Chương 25: Thả con săn sắt bắt con cá rô chung quy cũng là mèo vờn chuột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh quốc công phủ Hyuga - Bạch Vũ viện

Trời tối. Ngày rằm mười lăm trăng tròn như cái đĩa, trên bầu trời tỏa ánh sáng lung linh. Thời tiết bất chợt đổ cơn mưa. Những hàng mưa bụi rơi xuống lất phất, dệt thành một tấm màn nước mỏng trắng trong, không gian cũng vì cơn mưa này mà trở nên trong mát dễ chịu.

Bên trong thư phòng, nơi bàn sách, đại thiếu gia Hyuga Neji đang ngồi đọc báo cáo án mạng, còn thiếu phu nhân tương lai Shimura Hotarubi thì ngồi đối diện với hắn.

Thấy đối phương chú tâm làm việc, Hotarubi cất giọng trong trẻo: "Bạch Dạ, ta nghe mấy nha hoàn nói chuyện với nhau, là tiệm vải Nishimura vừa mới ra mẫu vải mới. Huynh mua cho ta được không ?"

Neji đang tập trung phá án, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhẹ gật đầu và bảo: "Được. Mua cho muội mười cuốn."

Hotarubi nghe thế thì liền cười rất tươi, xong rồi chờ một lúc rồi nói tiếp: "Bạch Dạ, ta hôm nay lúc ngồi làm đèn hoa đăng với thiếu chủ Uzumaki thì nghiêng đầu khiến cho trâm cài tóc bị rơi hỏng mất. Huynh kiếm cho ta cái mới được không ?"

Neji vẫn rất tập trung làm việc, nghe thế cũng không hề bị xao nhãng, lại gật đầu và nhẹ nói: "Được. Mai ta cho người gọi thợ kim hoàn tới đây, muội muốn làm bao nhiêu trang sức thì cứ làm."

Hotarubi đáp câu "Vâng ạ" cực kỳ đáng yêu. Cô gái nhỏ lại chờ thêm một lúc rồi mới hỏi tiếp: "Bạch Dạ, sáp dưỡng tay của ta hết mất rồi. Ta không thích loại mà mama tổng quản hôm nay đưa tới."

Neji mặc dù đang dồn sức giải quyết công việc nhưng không hề thấy phiền bởi những yêu cầu của vợ chưa cưới. Nghe cô nói vậy, hắn vẫn rất dịu dàng mà trả lời: "Muội ghi loại muội thích ra giấy. Mai ta sẽ sai người ra phố mua cho."

Hotarubi gật gật cái đầu, không quên nói câu "Bạch Dạ thật tốt". Sau đấy, lại tiếp tục đợi vài phút, tam cô nương mới thỏ thẻ ngỏ lời: "Bạch Dạ, ta nhớ mẫu thân lắm, có thể đi gặp bà ấy được không ?"

Neji đặt bản báo cáo xuống bàn, kiếm cái chặn giấy đè lên. Làm xong thì hắn mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tiểu cô nương tóc trắng kia, mỉm cười thật soái: "Được. Ngày mai chúng ta tới đền thờ thành thân, chỉ hai chúng ta thôi. Thành thân xong ta đưa muội về gặp mẫu thân mình, coi như là lại mặt."

Hotarubi biết là đối phương đã nhìn thấu kế hoạch của mình rồi đấy. Cô gái nhỏ nhìn đối phương bằng ánh mắt ai oán và nói: "Huynh bức hôn ta, ta thậm chí còn chưa cập kê nữa. Đây là vi phạm quốc pháp, nhà ta có thể kiện đó !"

Neji nghe vị hôn thê nói thế, không kìm được mà bật cười thành tiếng: "Thần vương phủ thích thì cứ kiện. Để xem, thánh thượng - người đã chủ động ban hôn cho con trai và cháu trai mình mặc kệ việc hai người họ có muốn hay không, sẽ đứng về phía ai nào. Giữa ta - con người được ngài ấy trân trọng mời về kinh đô để đảm nhận chức vị cũ, hay là muội - cháu gái của nhân vật bị ghét nhất Hỏa quốc trong suốt năm mươi năm và hiện tại vẫn chưa hết bị nghi kỵ đây ?"

