Chương 7: Cảm xúc khác lạ, xin người đừng làm ta khó xử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần vương phủ Shimura

Một buổi sớm, khi ánh dương còn chưa le lói xóa tan đi những giọt sương đêm, chim chóc còn chưa bắt đầu đi tìm mồi, Ino đã cùng vương phi Sayuri đi ra vườn chăm sóc cây cỏ.

Vương phi Sayuri một thân y phục đơn giản màu vàng nhạt, trên đầu còn vấn một cái khăn đội đầu để tránh cho tóc vướng vào mắt, thế nhưng cả người vẫn toát lên phong thái cao quý đoan trang. Ino cũng mặc một bộ y phục đơn giản màu xanh dương, trên đầu chỉ cài một cái trâm bạc, tay áo xắn lên cẩn thận, hăng hái cùng mẹ chồng ra vườn chăm hoa.

Sayuri cầm cây kéo chuyên dụng để cắt tỉa cây cọ, cười nói: "Con dâu dậy sớm có thấy buồn ngủ không ?"

Ino lắc đầu, nói rất nhiệt tình: "Không ạ. Con ở nhà cũng hay trồng hoa chăm cây cảnh, nhiều khi cũng dậy sớm, không thấy buồn ngủ hay mỏi mệt ạ."

Sayuri gật đầu, lại cười: "Nhà nông trồng lúa phải dậy sớm thức khuya, chúng ta trồng hoa tất nhiên cũng chẳng thể ngủ muộn dậy trễ. Chăm hoa ở thời khắc mặt đất hấp thụ hết nắng nóng của mặt trời, hay ở thời điểm cây lá bị sương muối đọng lại, thật sự không có ý nghĩa gì."

Vương phi cẩn thận cắt tỉa bớt những cành cây già yếu hay những bông hoa đã chết, thao tác nhìn đơn giản nhưng thực ra không hề dễ làm. Vừa làm bà vừa nói với Ino, nàng vừa phụ giúp mẹ chồng nhưng cũng vừa chăm chú nghe thật kỹ.

Không gian lúc này thật là trong lành. Lá cây buổi sớm còn xanh mướt, trên cành còn đọng lại những hạt sương trong trẻo như pha lê. Không khí trong lành thoáng đãng khiến cho cảnh vật càng thêm xinh đẹp. Hương hoa nhè nhẹ cùng hương cỏ non thoang thoảng cứ thế len lỏi vào trong tâm trí.

Sayuri thực hiện một loạt các thao tác xén lá - tỉa hoa - cắt cành, vừa làm lại vừa cất lời: "Trồng hoa thì không được quên được bảy chú ý này. Thứ nhất là giống cây, thứ hai là thời vụ, thứ ba là phân bón, thứ tư là chăm sóc, thứ năm là tưới nước, thứ sáu là trái mùa, thứ bảy là thu hái. Hoa cũng như người, có rất nhiều loại. Có loại hoa phải chăm sóc tỉ mỉ mới nở ra đẹp, có loại hoa không cần chăm mà vẫn tự sống, có loại hoa ở môi trường tự nhiên rất tốt nhưng đem về nhà kính lại không thể kết hoa, và ngược lại, có loại hoa chỉ có thể đem trồng trong nhà kính, hoàn toàn không chịu được nắng mưa gió bão ngoài trời."

Ino nghe bà nói chuyện, cảm thấy rất là thú vị, cho nên cũng chỉ gật đầu ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

Sayuri thấy con dâu chăm chú lắng nghe thì lại cười dịu dàng: "Hoa khi nở cũng muôn màu muôn vẻ. Có loài không hương có loài lại có hương, để đánh giá mùi hương cũng phải là cả một quá trình. Chiết xuất nước hoa cũng phải có kỹ thuật cả đấy. Có nhiều mùi hương thoáng ngửi qua thì rất thơm nhưng mà ngửi nhiều sẽ khiến cho chúng ta đau đầu, thậm chí là dị ứng."

