Chương 8: Mỹ nhân khó lấy chồng vs công tử khó lấy vợ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai cái đại hôn chưa từng có của kinh thành Konoha, khắp đường làng ngõ xóm và hành lang ngõ hẻm, từ tửu lâu đến sạp quán, từ lầu xanh đến sòng bạc, từ đồng lúa đến đồng ngô, từ phố to đến đường nhỏ, thiên hạ bắt đầu bàn tán hai chủ đề vô cùng rôm rả.

Chủ đề một: Hai cái đại hôn này, cái nào xui xẻo hơn ?

"Biểu ca của em họ của cháu rể ta làm ở Ứng thiên phủ, vừa mới nghe được, hôm nọ băng cướp Sato mới bị truy nã đã định cướp của Thần vương phủ Shimura. Cũng may là hôm đó có Kinh triệu doãn đại nhân đích thân hộ tống, ám vệ vương phủ cũng cao tay nên đã dẹp yên được bọn cướp. Ngay đại hôn mà bị cướp, Shimura thị tộc cũng thật quá xui đi."

"Hừ, ta thì thấy phủ nhị hoàng tử cũng xui chả kém đi. Em rể của con trai của cháu dâu bên ngoại nhà ta, là binh lính dưới trướng nhị hoàng tử, hôm đó, nghe đồn là gián điệp Phong quốc kéo người đến ám sát nhị hoàng tử đấy, còn bắt cóc cả nhị hoàng tử phi. Cũng may nhị hoàng tử anh dũng oai phong, hầu phủ Nara cùng tướng phủ Akimichi xử lý kịp thời. Xem ra tướng sát thê của nhị hoàng tử cũng không phải tự dưng mà có đâu."

"Nhưng mà, ta thấy hai cái đại hung này cũng tốt mà. Ngươi xem, băng cướp đã bị bắt giữ còn Phong quốc cũng vì thế mà sợ Hỏa quốc chúng ta mấy phần. Ta thấy, có khi đây lại là đại cát cũng nên."

"Công nhận, ngươi nói cũng có lý ghê."

Chủ đề hai: Hai chàng rể bị liệt vào danh sách hạng đầu tiên không thể gả con gái cho, Hoàng tử Diêm Vương cùng Thế tử Ba không đã cưới được vợ. Hãy đặt câu hỏi ngược lại, liệu hai nàng dâu bị liệt vào danh sách không thể gả đi được, liệu có cưới được chồng hay không đây ?

"Ngươi xem, đến hoàng tử Diêm Vương và thế tử Ba không cũng cưới được thê tử đẹp như thiên tiên, liệu Thiện Nhã công chúa của chúng ta và An Lạc công chúa bên nhà hàng xóm có cưới được phò mã không ?"

"Ca này coi bộ khó, nhưng vẫn có thể nha. Đến hôn quân như Tần thủy hoàng còn có tam cung lục viện, thì cỡ như Võ tắc thiên hay Lữ hậu cũng có nam sủng mà. Ta thấy, muốn tìm phò mã cho hai vị công chúa này, thì tìm hai nam tử khí phách hào hùng, anh tuấn mỹ mạo, là nhân tài trong thiên hạ là được mà."

"Ngươi nói dễ nghe nhỉ, khí phách hào hùng ? Anh tuấn mỹ mạo ? Nhân tài trong thiên hạ ? Không phải mấy người kiểu đó, đều bị lão vương gia Danzo với quốc công gia Hyuga Hiashi cướp hết về cho cháu gái và con gái rồi hả ?"

"Ai bảo là hết rồi ? Không phải là vẫn còn trạng nguyên Nara là con cháu của phủ Trung Nghĩa hầu đó sao ? Còn Thần vương phủ Shimura, vẫn còn có hai vị vương tử khác mà."

