Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ông ơi, ông có phải là Phù Thủy không? - giọng nói yếu ớt vang lên.

Ông ta quay sang nhìn thằng nhóc yếu đuối đứng gượng dậy, đầu gối nó chảy máu nhưng lành sẹo lại.
 
Ông ta nhìn nó có vẻ hời hợt, ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy một đứa trẻ không hề bỏ chạy khi đứng trước một Phù Thủy, nó không sợ ông ta sẽ nguyền rủa mình à ? Nó gan quá, nó không hề sợ hãi mà còn tiến về phía ông ta. Ở Nhân Giới, kẻ ghét phù thủy nhất chính là trẻ em, vì trong truyện cổ tích phù thủy luôn là kẻ phản diện, vẻ ngoài xấu xí, già nua, tâm hồn xấu xa, độc ác. Ông tiến gần lại nó, nó cũng thế:

- Ngươi không sợ ta sao ? Ta là Phù Thủy đó ? - Ông ta trầm giọng, có chút đáng sợ.

- Tại sao lại phải sợ, ông là Phù Thủy tốt, ông cũng vừa cứu tôi đấy thôi! - Đôi mắt màu xanh dương trở nên long lanh hơn, nhìn đắm đuối ông ta.

- Ngươi vừa nói phù thủy là người tốt ? - Ông ta hơi ngạc nhiên.

- Phải, đây là lần thứ hai tôi gặp phù thủy, hai lần đều gặp phù thủy tốt. - nó ngây ngô, lòng hào hứng.

- Thế còn lần đầu? - Ông chau mày, nhiêu mắt lại hỏi nó.

- Lần đầu tiên ... tôi gặp họ, cứu tôi khỏi lần tôi xém chết, nhưng mà tôi không nhớ lúc đó là khi nào, tôi gặp họ trong mơ, cũng vung đũa phép như ông vậy! - nó sợ ông ta sẽ không tin lời của một đứa trẻ lạ, nên vừa nói vừa ấp úng hơi rung.

- Nực cười !

Ông bước lại gần nó, giơ bàn tay vơ chiếc mũ chùm ra khỏi đầu, để lộ mái tóc bạch kim lạ kì dài và xù như lông nhím, nhọn như kim. Ông ngồi xổm xuống ngang bằng với nó. Đặt bàn tay ấm lên má nó, rồi đặt lên đầu xoa xoa mái tóc vàng hoe. Thật ấm áp, lần đầu tiên nó cảm nhận được hơi ấm, thay vì lạ lẩm nó lại cảm thấy quen thuộc.

Chiếc nhẫn hình Tiên Cóc trên tay ông phát ra một thứ ánh sáng
kì lạ từ viên ngọc, vòng tròn phép thuật diệu kỳ ấm áp, xoay vòng trên vầng thái dương nó. Ông nhắm mắt lại, tập trung, mở mắt ra ông lại thay đổi cách nhìn về nó, một ánh nhìn ấm áp dịu dàng, đầy trìu mến và chấp chứa niềm hạnh phúc. " Cuối cùng ta đã gặp được con ". Vẻ mặt hạnh phúc, nở nụ cười hiền hòa đầy tin yêu. Ông đứng dậy:

- Ngươi có muốn trở thành phù thủy không?

- Phù Thủy ....?

- Phải. Một phù thủy thực thụ.

Đôi mắt nó tròn xoe chiếu long lanh. Nở nụ cười như chưa từng được cười vậy. Nó rất mừng vì đã có người hỏi về ... ước mơ.

Ông nghe thế liền gật gật nhè nhẹ, ánh mắt mãn nguyện, lấy tay vung vạt áo khoác dài đang ướt sũng vì mưa. Bên trong chiếc áo là một bầu trời đầy ánh sao, là cả vũ trụ vĩnh hằng, huyền huyền ảo ảo. Nó trố đôi mắt ra, cứ như bị vũ trụ đó thôi miên vậy. Ông gượng cười:

- Nói ta nghe ngươi thấy được gì ?

- Màn đêm tinh tú.

Không còn phải chần chừ hay mong đợi, chính đứa trẻ này từ tận sâu trong tim lẫn tâm trí đều có ước mơ và hoài bão. " Màn đêm tinh tú " phản chiếu con người có ý chí từ sâu bên trong họ.

- Trước khi trở thành một phì thủy thực thụ thì hãy chứng minh bản lĩnh của mình, và hãy khiến người khác công nhận. Đó là con đường chạm tới ước mơ.

- Hả ??

- Ngươi... tên gì ?

- Uzumaki Naruto, mười hai tuổi, học sinh trường tiểu học số 4.

- Ta... Jiraiya. Hãy nhớ lấy tên ta, và có khi ta sẽ gặp lại.

Mưa dần tạnh đi, hạt mưa cũng nhẹ nhàng trở lại, màn đêm trở nên yên tĩnh hơn. Ông chùm đầu lại, quay trở về là người cổ đại, toát lên một vẻ huyền bí, ma mị lạ thường. Ông quay lưng về phía nó, tiến từng bước chậm rãi và im lặng ra đi, bóng lưng to lớn rồi cũng phai mờ dần theo cơn mưa, hình ảnh đó sắp biến mất khỏi ánh nhìn của nó. Ông ta đi rồi, đi vào một khoảng không vô định, nó cứ nhìn theo phía ông như đang có lời muốn nói ra. Một phút, năm phút, hai mươi phút, đứng mãi nơi đó, nơi hai người vô tình gặp nhau.

Dưới chân nó con cáo nhỏ chín đuôi thoăn thoắt leo lên vai.

- Kurama, ông già đó, trông thật vĩ đại.

- Hmm, phù thủy thực thụ phải như vậy chứ ?

Bóng dáng to lớn khuất mờ theo màn sương, không còn thấy ông ta nữa, đi mãi, không quay đầu nhìn lại. " Đến lúc về nhà rồi đó, Naruto".

Phía sau, đôi mắt xanh như đại dương chiếu long lanh đầy tia hi vọng, trong thâm tâm rạo rực, tim nó trở nên rung động liên hồi. Dù phía trước có là màn sương dày đi chăng nữa ánh nhìn cũng có thể xuyên qua, nhìn thấy cả một bầu trời tinh tú.

Tạm biệt Jiraiya. Cảm ơn Jiraiya.

Vì ông,... đã cho đứa trẻ này một hơi ấm quen thuộc, cho nó niềm tin yêu để tiếp tục sống, có lẽ cuộc đời tuần hoàn này đối với nó không còn là vô nghĩa nữa, nó đã có được ước mơ, bóng lưng của ông là hi vọng của nó, nó nhất định sẽ cố gắng, sẽ nỗ lực để một ngày nào đó đường đường chính chính đối diện ông là thân phận của một phù thủy thực thụ. Nó không còn cô độc, nó còn ước mơ.

Lần gặp gỡ này không có trong dự định của Jiraiya, nó chỉ là vô tình, không có sự tiên đoán trước, vô tình gặp được Cửu Vỹ Hồ, vô tình gặp được Naruto.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net