"Hoa cũng có thể làm cả mỹ phẩm nữa. Tuy nhiên cũng không phải là loại gì cũng có thể đem bôi lên mặt. Ta có một công thức làm mỹ phẩm, chỉ là không dễ làm, phải lấy những cánh hoa tươi mới nhất, sau đó giã nhuyễn ra, trộn chung với sương sớm, chưng cất mấy canh giờ, sau đó pha thêm một chút dược liệu... Để lúc nào ta chỉ cho con, nữ nhân cũng cần phải chú ý dưỡng nhan." Sayuri vừa nói vừa tỉa lá, lá cây rơi xuống đất ngày càng nhiều.

"Con quét chỗ lá kia đi." Sayuri thấy lá rụng quá nhiều thì bảo Ino. Nàng không nề hà mà nhanh chóng lấy chổi chà dựng ở cây tùng bên cạnh ra quét rồi hót vào một góc.

Trong lúc Ino làm việc, Sayuri lại kể chuyện: "Mẫu thân ta nói, ở miền cực lạc có một vườn hoa rất đẹp gọi là vườn hoa sinh mệnh, không hoa gì là không có. Mỗi cây hoa tượng trưng cho sinh mệnh của một con người."

"Thật thế ạ ? Đây là lần đầu tiên con nghe đến điều này đấy ạ. Vườn hoa sinh mệnh, thật sự muốn trông thấy một lần." Ino đang quét lá, nghe câu chuyện kể kia thì thoáng dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn mẹ chồng, nói một cách vui thích.

Sayuri dịu dàng bảo: "Mẫu thân ta bảo, khi chúng ta qua đời, trên đường xuống hoàng tuyền nhất định sẽ thấy được vườn hoa này, và tìm được cây hoa sinh mệnh của chính mình. Người mà mình yêu thương nhất, cũng sẽ đứng ở đó chờ mình đến." Nói xong lại cười nhẹ một cái: "Mẫu thân ta năm đó đã hợp táng cùng phụ hoàng, chắc chắn bà đã đứng đợi ở vườn hoa sinh mệnh để chờ ông ấy tới. Ta cũng kể cho vương gia nghe câu chuyện này, thậm chí còn nói với phu quân, là sau này cho dù là ai trong chúng ta đi trước, nhất định phải đứng ở đó chờ người kia đến."

Sayuri nói xong, ánh mắt nhu hòa nhìn Ino, nở nụ cười xen lẫn chút bối rối: "Xin lỗi, con và Sai vừa mới thành thân, ta tự dưng lại đi kể câu chuyện này. Đúng thật là, còn chưa già mà đầu óc đã hồ đồ rồi..."

Không khí đang vui vẻ không hiểu sao lại hơi chùng xuống. Ino nhìn vẻ mặt của Sayuri, cũng biết là bà chỉ là vừa vô tình nhắc đến mà thôi, nhưng mà vô hình chung lại khiến cho bầu không khí xuống nhịp, đang vui tươi lại hóa âm trầm. Vậy là nàng liền chỉ tay ra một hướng khác để thay đổi chủ đề: "Mẫu phi, chậu hoa lan này đẹp quá ! Nếu như con không nhầm, thì đây chắc là giống lan hạc vỹ đúng không ạ ?"

Ino chỉ tay vào chậu hoa lan màu tím ở bên cạnh. Sayuri thấy vậy thì nhẹ cười: "Con dâu đúng là tinh mắt đấy. Cây lan hạc vỹ này là do tam đệ muội gửi giống về cho ta. Giống này dễ thuần, dễ chăm, cũng ít sâu bệnh nên được trồng phổ biến (1). Nếu như ai mới chơi lan thì cũng có thể chọn loại này."

Ino nghe những lời ấy, gật gật cái đầu. Đôi mắt chăm chú thưởng lãm vẻ đẹp của khóm hoa lan. Chỉ thấy hoa mọc thành từng chùm, có màu tím nhàn nhạt nhưng lại rất hút hồn, hình dáng tựa như những chú hạc thanh nhã đang cất cánh bay lên bầu trời cao (1), đúng là có thể khiến cho người ta ngắm nhìn cả buổi cũng không thấy chán. Hương hoa tỏa ra thơm ngát, hít vào không bị ngột ngạt mà lại khiến cho người ta thư thái dễ chịu.