"Tên kia đầu óc ngươi đúng là xuống lỗ thật rồi. Trạng nguyên Nara chính là một tên lười chính thống, năm ấy hắn ta đỗ Trạng nguyên, nghe bảo là do hầu gia Shikaku cha hắn mua chuộc chủ khảo. Còn hai vị vương tử của Thần vương phủ Shimura ấy à, vương phủ Shimura chỉ được mỗi chi nữ thôi, còn chi nam thì... Đại vương tử là đại phu có tiếng, nhưng ta nghe đồn hắn ta... là thái giám đấy, lại còn bị nhiễm bệnh kín nữa cơ. Còn nhị vương tử, thế ngươi có thấy cái tên răng khểnh suốt ngày đá gà đá chó, vào thanh lâu sòng bạc ăn chơi nhảy múa như đúng rồi hay xuất hiện ở kinh thành không, chính hắn đấy. Mấy tên đó mà xứng với công chúa, chả khác nào, hoa nhài cắm... "

"Hả, Thần vương phủ Shimura thảm vậy sao ? Đại vương tử là thái giám, nhị vương tử là kẻ mê bài bạc, còn tam vương tử tức thế tử là kẻ liệt. Lão vương gia Danzo chắc năm xưa giết nhiều người quá, mà không thắp nhang khấn phật tổ rồi."

"Thì thế, ngươi xem, ta thấy ca này hai vị công chúa kia khó gả rồi."

...

Sáng sớm hôm ấy, bộ tứ Shin - Hotarubi - Tamaki và Matsuri cùng nhau cưỡi ngựa rời thành Konoha đến Trấn Bắc hầu phủ theo lệnh của lão vương gia Danzo.

Trấn Bắc hầu phủ nằm ở vùng Đông Bắc của Hỏa quốc, thuộc tỉnh Miyagi, cách thành Konoha chừng hơn hai ngày đi đường. Thành đô Konoha rộng lớn vô cùng, muốn ra khỏi thành, phi ngựa dù nhanh cũng phải chiều mới có thể ra khỏi. Thế nên khi cả hai ra khỏi thủ phủ, đi về vùng Đông Bắc thì trời cũng đã tối rồi, mà trời đã tối, thì phải dừng chân để nghỉ ngơi.

Lúc này đây cả bốn huynh muội đã đỗ ở một thị trấn nhỏ nơi ngoại thành. Konoha là nơi phồn vinh, những vùng lân cận xung quanh mặc dù không có mức sống cao như kinh đô nhưng chất lượng sinh hoạt cũng không ở mức quá kém. Vì không muốn phô trương và trên hết là chỉ có nghỉ một đêm rồi sáng mai đi tiếp, cho nên bốn vị vương tử quận quân Shimura chỉ chọn trú tại một nhà trọ bình thường rồi thuê có hai phòng mà thôi. Một phòng đơn nhỏ cho nhị vương tử và một phòng lớn gia đình dành cho bộ ba tam tứ ngũ.

"Rubi, Maki, Suri. Ba muội muốn ăn tối luôn tại quán trọ hay là ra ngoài ăn ?" Sau khi nhận phòng xong, Shin đứng ở quầy hỏi ba cô em gái. Ngựa của bọn họ đã để trong chuồng của quán trọ và được nhân viên của quán cho ăn đầy đủ.

Bộ ba tam tứ ngũ thường ngày vẫn hay quấn quít cùng nhau, tâm tư vì thế cũng vô cùng tương thông. Khoảnh khắc nghe nhị ca hỏi vậy, ba vị tiểu cô nương đều chớp chớp đôi mắt lấp lánh bao gồm một mắt nai, một mắt mèo và một mắt phượng của mình và đồng thanh đáp: "Ra ngoài ăn ạ."

Shin nghe ba tiểu muội nói thế thì gật đầu ra chiều đồng ý. Hắn nở một nụ cười sáng rực lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng, chân thành hỏi tiếp: "Ờ thế chia hóa đơn ai trả người đấy hay là ba muội đãi huynh ăn ?"

Một lời nói ra khiến cho ánh nhìn của ba cô bé u tối mất một nửa. Shin trông thấy vậy thì liền bật cười, hắn đưa tay xoa đầu của ba cô em gái và nói: "Đùa thôi. Các muội muốn ăn gì, nhị ca bao nhé."