Kinh triệu doãn đại nhân không hổ là người làm về luật, khả năng lách luật thật hết sức thượng thừa. Một lời nói ra khiến cho tam quận quân ức muốn phát khóc luôn.

Neji nhìn bộ dáng ủy khuất của người yêu bé nhỏ, đưa tay ra xoa xoa đầu người ta, lại nói: "Trùng Nhi, ta biết muội muốn về nhà mẹ đẻ. Nhưng muội thấy đấy, muội biết nhiều chuyện quá, cho nên ta không thể để muội về trong lúc này được. Dù sao thì sau này muội cũng sẽ sống ở tòa viện này. Vậy nên thay vì nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi đây, sau đó sớm hay muộn gì thì cũng phải quay lại, chi bằng muội dành thời gian một chút, sắp xếp bày biện nơi này thành ngôi nhà tương lai của mình, thế có phải hay hơn không."

Hotarubi nghe những lời ấy, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ to đùng "thao túng tâm lý". Cô gái nhỏ làm bộ dịu ngoan, nhìn chồng tương lai rồi đáp: "Thế cũng được. Vậy thì Bạch Dạ, ta muốn sửa lại đường ống nước, sửa làm sao cho ta có thể chui lọt được ấy. Huynh chắc sẽ đồng ý phải không ?"

Một nụ cười ôn nhu hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Hyuga thiếu gia: "Rubi bảo bối, chiều theo ý muội, tất nhiên là ta không đồng ý rồi."

Cô gái nhỏ đương nhiên biết là đối phương sẽ không đồng ý, cho nên đáp lại bằng nụ cười từ thiện: "Huynh không phải vừa nói, là ta hãy dành thời gian để biến nơi này thành nhà của mình hay sao. Coi như đây là nhà ta, ta muốn sửa nhà mình cũng không được à ?"

Neji đưa hai tay ra, một tay nắm lấy đôi bàn tay vị hôn thê, một tay vỗ nhẹ, cười hiền mà nói: "Được. Đương nhiên là được. Chỉ có điều, nhà này ta là nóc, chỗ này ta lớn nhất. Muội có thể làm gì cũng được, nhưng phải tuân theo một nguyên tắc, đó chính là, tất cả mọi thứ đều phải được đặt trong tầm mắt của ta. Đơn giản dễ nhớ quá đúng không ?"

Hotarubi nghe hắn nói như vậy, không nói gì cả, chỉ khẽ giật tay ra khỏi tay hắn, lùi lại phía sau vài bước rồi dùng tay để ôm lấy mình. Cô ngước đầu lên, dùng đôi mắt nai trong veo nhìn hắn, nhẹ bảo: "Hyuga Neji. Huynh biết không, kể từ lúc bị hạ dược và đem tới đây, ta giận huynh lắm, giận đến mức phát khóc luôn rồi. Chỉ là cái giận này, không biến thành hận được. Ta vẫn muốn gả cho huynh, cùng huynh sống vui vẻ đến hết cuộc đời. Nhưng bây giờ trông thấy huynh thế này, Rubi sợ lắm..."

Tam cô nương nói đến đây thì lại nhìn ra xung quanh căn phòng, khẽ nói: "Đây là nhà của huynh. Tất cả mọi thứ trong này đều là của huynh. Ta hiện tại cũng đang ở trong này, dù làm thế nào cũng không thể thoát ra ngoài được. Lúc hạ dược ta huynh đã nói, là ta dễ mang đi. Ta tự hỏi, rằng liệu bản thân có phải chỉ là một trong những món đồ mà huynh sở hữu hay không ? Sống như thế này đáng sợ lắm huynh có biết không ?"