Sayuri nhìn con dâu say mê chậu hoa như vậy thì lại cười hiền hòa mà giải thích thêm: "Người xưa có câu Vua chơi lan - Quan chơi trà, coi hoa lan là loại hoa dành cho các bậc quyền quý vương giả, là món quà thường được dâng lên cho các bậc vua chúa để bày tỏ lòng thành kính. Không phải ai cũng có thể hiểu hết được vẻ đẹp của hoa lan. Số lượng hoa lan mà hiện tại chúng ta biết tới đã lên tới hơn trăm loài rồi, nhưng mà chắc chắn chưa phải là con số cuối cùng..."

Giọng nói của Thần vương phi êm dịu giống như là làn gió nhẹ buổi sớm, không nhanh không chậm mà tiếp tục cất lời: "Có vài cách để phân loại các giống lan, trong đó cách đơn giản nhất chính là phân theo môi trường sống, chia thành địa lan, phong lan và bán địa lan. Trong đó, địa lan là loài lan sống trong đất hoặc trong giá thể có đặc điểm gần như đất. Phong lan là loài lan sống trong không khí. Còn bán địa lan là loài lan có thể sống trong môi trường không khí và trong đất (1)..."

Ino nghe thế tâm trí cũng tự động ghi nhớ hết từng lời. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nước hồ lấp lánh nhìn về phía mẹ chồng, khiến cho Sayuri không nén được yêu thương mà bảo: "Muốn trồng với chăm được lan cũng phải là người có chuyên môn đấy. Có người tự hào mình hoa nào cũng chăm được, nhưng mà khi đứng trước một số giống lan không dễ thuần cũng phải chắp tay mà cam bái hạ phong. Con dâu thích loài hoa này thế, để ta xem hôm nào mời vài chuyên gia trong lĩnh vực chơi lan về, giúp đỡ trồng thêm một vài giống nữa, để cho vườn hoa này càng thêm rạng rỡ đẹp tươi..."

Ino nghe vương phi muốn trồng thêm một vài giống hoa mới thì tất nhiên rất vui, chỉ rồi đầu bất giác lại nhớ đến việc đây vốn dĩ không phải là nhà chồng thật sự của mình, lòng không nỡ để cho mẹ chồng "hờ" vì mình mà vất vả, cho nên liền bẽn lẽn bảo: "Mẫu phi, người là chủ mẫu vương phủ, vườn hoa này chính là tâm huyết bấy lâu của người. Người thích thế nào thì cứ làm thế ấy, không cần phải để ý đến con đâu ạ. Con... đâu có dám múa rìu qua mắt thợ chứ..."

Không ngờ người mẹ của tên chồng gả nhầm lại êm ái đáp: "Con thật là. Sau này Sai thừa kế Thần vương phủ, chỗ này còn không phải là của các con."

Ino nghe bà nói thế lòng lại càng ngại, còn chưa định lên tiếng từ chối khéo thì Sayuri đã nói tiếp: "Con gái ngoan, con xuất thân là con nhà dòng dõi thư hương, phải hầu hạ một bà mẹ chồng như ta, đúng là khổ cho con rồi."

Ino ngay lập tức lắc đầu ngay, cất lời rất thật thà: "Mẫu phi, sao người lại nói thế ? Người là vương phi của vương phủ, lại còn là sinh mẫu của thế tử, thân phận vô cùng tôn quý, lại còn đoan trang xinh đẹp vô cùng. Ngoài mẹ con ra, từ trước đến giờ, con chưa thấy một mệnh phụ phu nhân nào vượt quá người đâu ạ."

