắm, thì Matsuri thừa cách vẽ làm sao cho chân dài ra như người mẫu. Chính vì đáp ứng được mọi yêu cầu của khách hàng cho nên Matsuri làm ăn cũng rất khá. Bây giờ mà anh giám đốc không lông mày nào yêu cầu cô vẽ anh ta có lông mày, cô cũng có thể vẽ được luôn. Đảm bảo ảnh vẽ chuẩn như ảnh chụp và đẹp còn hơn cả photoshop.

Ngoài công việc vẽ tranh chân dung, Matsuri cũng tham gia vào lĩnh vực tiền tệ có liên quan, tạm gọi là vẽ tiền giả. Khả năng vẽ tiền của Matsuri thật sự siêu đẳng, tiền giả mặc dù được vẽ và in thủ công nhưng chất lượng làm ra chẳng thua gì tiền thật, được người trong giới xưng tụng bằng hai chữ "nghệ nhân" đấy. Bằng khả năng của mình, cô đã vẽ cơ man nào từ Yên Nhật, Nhân Dân Tệ Trung Quốc, Việt Nam Đồng, Won Hàn Quốc cho đến cả Đô La Mỹ, Rúp Nga, Euro của các quốc gia EU. Sau này khi công nghệ in tiền giả được hiện đại hóa thì những dây chuyền sản xuất theo kiểu thủ công mà Matsuri làm không còn được ưa chuộng nữa và đã bị loại bỏ hoàn toàn. Thế là cô phải bỏ công việc này từ đây.

Mà nghĩ cũng lạ. Ngày xưa Matsuri vẽ tiền chẳng bị phát hiện bao giờ, ngày nay người ta sản xuất tiền giả bằng máy móc hiện đại, nhiều tờ tiền giả còn chất lượng hơn cả tiền thật, thế mà vẫn bị phát hiện mới tài chứ. Mặc dù dân trong nghề nói là mình làm tiền giả bằng công nghệ hiện đại hơn thì cơ quan chức năng người ta cũng có công nghệ phát hiện tiền giả tân tiến hơn, nhưng Matsuri lại nghĩ khác. Cô cho rằng nghệ thuật là phải có sự sáng tạo linh biến. Mấy cái công nghệ hiện đại kia chỉ làm theo kiểu cơ giới máy móc, hoàn toàn không có thổi được "hồn" vào bên trong tác phẩm, thế nên khi đưa ra ngoài thì mới bị lộ tẩy là hàng giả nhanh thế. Chỉ thương cho những "nghệ nhân" chân chính như mình, phải bỏ nghề mưu sinh mà đi làm công việc khác.

Matsuri thấy Gaara gật gù thì lại bảo tiếp. "Không chỉ vậy, tôi cũng từng làm qua công việc về phát thanh truyền hình."

Gaara nghe xong hai mắt sáng lên. "Thú vị quá. Cô làm ở đài phát sóng nào ?"

Matsuri nhẹ nhàng trả lời. "Ở nhà đài địa phương nơi tôi sống."

Dì của Matsuri có một cửa hàng chuyên buôn bán mấy thứ đồ như là thuốc lá lậu, xì gà lậu với rượu lậu. Có một thời gian Matsuri được dì nhờ giúp đỡ. Nhiệm vụ của cô chính là ngồi ở đầu ngõ, trên tay cầm ống nhóm, mỗi lần trông thấy các chiến sĩ cảnh sát tuần tra đi tới là cô sẽ ra hiệu cho dì phải thu dọn cất hàng ngay lập tức.

Gaara nghe qua cũng hiểu sơ sơ. Hắn gật gù lại hỏi tiếp. "Thế cô còn có kinh nghiệm trong lĩnh vực gì nữa không ?"

Matsuri nhoẻn miệng cười. "Tôi đã được đào tạo một thời gian ngắn trong lĩnh vực giáo dục đặc biệt."

Đôi mắt xanh xương rồng của người đối diện thoáng nhăn lại. "Giáo dục đặc biệt ?"

Matsuri gật đầu và đáp. "Nói cụ thể hơn chính là việc dạy và học cho trẻ em khiếm thính và khiếm thị. Tôi có thể sử dụng thành thạo thủ ngữ và chữ nổi."

Gia đình bên nội Matsuri có truyền thống làm lừa đảo lâu đời, còn gia đình bên ngoại thì lại theo ngành đạo tặc. Ông ngoại Matsuri đã từng dạy cho cô thủ ngữ - ngôn ngữ ký hiệu được tạo từ bàn tay mà người câm điếc dùng để giao tiếp và chữ nổi - chữ dùng cho người mù và người khiếm thị. Lý do rất đơn giản, khi đi ăn trộm thì sao có thể tùy tiện giao tiếp bằng lời nói âm thanh được, cho nên phải dùng thủ ngữ. Và chữ nổi là một dạng ký hiệu mà một bộ phận đạo tặc sử dụng để viết ra các ám hiệu cho đồng đội, như là nơi giấu đồ thó được chẳng hạn.