Vậy là bốn huynh muội liền dắt díu nhau ra phố tìm quán ăn cơm. Như đã nói ở phía trên, vì để không quá phô trương, bộ tứ Shin - Hotarubi - Tamaki - Matsuri ngoài việc chọn trọ ở một nhà trọ bình thường thì y phục mặc trên người trông cũng bình thường nốt. Chỉ có tiền đem theo là nhiều quá mức bình thường một tý cùng với vũ khí cầm theo là có vẻ hơi bất thường một chút mà thôi.

Thị trấn tuy nhỏ nhưng mật độ dân cư không có thưa thớt. Mặt trời dần xuống núi thì các hoạt động sinh hoạt buổi tối cũng được bắt đầu, dù không sầm uất như kinh thành nhưng cũng chẳng buồn chán đâu. Tối nay trong trấn có họp chợ, cho nên người dân đã dọn hàng hết cả rồi. Trên hai bên lề đường, các hàng quán bán buôn nồng nhiệt chào hàng. Chỗ thì bán vải bán quần áo, chỗ thì bán đồ gia dụng như là bát đĩa nồi niêu. Chỗ thì bán đồ trang sức làm từ các vật liệu dân dã như là vỏ sò, vỏ ốc, đồng đá hay gỗ lá. Chỗ thì bán các sản phẩm thủ công do chính dân địa phương làm như túi đan, giỏ rá thúng rổ được kết từ mây tre. Chỗ thì bán các món ăn vặt, đặc sản thị trấn hay các món ăn tối nóng hổi. Có những hàng ăn thậm chí còn bán cả các phần cơm hộp được đóng gói cẩn thận, mua về chỉ cần mở ra ăn luôn, đối với những người đi làm cả ngày mà nói thì thật sự rất tiện lợi.

Bốn huynh muội Shimura cùng nhau tản bộ trên phố, cũng được rất nhiều người mời chào mua hàng. Nhưng vì cả bốn sáng mai phải khởi hành sớm, đi trên đường không tiện cầm theo nhiều đồ, cho nên cũng chỉ cười lịch sự mà từ chối thôi.

"Chỗ này nhiều quán ăn quá. Mình ăn gì bây giờ nhỉ ? Thịt nướng ? Lẩu nước ? Mì lạnh ? Cơm cháy đặc sản địa phương ? Hay ngốn hết ?" Matsuri đảo mắt nhìn xung quanh. Hiện tại cả bốn anh em đang đứng ở phố ăn uống rồi, nhìn ra chỗ nào cũng thấy quán ăn tỏa hương hấp dẫn, thực sự rất là khó chọn.

Tamaki đứng bên cạnh trả lời: "Ăn gì cũng được, miễn ăn chín uống sôi là được."

Shin nghe tứ muội nói thế thì gật gật cái đầu, lấy tay chỉ về một quán đằng xa: "Kìa, chỗ kia có quán tiểu hổ kìa. Chúng ta vào đó gọi một mâm bảy món, xem xem ở đây người ta có nấu giống như ở kinh thành không."

Lời vừa thốt ra đã khiến cho tứ muội bản tính dịu dàng phải la oai oái: "Nhị ca huynh đừng có trêu muội chứ, huynh biết muội yêu mèo như thế..."

Hotarubi đứng kế bên thấy vậy thì bảo: "Nhị ca huynh đừng trêu tứ muội nữa. Muội thấy hay là chúng ta sang quán đằng sau ăn thịt cầy đi, gọi một mâm cầy tơ bảy món thêm cả bánh canh ăn ngon hơn đó."

Tamaki nghe xong thì gương mặt tiếp tục như mếu: "Tam tỷ, lại cả tỷ nữa, tỷ biết Kiba yêu chó tới mức nào mà..."

Matsuri nãy giờ nghe các anh chị thảo luận về vấn đề nên ăn gì thì cũng cho ý kiến: "Ăn mèo không được. Ăn chó không xong. Muội thấy hay là chúng ta quay lại đầu phố ăn thịt chuột đồng đi, chắc chắn gọi ra bao nhiêu tứ tỷ cũng ăn hết."

"Hu hu mấy người đúng là đồ quá đáng mà !" Tamaki trở thành tâm điểm bị trêu của anh trai và em gái, ấm ức tới nỗi muốn bỏ đi ăn một mình. Sau đó vì để đền bù cho Tamaki, mọi người liền thống nhất cho tứ muội chọn món mình muốn ăn. Tứ quận quân nhìn đi nhìn lại, sau một hồi suy nghĩ thì quyết định chọn ăn cháo sườn.