Ino nói giọng đáng yêu ngọt ngào. Nàng thực ra cũng không phải tỏ ý xu nịnh gì. Vương phi Sayuri mang khí chất thanh nhã cao quý bẩm sinh, ngay cả lúc làm công việc tưởng như chỉ dành cho hạ nhân này, cả người chỉ mặc đúng một bộ y phục đơn giản cũng chả thể che giấu. Đúng với câu cái áo không thể làm nên thầy tu, khí chất phong thái không thể chỉ được quyết định với dáng vẻ bên ngoài. Bây giờ nàng mới hiểu, khí chất vương giả của tên thế tử bệnh tật đó là được di truyền từ đâu.

Sayuri nghe xong chỉ cười: "Con gái nhà ai mà khéo ăn khéo nói thế này. Thảo nào con trai ta từ hôm thành thân đến giờ, lúc nào cũng nhiều sinh khí như vậy."

Ino nhận lời khen ngợi từ mẹ chồng gả nhầm, lòng đành cười khổ. Từ lúc thành thân đến giờ, Sai và nàng đấu khẩu không ít lần, lần nào hắn cũng làm cho nàng tức điên lên.

Tỉa lá làm đất xong thì đến lúc tưới nước. Sayuri và Ino mỗi người cầm một bình nước bắt đầu tưới. Tưới nước tất nhiên cũng phải có kỹ thuật cả. Có cây thì không cần nhiều nước nhưng có cây lại cần. Mẹ chồng nàng dâu tưới nước cho cây, cùng nhau nói mấy chuyện thú vị. Sayuri nói cho Ino nghe sự tích của một vài loại hoa, Ino nghe xong có khi lại bảo, ngày trước mình đọc được trong sách là khác cơ. Hai người vì thế đàm đạo càng sâu, thi thoảng lại cười khúc khích. Nhìn từ xa đúng là giống như một đôi mẹ con ruột vậy.

"Con đúng là làm cho người khác thấy yêu mến." Sayuri sau một hồi nói chuyện hòa hợp với Ino thì liền vui vẻ nói một câu như thế.

Ino thấy mẹ chồng lại khen mình, gương mặt hơi đỏ lên. Đúng lúc ấy thì Sai tiến vào vườn hoa, bộ dáng hắn tuấn tú nhu hòa, trông thấy mẹ và vợ đang trò chuyện vui vẻ thì lòng cũng an vui, bật cười rồi nói: "Mẫu thân, Dã Nhi, mẹ chồng nàng dâu hai người tính chuyển nghề bán hoa đấy à ? Có cần con đứng ra mời khách không ?"

Nhị vương tử Shin đẩy xe lăn cho hắn, cả hai liền tiến đến chỗ Sayuri và Ino.

Sayuri nghe thấy lời của con trai thì chau mày nghiêm khắc: "Dã Nhi ? Sai, con gọi con dâu ta cái kiểu gì vậy ?"

"Mẫu thân, nàng mới vào cửa chưa được ít ngày, mà người đã bỏ con về phe của nàng rồi !" Sai đáp lại, ra vẻ rất là ấm ức.

"Con từ bụng ta chui ra, ta còn chưa rõ tính con sao ? Chắc con lại làm con dâu ta tức chết rồi chứ gì ? Hơn nữa, chúng ta có mở hàng hoa cũng không có để con ra chào khách, nhìn con như vậy, chỉ có giỏi đuổi người thôi." Sayuri lại nhíu mày nói, so với thái độ dịu dàng với Ino vừa nãy, thì lần này có phần dữ dội hơn rất nhiều.

Ino nghe xong mà thật cảm kích bà. Lòng thầm nhủ, đúng đó mẫu phi à, tên này làm con tức chết rồi.

"Con gái, vất vả cả buổi rồi, mau đi rửa tay đi. Đi nào." Sayuri đấu khẩu xong với con trai, gọi Ino đứng dậy, cả hai người cùng đi rửa tay. Bỏ luôn Sai ở đó với con mắt không thể tin nổi.

Shin nhìn cảnh đó, nhe răng cười với Sai: "Tam đệ, mẹ chồng nàng dâu thuận hòa là nhà có phúc. Nhiều nhà khác mong thế mà không được đâu."