Gaara càng nghe càng khâm phục. Matsuri biết mình đang có lợi thế nên tiếp tục tận dụng để gây ấn tượng mạnh. "Ngoài ra tôi cũng được đào tạo trong ngành âm nhạc một thời gian."

Ông ngoại ngoài việc dạy cho Matsuri thủ ngữ và chữ nổi thì cũng là người đã đưa cô vào con đường âm nhạc. Ông chơi đàn shamisen, trong khi đó Matsuri sẽ cầm chiếc hộp gỗ để người qua đường có thể bỏ tiền vào. Sau này lớn hơn chút, Matsuri đã biết cách hát nhép theo đài có sẵn để cùng ông ngoại dạo phố khắp nơi xin tiền.

Trước những kinh nghiệm phong phú mà Matsuri kể ra, gương mặt của Gaara càng lúc càng thêm thuyết phục.  Và để cho thuyết phục hơn nữa thì Matsuri đã kể tiếp. "Ngay cả lĩnh vực báo chí tôi cũng đã từng làm qua rồi."

Matsuri đã từng có thời gian làm tay săn ảnh cho các tờ báo lá cải. Công việc mặc dù lương cao nhưng nói chung cũng vất vả với rủi ro cao lắm. Nói vất vả, bởi vì những người làm công việc này thường sẽ không có ngày nghỉ vì phải bám theo nghệ sĩ 24 trên 24, đôi khi còn phải xông pha vào những khu vực nguy hiểm để có được những bức ảnh chụp nóng nhất. Nói rủi ro thì có thể ví dụ thế này. Matsuri đã từng chụp được ảnh anh diễn viên X bề ngoài là nam thần vạn người mê của hàng triệu cô gái nhưng bên trong lại bán thân cho kim chủ là nam giới, cũng từng chụp được ảnh nữ minh tinh Y ngoại tình với đàn em cùng công ty, thậm chí còn chụp được ảnh nam vương Z nọ lén lút qua lại với tình cũ khi vợ đang mang thai. Matsuri kiếm được khá nhiều tiền nhưng sau đấy cũng từng suýt bị kiện sấp mặt do kim chủ với người đứng sau mấy ngôi sao nổi tiếng kia toàn là các ông lớn khó có thể đụng vào. Vậy là cô đành phải chuyển nghề.

Gaara nghe lời cô nói xong cũng chỉ biết cảm thán. "Cô đúng là người đa tài đa nghệ."

Matsuri uống một chút trà cho ấm bụng. Sau đó liền nói tiếp. "Hết chưa nhỉ ? À, tôi còn có kinh nghiệm làm công việc nghiên cứu xã hội học."

Matsuri rất hay ngồi lê đôi mách với các bà thím camera chạy bằng cơm để hóng hớt được tin tức của toàn bộ tổ dân phố. Không chỉ vậy cô còn hay đi bới thùng rác của các gia đình trong khu, nếu như phát hiện đĩa vỡ thì có thể suy ra là nhà đó hôm nay có người đểnh đoảng đánh rơi, không thì là vợ chồng cãi nhau dùng đĩa làm hung khí. Có lúc còn phát hiện ra chú nhà đối diện xài bao cao su trong khi vợ chú còn đang đi công tác nữa, hay là nhà cuối phố nói mình nghèo lắm không có tiền trả nợ mà bữa tối còn ăn tôm hùm với cua hoàng đế.

Không chỉ nghiên cứu lý thuyết suông, Matsuri thậm chí còn có những thành quả thực tế. Quay lại câu chuyện về nhà chú hàng xóm nhà đối diện. Có một lần vợ chú lại giả bộ như đi công tác nhưng thực chất là đang thực hiện kế hoạch đi bắt gian. Chú hàng xóm thấy vợ đi công tác thì gọi nhân tình đến, cả hai đóng cửa hú hí với nhau. Cô hàng xóm thấy thế thì gọi Matsuri đi cùng. Cả hai cùng nhau quay lại nhà. Rồi trong lúc đôi gian phu dâm phụ đang tình chàng ý thiếp, bọn họ đạp cửa xông vào và tóm gọn cả đôi. Matsuri đảm nhận công việc cầm điện thoại livestream cho toàn bộ giang cư mận biết là chú hàng xóm "chân trong chân ngoài", và công bố gương mặt của tiểu tam kia cho tất cả cô dì chị em vào chửi, trong khi cô hàng xóm đang xông vào giật áo túm tóc tát má tình địch.

Sau rồi, cô mới kết lại. "Đó là toàn bộ kinh nghiệm thực tiễn của tôi."

Gaara nghe xong, gật gù dường như rất hài lòng. Hắn nhìn CV của cô, rồi gạt sang một bên, hỏi thật từ tốn. "Minamino, cô có nhiều kinh nghiệm như vậy, thực rất tốt. Tôi muốn hỏi cô một câu, là vì sao cô lại muốn làm việc ở công ti chúng tôi ?"

Matsuri hít một hơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net