Những lời của cô gái nhỏ khiến cho Bạch Thanh Thiên oai phong lẫm liệt trên công đường là thế phải lặng ngây cả người. Nói là sợ thì không đúng, nhưng thật sự lúc này đây, trong lòng Neji cảm thấy bứt dứt khó chịu, nói chuẩn thì chính là lương tâm cắn dứt. Nếu như Hotarubi nổi nóng tức giận hay là buông lời mắng nhiếc thậm tệ, thì hẳn là hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng không. Tam quận quân trước sau như một đều thể hiện sự ôn hòa hiểu chuyện, khiến cho phu quân tương lai là hắn đây càng ý thức được là mình không phải.

Vậy là lúc này đây, Neji chỉ có thể tiến tới sát gần Hotarubi, không để cô lảng tránh mình, choàng tay kéo cô sát vào lòng, nói thật êm dịu: "Có lý nào lại như vậy. Muội là nữ nhân ta yêu, chúng ta đã đính ước với nhau, tương lai sẽ là phu thê. Muội là của ta thì ta cũng là của muội. Đừng nghĩ tới những chuyện không tích cực như vậy..."

Hyuga thiếu gia vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ vào vợ chưa cưới như để trấn an: "...Hiện tại đang có nhiều chuyện rắc rối, ta vì không muốn để muội lún sâu vào đó cho nên mới đem muội tới đây. Đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa xong xuôi rồi, thì ta sẽ đưa muội về Thần vương phủ, chúng ta lại giống như trước đây."

Hotarubi nghe những lời ấy, lòng có chút xuôi. Cô ngẩng đầu nhìn nam nhân mắt trắng kia, nhẹ hỏi: "Thật là như vậy ư ?"

Neji gật đầu, nụ cười âu yếm: "Tất nhiên là như vậy rồi."

Cuối cùng, nhờ sự xuống nước dỗ dành kịp lúc của mình, Hyuga Neji đã tạm giữ được mối quan hệ giữa mình và Shimura Hotarubi được nguyên vẹn. Tương lai thế nào, vẫn còn khó đoán.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Neji và Hotarubi, mỗi người liền đi làm việc của mình. Kinh triệu doãn tiếp tục đọc án, còn tam quận quân thì ngồi cạnh bên đọc sách.

Vụ án mà Neji đang đọc đây có chút ly kỳ. Ở phường Kaido vừa xảy ra một vụ thảm án. Thiếu gia hào môn giết chết vợ chưa cưới bằng cách đẩy nàng ấy sông sâu ở nơi đường vắng. Thời gian xảy ra vụ án là trước ngày cưới của họ một ngày. Người vợ chưa cưới cũng là một tiểu thư danh môn. Xác của cô hiện tại vẫn chưa thể tìm được.

Ban đầu, thiếu gia kia không nằm trong diện bị tình nghi. Bởi vì theo như lời anh ta khai và một số nhân chứng, thì thiếu gia và vợ chưa cưới không có gặp nhau, do nam nữ trước ngày thành thân phải tránh gặp mặt. Vậy nên ban đầu Ứng Thiên phủ chỉ tạm kết luận, là vị tiểu thư kia mất tích, nghi ngờ là bị bắt cóc. Thế nhưng chờ tới tận hơn một tuần mà chẳng tìm được tung tích gì, chưa kể lại chẳng có ai gửi tin đòi tiền chuộc. Nghi ngờ bắt cóc lắng xuống, mà thay vào đó là tình nghi bị giết hại.

Ứng Thiên phủ dồn lực điều tra, và rồi phát hiện ra bằng chứng ngoại phạm của thiếu gia kia là không có đúng. Hóa ra, người này vào ngày vợ chưa cưới qua đời thì có đi ra ngoài. Nguyên nhân anh ta được xác nhận là có ở nhà, là do bản thân trước đó đã nhờ một người hầu có hình dáng tương tự mình đóng giả ngồi ở trong phòng. Thiếu gia kia rời nhà, đến một hoa lâu nọ, gặp gỡ một vị hoa khôi. Dưới sự tra xét gắt gao của Ứng Thiên phủ, vị thiếu gia đã thừa nhận, là mình với vị hoa khôi kia có tình cảm với nhau, hai người quen nhau cũng đã được một thời gian rồi, và anh ta muốn cưới cô gái này làm vợ lẽ. Chuyện này vị tiểu thư kia cũng biết. Bởi vì bị vợ cả tương lai phản đối chuyện cưới vợ lẽ, thế nên thiếu gia này đã ra tay sát hại nàng, bằng cách dẫn nàng ra bờ sông hoang vắng rồi đẩy đối phương xuống dưới đó. Tiểu thư kia không biết bơi, nhanh chóng đã chết chìm, xác bị cuốn trôi tới chỗ nào không biết.