Quán cháo sườn được bán ở lề đường thị trấn. Vợ chồng chủ quán dựng một cái sạp, phía sau là xe kéo, bên trên là nồi cháo lớn cùng bếp, xung quanh là một vài bộ bàn ghế gỗ nhỏ. Ngoài cháo sườn chỗ này còn bán thêm nhiều món khác gồm cả món chính lẫn món ăn vặt, cho nên bốn huynh muội Shimura cứ thế nhìn thực đơn mà gọi xả láng.

"Một tô sườn sụn với thịt nạc. Một tô kèm hai trứng gà. Một tô kèm hai trứng bắc thảo. Một tô xíu mại kèm da heo. Ngoài ra cho thêm hai đĩa quẩy, một đĩa bánh gạo cay, một đĩa lươn nướng, một đĩa rau sống ăn kèm, một đĩa gà nướng cả cánh lẫn đùi, một đĩa trứng chim cút kho ngũ vị. Đồ uống thì cho bốn sữa đậu nành đi. Cứ đem lên thế trước đã nếu như chúng tôi ăn tiếp sẽ gọi thêm." Shin lướt thực đơn đọc một lượt.

"Vâng, khách quan đợi một lát, đồ ăn sẽ có ngay ạ." Con trai út của vợ chồng chủ quán là một cậu bé trên dưới mười tuổi, nhanh chóng ghi món ăn và chuyển cho cha mẹ làm món cho khách ngay, trước khi đi còn cúi đầu một cách rất lễ phép.

Cậu nhóc ghi món ăn vừa đi được vài giây thì nhị vương tử đã ngoái đầu lên gọi: "À, quán mình còn cái ghế nào cao hơn không ? Ghế này với ta hơi thấp."

"Dạ, khách quan chờ lát, tiểu nhân mang ra ngay." Anh trai của cậu nhóc đồng thời là con trai thứ hai của vợ chồng chủ quán nghe thế thì đáp ngay. Và chỉ trong một thoáng, Shin đã có ghế mới để ngồi ngay tức thì.

"Chân để thế này mới dễ chịu chứ." Khoảnh khắc đặt người xuống ghế, Shin mỉm cười nói với gương mặt thoải mái làm sao.

Bốn huynh muội Shimura ngồi ở bàn bốn mỗi người một phía, lần lượt là Shin, Matsuri, Hotarubi rồi Tamaki. Tứ quận quân ngồi kế nhị vương tử nữa thì tạo thành một vòng tròn khép kín. Điều này có nghĩa là Hotarubi đang ngồi đối diện nhị ca. Giây phút trông thấy nhị ca ngồi ghế mới, tam cô nương liền nhoẻn miệng cười nói câu đùa vui: "Shin ca chân dài thật, Rubi ghen tị quá đi."

Shin nghe tam muội nói thế thì bật cười: "Chân muội ngắn nhưng chân của muội phu lại dài, lo cái gì chứ."

Câu nói của hắn khiến cho tam muội gật gật cái đầu nho nhỏ. Bốn huynh muội nói chuyện thêm một lúc thì đồ ăn đã được bưng lên. Lần lượt là bốn bát cháo sườn thơm phức, bát sườn sụn thịt nạc dành cho Matsuri, tô hai trứng gà dành cho Hotarubi, tô hai trứng bắc thảo là của Tamaki và tô xíu mại cùng da heo tất nhiên là của Shin rồi. Những món ăn kèm cũng được phục vụ cùng lúc. Rau thơm đầy đủ ăn sống rất ngon. Quẩy vàng nóng rụm bên trong dai mềm bên ngoài giòn tan. Bánh gạo cay trắng muốt khi nhai mềm mịn, mặc dù cay cay nhưng lại rất dễ nuốt. Lươn nướng sốt tương thơm lừng được xiên thành các que. Gà nướng mật ong mang vị thơm ngọt và còn kèm theo một chút gia vị tẩm ướp riêng của ông chủ. Trứng chim cút nhỏ xinh, hương vị cũng thơm ngon chẳng kém. Cuối cùng là bốn bát sữa đậu nành tươi mới ngọt mát.