Sai nhẹ liếm môi, đoạn đáp: "Mẫu thân đệ ai chả tốt, huống chi là con heo con này còn cùng sở thích hợp cạ với mẫu thân nữa. Mẫu thân đã thích thì phụ thân đương nhiên chẳng có vấn đề gì. Cửa ải khó nhất là ông nội, không phải mẫu thân."

Mấy ngày hôm nay, Danzo đóng cửa, ra lệnh cho toàn vương phủ không được làm phiền, nói là lão bị ốm không khỏe. Sai nghe xong mà cảm thấy không thể tin được, ông nội hắn mà có bệnh, có quỷ bệnh nào dám đến gần ông nội sao, có mà bệnh lẩm cẩm người già thì có.

Quay lại Sayuri và Ino, lúc này hai người đang ở trong viện tử nơi mà vương gia vương phi ở để rửa tay. Nguồn nước của vương phủ được dẫn từ khe suối trong rừng vào, nên phải nói là vừa trong vừa mát cùng. Ino vừa rửa, vừa nghịch nước.

Sayuri thấy thế, cũng mỉm cười. Lòng thầm nhủ con dâu của mình vẫn là thiếu nữ chưa trải nhiều sự đời. Năm xưa Sayuri được gả vào Thần vương phủ, do phải chịu tang tiên hoàng cho nên tuổi cũng lớn hơn Ino. Nghĩ đi nghĩ lại, tam nữ nhi nhà mình chỉ kém con dâu một tuổi mấy tháng thôi mà cũng chưa xuất giá. Xem ra sau này bà phải chỉ bảo cùng chăm sóc con dâu nhiều hơn rồi.

"Rửa tay phải chú ý kỹ cả móng tay. Dù móng tay con không dài, nhưng cũng phải chăm chút cẩn thận. Nếu không sẽ dễ mang bệnh vào người." Vừa nói, bà vừa cầm tay Ino, thoa nước hoa hồng thật kỹ vào móng tay cho nàng.

Ino cảm thấy hơi khó xử. Cử chỉ của vương phi Sayuri thật sự giống mẫu thân của nàng ở nhà.

"Là thê tử của Sai thì cũng giống như con gái ta. Sau này với ta không phải câu nệ nhiều." Sayuri cười nói.

"Dạ, mẫu thân, con biết rồi ạ." Ino cúi đầu đáp, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi. Bà ấy đối tốt với nàng như vậy, vì nghĩ nàng thực sự là con dâu của bà mà. Mẹ chồng tốt như vậy, chắn chắn là cô gái nào khi lấy chồng rồi cũng đều ao ước.

...

Sau buổi sáng hôm ấy, lúc về phòng, Sai cẩn thận nâng bàn tay của Ino lên, xoa xoa vài cái rồi bảo: "Dã Nhi này, mặc dù ta biết chăm hoa nó là một sở thích, nhưng mà dù sao công việc này cũng phải đụng tay đụng chân, vẫn nên giao cho hạ nhân làm là chính thì hơn. Hai người cùng lắm thì... Ờ cưỡi ngựa xem hoa là được rồi. Chứ hôm nào tay cũng phải cầm kéo, cầm xẻng với cầm chổi, hết chạm tay vào đất bẩn rồi nhúng tay vào nước lạnh, ta thấy xót lắm."

Ino khẽ rụt tay ra, rất thẳng thắn đáp rằng: "Hôm trước tên nào bảo trồng hoa không phải là việc cho hạ nhân vậy ? Lại còn bảo ta sáng sớm đi chăm hoa cùng mẫu thân hắn ta nữa chứ ! Ta không biết, từ giờ sáng nào ta cũng dậy sớm, làm cùng mẫu thân huynh."

Lời của nàng khiến cho Sai cảm thấy hơi bực, trầm giọng bảo : "Chính vì việc này có thể làm tay nàng với tay mẫu thân bị thương, nên ta mới không thích."

Ino cong môi: "Tay ta bị thương hay không, chả liên quan đến huynh. Còn mẫu thân huynh, ta thực sự cũng không muốn nhìn thấy tay bà bị tổn hại. Ừm... cho nên bây giờ mỗi lần cùng bà ra vườn thì ta sẽ xung phong nhận hết việc khó."