Do hung thủ đã thừa nhận mọi tội lỗi nên Ứng Thiên phủ định đóng lại vụ án này. Tuy nhiên, do thiếu gia và vị tiểu thư xấu số kia đều là con cái nhà quan, cho nên vẫn phải cẩn thận xem xét.

"Bạch Dạ, vị tiểu thư này, chưa chắc đã là bị mưu sát đâu, mà có thể là tự sát đấy." Hotarubi đọc sách nhưng lại không cảm thấy cuốn sách mình đọc thú vị, nên mới nhìn sang bản báo cáo án mạng của Neji. Sau khi đọc xong thì thốt ra một câu như thế.

Neji nhìn cô gái nhỏ, tò mò hỏi: "Sao muội lại nghĩ như vậy ?"

Hotarubi nghiêng nghiêng cái đầu rồi đáp: "Ừm, ta cảm thấy là... Lời khai của thiếu gia kia, nó cứ sai sai thế nào ấy. Huynh xem, con sông này tính ra là ở ngoại thành đấy, anh ta chỉ có thể dùng vài lời nói mà dụ được tiểu thư kia tới đó một mình ư ? Nữ nhi khuê các, làm gì có ai đi một mình mà không dẫn theo nha hoàn bà vú tới nơi xa xôi hoang vu thế này chứ ? Mà giả sử cô ấy có máu liều mà đi một mình, thì cũng phải cho người nhà là mình đi đâu chứ..."

Tam cô nương vừa nói vừa lấy tay chỉ vào hàng chữ trên trang giấy: "...Dòng này cũng hơi vô lý này. Đây, huynh xem... Với lại đọc lời khai của vị thiếu gia kia, ta có cảm giác, là hình như anh ta chỉ muốn nhận tội ngay và luôn thôi thì phải..."

Neji gật gù, cảm thấy Trùng Nhi nói rất có lý. Kết luận đóng vụ án theo hướng này vẫn còn quá vội vàng. Và hắn lại hỏi: "Nếu như là tự sát, thì sao thiếu gia kia lại nhận là mình làm ?" Bởi vì hung thủ đã đứng ra nhận tội, cho nên vụ án mới nhanh chóng khép lại như thế.

Hotarubi ngồi tựa đầu vào bàn, cắn môi một tý rồi đáp: "Có thể hắn ta bạc tình nhưng không bạc nghĩa chăng ?"

Neji nghe xong, lòng bỗng hiếu kỳ. Hotarubi dùng tay nghịch cái chặn giấy, nở nụ cười khiến lúm đồng tiền hiện lên như hạt gạo: "Bạch Dạ nhìn ta như vậy là sao ? Huynh là nam nhân không phải sao, nam nhân thì phải hiểu nam nhân nhất mới đúng chứ !"

Neji cẩn thận gấp bản báo cáo lại, đoạn nói: "Sáng mai ta sẽ bảo cấp dưới xem kỹ lại một chút."

Hotarubi chớp chớp đôi mắt nai, cười cười: "Bạch Dạ, nếu như ta thật sự nói đúng, thì huynh đưa ta đi gặp mẫu thân nhé ?"

Hyuga thiếu gia nhìn vị hôn thê của mình. Hắn biết là cô vẫn chưa từ bỏ ý định bỏ trốn khỏi mình đâu. Thế nhưng, hắn vẫn dành cho cô một nụ cười ấm áp dịu dàng: "Được thôi." Trong lòng liền nghĩ, Trùng Nhi của ta, muội có thể đi gặp nhạc mẫu, nhưng mà hai người có nói được với nhau câu nào không thì ta không chắc à nha.