"Quả nhiên tay nghề của đầu bếp rất quan trọng. Những món ăn này đều là món dân dã, chưa kể nhiều món còn là đồ ăn vặt hằng ngày, nhưng mà qua tay của ông chủ thì đều trở thành tuyệt phẩm. Bây giờ cứ thử bán mấy món này trong tửu lâu sang trọng chứ không phải là quán vỉa hè xem, giá chả tính bằng vàng chứ đùa à. Kinh đô bây giờ mấy món ăn kiểu hương đồng gió nội thế này đang rất được ưa chuộng đó." Matsuri vừa ăn vừa bảo. Trong các anh chị em, ngũ quận quân là người có tâm hồn ăn uống nhất, vị giác vì vậy cũng đặc biệt tinh tường.

Ba người còn lại cũng gật đầu đống ý với nhận định của ngũ muội. Do phải khởi hành từ sáng sớm, bữa trưa là cơm nắm đơn giản gói từ vương phủ đem đi cho nên lúc này cả bốn anh em nhà họ Rễ đều có hứng nạp thật nhiều năng lượng. Khi đồ ăn đã tiêu hao được hơn hai phần ba, mọi người liền gọi thêm một đĩa bánh trôi nướng, bánh xèo cùng bánh cá nữa. Sức ăn của mấy huynh muội thật sự rất tốt, đến cả Hotarubi bình thường ăn ít nhất nhà hôm nay cũng ăn nhiều hơn hẳn, khiến cho ông bà chủ quán cười sung sướng vui vẻ vì có được khách sộp.

"Thế này muội tăng cân mất." Hotarubi cầm một cái bánh cá lên ăn, vừa ăn vừa nói.

Matsuri đang dùng tăm xiên một viên bánh trôi nướng lên, nghe vậy thì cười: "Thế thì tam tỷ lại không biết rồi. Kinh triệu doãn đại nhân ấy, thi thoảng gặp muội lại lén nhét cho muội một vài lượng bạc, bảo là muội cầm nó mà đưa tỷ đi ăn đấy. Ngay cả lang quân cũng muốn tỷ có da có thịt thêm một tý mà."

Hotarubi nghe xong thoáng ngẩn người. Tamaki thấy thế thì cũng vui vẻ tiếp lời, cười tươi như hoa: "Tam tỷ phu đúng là có lòng quá. Thế bữa này là nhị ca trả hay là ngũ muội đem bạc mà tam tỷ phu tiếp tế trả ?"

Matsuri nghiêng nghiêng cái đầu làm bộ đáng yêu: "Vừa rồi đã thống nhất là nhị ca trả rồi mà. Mai ăn sáng để muội dốc hầu bao."

Ngũ cô nương vừa dứt lời thì dứt lời thì nhị vương tử đã gật gù hưởng ứng: "Được đó. Xem ra sáng mai phải ăn cái gì thật sang mới được. Bữa tối nay ăn cháo sườn, hay bữa sáng mai ăn tiếp cháo bào ngư ?"

"Chỗ này coi bộ không có cháo bào ngư đâu. Nhị ca huynh chuyển món đi, mình ăn canh sụn vi cá mập thế nào ?" Tam cô nương bình thường là người kén ăn nhưng hôm nay ở cùng với huynh đệ tỷ muội nhà mình thì liền có cảm hứng thưởng thức mỹ thực trở lại, đưa ra ý tưởng ngay tắp lự chỉ trong vài giây.

Tam cô nương vừa đề xuất thì tứ cô nương cũng chẳng ngồi không bao giờ, rất hào hứng mà nói: "Cá mập với bào ngư cái gì, muội thấy trời vẫn còn chưa vào đông, muốn ăn sang thì phải ăn cua tuyết mới gọi là chất."

Matsuri nghe mấy món ăn mà ba ca ca tỷ tỷ nói thì đen mặt ngay tức thì. Bởi vì cái trấn nhỏ này áp sát miền núi, làm gì có mấy cái món hải sản từ biển đảo xa xôi đó chứ, thà bảo ăn cá sông hay cá suối thì còn may ra. Anh trai và chị gái bảo vậy rõ ràng là đang trêu mình mà.