Giọng nói của Sai bỗng nhiên mang thanh âm cao hơn: "Sao lại không liên quan ? Chỉ nghĩ đến việc nàng bị thương, ta cảm thấy rất là đau lòng..." Nói xong, hắn ngước con ngươi đen láy như trân châu nhìn thẳng vào mắt Ino. Ino thấy thế, bỗng quay người đi. Tên này tự dưng nói thế là sao chứ ? Bỗng dưng lại làm cho nàng khó xử.

Sai đẩy xe lăn ra trước người nàng:"Sao nàng lại ngại ? Ta nói thật mà. Nàng là người của ta, sau này, dù nàng có bị thương, cũng phải là vết thương do ta gây ra. Đấy là ta nói ẩn dụ thôi chứ ta cũng không có muốn bạo lực gia đình đâu."

"Huynh... thật là..." Ino nghe hắn nói thế, nhất thời á khẩu không nói được câu nào. Mấy hôm nay, hắn và nàng không lúc nào là không đấu khẩu, mỗi lần nàng bị hắn chọc cho nghẹn chết, hắn đều phá lên cười vô cùng thoải mái, chưa kể còn bất chấp việc nàng không thích mà xoa đầu nàng nữa chứ. Tên này, sao hôm nay lại nói những câu kỳ lạ như vậy ?

"Ta, ta làm sao ? Không phải ta đã nói rồi sao, sau này ta nói gì nàng phải nghe, ta nói mặt trời mọc đằng tây nàng cũng không được nói nó mọc đằng đông cơ mà. Thế mà, hôm nay ta vừa yêu cầu nàng một việc, nàng đã cãi lại ta rồi." Sai trừng mắt nghiêm mặt, giọng nói mang âm hưởng đúng chất "không đùa được đâu".

"Huynh đừng có mà gia trưởng như vậy, ta không thích đâu. Ở nhà ta, phụ thân lẫn đại ca không bao giờ như huynh." Ino nói, hếch mặt lên với hắn. Ở nhà, cả cha và đại ca Deidara, đều không bao giờ dám vượt qua mẫu thân nàng.

"Ta gia trưởng ? Nương tử, nàng nghĩ đây là chỗ nào ? Là nhà mẹ đẻ nàng chắc ? Đây là Thần vương phủ, nàng được gả cho ta, nàng đương nhiên phải làm theo ý ta. Sau này ta chết, chỉ cần một lời yêu cầu của ta, thì tộc Shimura sẽ cho nàng vào nằm chung quan tài với ta, bất kể nàng còn sống hay không. Thế nên, trước khi ta còn hiền lành, nàng ngoan ngoãn nghe lời một tý đi."

Sai khẽ chạm tay vào bánh xe lăn, nói với giọng lạnh lẽo. Hắn không thích nàng bướng bỉnh một chút nào. Hắn không muốn nàng bị thương nên mới bảo nàng đừng làm mấy việc trồng hoa này nọ nữa, chứ có bảo nàng làm cái gì quá quắt đâu, thế mà nàng lại không nghe. Từ nhỏ đến lớn, chả có ai dám cãi lời hắn như vậy.

"Huynh... Ta mặc kệ, đấy là việc ta thích, thì ta làm. Huynh còn ép ta, là ta giận đấy. Trên đời này, ta ghét nhất là bị người khác xâm phạm quyền riêng tư." Ino nói lớn, đi vòng ra đằng sau, tránh hắn như tránh tà. Lòng lại nhủ, tên này, hắn nghĩ hắn là ai mà đòi ép mình phải thế này thế nọ ?

"Nàng..." Sai cũng không nói được nổi câu nào nữa. Tiểu nương tử này, nếu mà hắn làm căng quá, thì đảm bảo nàng sẽ không thèm nhìn mặt hắn nữa cho coi.

"Dã nhi, ta chỉ là đang lo lắng mà thôi. Nàng là thiên kim của Thừa tướng Haruno, thân thể lá ngọc cành vàng, không nên vì mấy việc vớ vẩn mà bị thương." Hắn bắt đầu dịu giọng, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.