...

Ngày hôm sau, toàn thành Konoha náo động trước kết quả vụ án mạng tân lang giết hại tân nương, tưởng là mưu sát, nhưng hóa ra lại là tự sát.

Con trai của Tsumiki viên ngoại lang sắp sửa thành thân, vị hôn thê là một tiểu thư môn đăng hộ đối của gia tộc Kimiyazi. Chỉ là, vị thiếu gia này thế mà lại có tình cảm với một cô kỹ nữ nghe bảo là "bán nghệ không bán thân", đồng thời có ý định nạp người ta làm thiếp sau khi đã cưới chính thê về. Luật pháp Hỏa quốc cho phép nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, và luật bất thành văn của thế gia danh môn, đó là trừ những trường hợp bất khả kháng, thì không được phép nạp thiếp trước khi cưới thê. Vị thiếu gia kia tính chờ sau khi cưới chính thê mới nạp thiếp hầu, về lý thì không có sai đâu. Nhưng mà, cứ thử nghĩ mà xem, vợ chồng vừa cưới nhau, tân hôn còn đang mặn nồng thì anh chồng muốn rước về một cô vợ lẽ để chia sẻ tình cảm. Ngoại trừ những cô nương đang có ý định đi làm vợ bé người ta, thì làm gì có cô gái bình thường nào chịu nổi cảnh này chứ ?

Vì lý do như vậy mà ban đầu, Tsumiki thiếu gia giữ chuyện này rất kỹ, không cho hôn thê và nhà vợ tương lai biết chuyện. Thậm chí cả nhà Tsumiki cũng hỗ trợ để vun vén cho con trai. Ai cũng nghĩ là đợi đến khi vị tiểu thư kia gả vào nhà, ván đã đóng thuyền thì mọi chuyện coi như xong. Thế nhưng trước ngày cưới, Kimiyazi tiểu thư kia mới bảo nha hoàn tới tiệm kim hoàn lấy cho mình một số món trang sức để đem theo tới nhà chồng. Nha hoàn kia tới tiệm trang sức, tình cờ lại đụng phải nha hoàn của cô kỹ nữ kia cũng tới lấy đồ được đặt riêng cho chủ tử. Trong lúc thanh toán, nha hoàn của vị tiểu thư nhận ra số ngân phiếu mà nha hoàn của cô kỹ nữ kia dùng có nét bút của Tsumiki thiếu gia, và thế là mọi chuyện mới vỡ lở ra.

Vị tiểu thư kia biết tin chồng chưa cưới trong lòng có người khác, uất ức trào dâng, trong lúc nghĩ quẩn đã tới nhảy sông tự vẫn. Tsumiki thiếu gia đi theo ngăn cản nhưng không kịp, lúc tới chỉ thấy đôi giày của vị hôn thê trôi trên sông. Anh ta vì vậy hối hận không thôi, lòng day dứt, cho rằng chính bản thân mình đã giết chết vợ chưa cưới. Cho nên khi mọi bằng chứng bị Ứng Thiên phủ điều tra ra, anh ta liền nhận bản thân là tên sát nhân ngay lập tức, muốn bị chém đầu để được xuống dưới hoàng tuyền xin lỗi vị hôn thê.

Neji sau khi tra rõ được mọi chuyện đã ban lệnh thả vị thiếu gia kia ra khỏi nhà ngục. Thời khắc cửa phòng giam mở và lệnh phóng thích được ban ra, Tsumiki thiếu gia kia nhất quyết không chịu bước chân ra ngoài. Anh ta nói mình là người lòng dạ độc ác, đã rắp tâm sát hại thê tử chưa cưới, cầu Kinh triệu doãn ban án tử cho mình ra pháp trường đi. Rock Lee bổ đầu đành phải dùng biện pháp mạnh, cùng với một nha dịch cao to lực lưỡng khác xách cổ vị thiếu gia này ra ngoài thì mới được.