Ino cảm thấy muốn cười khổ. Nàng có nên nói cho hắn biết nàng thực ra là ai không đây ?

"Huynh, ta đã bảo rồi mà, ta có học võ công, mấy cái này chả đáng là gì đâu. Thật đấy. Với lại, đó là sở thích của ta cũng như mẫu thân huynh mà. Huynh có thể ngồi xe lăn cả ngày, nhưng ta và mẫu thân huynh thì không thể như vậy được đâu." Ino cũng xuống nước, nàng biết mấy thể loại gia trưởng như thế này, càng làm căng thì mình càng thiệt, nên đành chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.

Sai nghe xong, trong lòng cũng dở khóc dở cười. Dã nhi đúng thực là nàng dâu mới gả còn chưa biết rõ nhà chồng là hang sói. Hắn có cần nói cho nàng biết, chân hắn thực ra là hoàn toàn bình thường không nhỉ, và cả mấy cái việc ngầm mà hắn đang làm để bảo vệ tước vị nữa ?

"Thế tử à, nếu huynh lo lắng, thì mỗi lần ta cùng mẫu thân làm vườn, huynh ra nhìn cũng được mà, coi như là ngồi tập thể dục buổi sáng đi. Ta hứa với huynh, không sao đâu. Huynh đừng phản đối nữa." Ino ngồi xuống, mặt đối mặt với hắn trên xe lăn. Nàng cầm tay hắn, đung đung đưa đưa, xoa xoa van vỉ.

Sai nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động cầm tay hắn. Tưởng thế nào, hóa ra là định xài mỹ nhân kế. Chiêu này cũ rích rồi, đừng có mà xin xỏ mất công.

"Đi mà, ta hứa sẽ không sao mà." Ino bắt đầu chớp chớp mắt, môi bắt đầu chu ra. Đến cả một người "tưởng lười rảnh rang nhưng âm trầm nguy hiểm" như đại ca Shikamaru cũng còn phải xiêu lòng, đừng nói tên bệnh này lại thuộc hàng cao thủ chứ.

Sai nuốt nước bọt. Đừng có chớp mắt nữa, hắn bắt đầu xiêu lòng rồi này !

"Không được. Ta đã nói, không là không." Sai bắt đầu quay mặt đi, tự nhủ không nhìn vào mắt nàng thì sẽ không trúng chiêu.

"Thế tử, ta xin huynh đấy." Ino bắt đầu giở giọng làm nũng xin xỏ.

"Không..." Sai lạnh lùng nói.

"Phu quân, làm ơn mà đi mà." Ino tiếp tục xin.

"Không..." Hừ, bây giờ mới chịu gọi phu quân, nàng bây giờ mới nhớ ra còn có một phu quân là ta cơ đấy.

"Sai, đồng ý đi mà." Ino quyết không chịu thua, cố gắng diễn tiếp điệu bộ van vỉ tha thiết.

"Không..." Sai tiếp tục giọng lạnh băng, nhưng rồi, dường như hắn nhớ ra điều gì đó, liền quay mặt lại: "Nàng vừa gọi ta là gì cơ ?" Mắt hắn bắt đầu... dãn ra. Rõ ràng là đang rất kinh ngạc trước điều mà nàng vừa nói.

"Sai à, ta vừa gọi huynh bằng tên thân mật đó, huynh nghe thủng chưa Shimura Saiga ?" Ino bắt đầu điên tiết, tên này, đừng nói hắn không chỉ bị liệt, mà còn bị điếc đó chứ !

"Hừm, gọi lại xem nào." Sai nói, đánh mắt về phía Ino.

Ino cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi cũng làm theo hắn.

"Sai à, Sai à, Sai à..." Nàng bắt đầu cất giọng liên hồi, tựa như một con chim vàng anh líu lo. "Huynh còn chưa hài lòng thì ta gọi tiếp huynh là Sai soái ca nhé ?"

"Được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net