Vụ án tưởng như đã được phá giải. Thế nhưng chỉ sau ba ngày, thế cục đã "quay xe". Kimiyazi tiểu thư - người tưởng chừng đã bị nước sông cuốn đi và không thể tìm thấy - đã trở về. Hóa ra, tất cả là một màn kịch được dàn dựng tinh vi. Kimiyazi tiểu thư sớm biết phu quân tương lai qua lại với cô nương thanh lâu kia từ lâu, nhưng vẫn làm bộ như không biết gì cả. Tình huống để cho nha hoàn của mình gặp được nha hoàn của cô kỹ nữ kia trong tiệm trang sức, đều là trong tính toán của nàng tiểu thư. Giây phút nhảy xuống sông tự vẫn, thực ra Kimiyazi đã sớm bố trí người đứng đầu nguồn vớt mình từ lâu. Tất cả việc này nhằm tạo ra một cái chết giả, với ý định là, đổ tội mưu sát cho Tsumiki thiếu gia kia. Tất nhiên Kimiyazi không có ý định làm người chết cả đời. Nàng ta chỉ tính là, để cho hôn phu chịu khổ chịu nhục trong đại lao một thời gian rồi sẽ xuất đầu lộ diện, nói rằng mình bất cẩn rơi xuống sông, may mắn được cứu lên, do đau buồn không muốn về nhà nên lánh đi ở ẩn. Ai dè anh chàng Tsumiki kia quay đầu sớm như vậy. Ứng Thiên phủ còn chưa định tội thì đã tự nhận tội giết người, quan trên ra lệnh thả rồi mà cũng không chịu ra.

Kimiyazi tiểu thư đã cùng với mẫu thân của mình tới Ứng Thiên phủ, gặp Neji để trình báo. Giây phút nghe được đầu đuôi câu chuyện, Kinh triệu doãn đại nhân phải cố giữ hình ảnh quan viên gương mẫu với môn sinh Nho học lắm mà không chửi thề ngay tại chỗ. Đù má, các người nghĩ chuyện sống chết là trò đùa hay sao ? Cô nương, nha dịch phủ ta không quản ngày đêm, bỏ công bỏ sức, tìm kiếm di cốt của cô về cho cha mẹ cô là trò đùa nốt hả ? Đủ tuổi cập kê, xuất giá được rồi thì chính là người lớn, làm ra chuyện này có nghĩ trước tính sau không đấy, liên lụy tới biết bao người rồi có biết không ! Còn tiểu tử kia, cứ nghĩ bản thân ngộ nhận tội giết người là sẽ biến thành nam nhân chung tình cơ đấy, vớ va vớ vẩn ! Nếu như không phải phụ thân của vị tiểu thư kia là chỗ thân quen của phụ thân Hizashi, và phụ thân của chàng thiếu gia kia hiện tại đang được thánh thượng trọng dụng, thì Neji đã cho cả nàng lẫn chàng gánh tội "rối loạn công đường" lẫn "nhiễu loạn phân xử" "rồi.

Kết lại, Kinh triệu doãn bắt cả hai nhà Tsumiki và Kimiyazi mỗi nhà nộp phạt năm trăm lượng, chia đều cho các anh em nha dịch vì vụ này mà mất toi mấy ngày nghỉ cuối tuần...

"Bạch Dạ, mọi chuyện dù đúng dù sai thì ta cũng đã đoán đúng đúng không ? Ta đã đoán là tự sát mà. Mặc dù vị tiểu thư kia không phải là tự sát thật mà là giả vờ tự sát, thì ta cũng nói gần chuẩn mà. Huynh đưa ta đi gặp mẫu thân nhé ?" Vừa mới tăng xông ở chỗ làm xong, vừa về nhà thì cô vợ nhỏ sắp cưới đã chạy tới và nói với Hyuga Neji như thế.

Neji nhìn nữ nhân mình yêu, đáp lại cô bằng một nụ cười thân ái: "Không."

Hotarubi thấy hắn như vậy, chỉ gật gật cái đầu, sau rồi quay người bước ra khỏi phòng. Neji thấy cô không nói gì, trong lòng có chút lo lắng, liền hỏi: "Muội đi đâu thế ?"

Tam cô nương trả lời cực thành thật: "Học tập người ta. Nhảy hồ giả chết."

...

Đền thờ Thất Phúc Thần

Đền thờ Thất Phúc Thần là nơi thờ cúng bảy vị thần may mắn trong văn hóa dân gian của người Hỏa quốc. Nơi đây rộng rãi thoáng đãng, với tiền điện ở dưới chân núi còn nơi cầu nguyện ở chính điện thì lại ở tít chân đỉnh núi. Vậy nên muốn từ dưới lên tới trên đỉnh, những người mộ đạo phải leo tổng cộng một ngàn bốn trăm bảy mươi bảy bậc thang.

Để cho mọi người thuận tiện tới lễ bái, đền thờ đã cho xây một con đường phẳng hơn. Những tín đồ tới am không muốn leo bậc, có thể ngồi xe ngựa hay ngồi kiệu trên con đường phẳng này mà lên, tiết kiệm được thời gian và sức lực, không còn phải vất vả như ba thầy trò Đường Tam Tạng đi Tây Thiên lấy kinh nữa.

Chỉ là đối với những con người thành tâm mộ đạo, thì việc tự leo lên bậc vẫn là một việc làm nghiễm nhiên để bày tỏ lòng thành với chư thần...

"Tiểu Nhật, chỗ này rất dốc, đi cẩn thận." Uzumaki Naruto đứng ở bậc thang ân cần nói với thiếu nữ tóc xanh mắt trắng đi ở bên cạnh.

Thiếu chủ thành Xoáy Nước một thân tinh anh võ nghệ, đương nhiên là có thể bước một bước ba bậc thang, đi một lèo lên luôn không ngừng nghỉ. Thế nhưng lúc này đây hắn bước đi thật chậm, đi một bước phải ngoái lại không dưới ba lần. Tất cả là để bảo hộ cho người con gái mình yêu đang vừa đi vừa khấn các vị thần đấy.

"Minh Lang, phải thành tâm, nhất định phải thành tâm. Huynh đừng lo cho muội." Hyuga Hinata vừa lên dốc vừa chắp tay cần nguyện, nghe Naruto bảo vậy thì quay sang nói cười dịu dàng với hắn.

Màn đối thoại của cặp đôi NaruHina khiến cho rất nhiều người đi đường xung quanh phải chú ý. Người thì ngưỡng mộ hai người họ sao mà tình cảm thế, ước gì mình cũng gặp được người yêu mình như vậy. Người thì cười xuề bảo để xem các ngươi hạnh phúc được đến bao giờ.  Yêu nhau chắc gì đã tới được với nhau, cưới nhau rồi thì vẫn có thể ly hôn thay vì nắm tay nhau đi đến cuối con đường mà.

Đứng dưới Naruto và Hinata tầm năm bậc thang, là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, da trắng như tuyết, tóc mềm như mây. Cô gái nhỏ ấy, không ai khác chính là tam quận quân Shimura Hotarubi đang vừa đi vừa thở, bộ dáng yếu nhược xứng danh bốn chữ "bánh bèo vô dụng". Âu cũng là do tam cô nương bị đức lang quân tương lai hạ độc, không chỉ mất hết sạch võ công mà gân cốt cũng yếu mềm phải biết.

Hotarubi áp tay lên ngực, hít một hơi thật sâu. Cô đưa mắt nhìn lên phía trên cao. Đứng trên cô tầm hai mươi bậc, là Hyuga Neji một thân vận bạch y thuần khiết đang đứng khoan thai. Phong thái tuấn tú, khí chất nhã nhặn, hắn ta chỉ đơn giản đứng đó, không cần làm gì cả nhưng vẫn khiến cho nhiều thiếu nữ đi qua phải quay ra liếc nhìn một cái. Bất giác,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net