Nhưng mà Tiểu Ngũ nhà họ Rễ dù sao cũng chẳng phải là dạng dễ bắt nạt, chờ cho các anh chị biểu đạt ý tưởng xong xuôi, cô bé liền kết lại như sau: "Nhị ca, tam tỷ, tứ tỷ, muội thấy mấy cái món mà mọi người kể nó cũng bình thường lắm. Thôi thì mai chúng ta đi ăn cá nóc đi ha, chơi sashimi luôn, sống hay chết thì ăn xong là biết liền à."

Cuối cùng, nhờ sự tích cực đấu võ mồm, bốn huynh muội nhà họ Rễ đều đánh chén no say. Thời khắc gọi chủ quán ra thanh toán, nhị vương tử nghe tổng số tiền bốn anh em nhà mình ăn mà ngớ người:"Rẻ thế cơ à ?" Thế mới biết mức độ chênh lệch phí sinh hoạt giữa ngoại thành và thành thị chính ra cũng không có nhỏ đâu.

Trả tiền xong, bộ tứ Shin - Hotarubi - Tamaki - Matsuri đứng lên. Bọn họ chưa về quán trọ vội mà dạo bước ngắm phố phường một lát. Đường phố nhộn nhịp, tiếng rao bán chào hàng hòa chung với lời mặc cả trả giá. Có một số cửa hàng bán đồ dùng của nữ nhân như là trang sức phấn son quần áo, thấy ba tiểu cô nương tam tứ ngũ xinh đẹp thì liền đon đả mời vào xem hàng. Hotarubi, Tamaki cùng Matsuri thấy có gian hàng bán mỹ phẩm trông rất được, vậy là liền ghé vào xem một chút. Shin thấy ba vị muội muội có tâm trạng mua sắm cũng không phàn nàn mà còn tiến vào cùng, nói thích gì cứ chọn, nhị ca trả tiền cho.

"Vị cô nương này, da cứ như là bạch tuyết vậy. Da cô trắng thế thì thoa son màu nào cũng đẹp hết, nhưng để khuôn mặt trở nên thật là nổi bật thì nên ưu tiên chọn tông màu đậm một chút. Đây, cô thử màu này xem, là màu nhung đỏ đấy. Cô không thích à ? Thế thử màu này đi, màu hồng cánh sen đang là xu hướng năm nay đấy."

"Vị cô nương này, đôi mắt mèo của cô thật sự đặc biệt lắm đấy. Bởi vì mắt mỗi bên một màu cho nên ta chắc chắn cô mỗi lần chọn phấn mắt là phải tốn thời gian lắm đúng không ? Đây, chỗ ta có vài màu mới, đảm bảo hợp với cô lắm cho mà xem. Mà chọn phấn mắt rồi thì cô xem thêm cả bộ phấn trắng và phấn má nữa nhé ?"

"Vị cô nương này, cô đang tìm sơn móng tay à ? Móng tay với tay cô đẹp như thế này thì đúng là càng phải sơn rồi. Đây, cô xem mấy màu này đi, toàn là xu hướng hiện nay không đó. Cô an tâm, nhà ta bán hàng này hơn ba chục năm rồi, đồ bán ra chắc chắn an toàn, so với hàng kinh thành chất lượng chắc chắn ngang bằng nhưng giá thì rẻ hơn đấy."

Bà chủ cửa hàng mỹ phẩm làm một lão phụ nhân tuổi ước chừng chỉ kém lão vương gia Danzo vài tuổi, có ngoại hình rất đẹp lão. Không hổ là người có hơn ba mươi năm kinh doanh bán đồ cho phái đẹp, bà chủ có năng lực chào hàng rất tuyệt vời. Ba vị quận quân Shimura ban đầu chỉ là muốn xem qua cửa hàng để giết thời gian, sau một hồi được bà chủ mời chào thì lòng liền có hứng mua thật.

Shin đứng ở gian hàng bên ngoài nhìn ba vị muội muội chọn đồ, bất giác mỉm cười một cái. Lòng thầm nghĩ bản thân mình là nam tử hán, trong nhà có các tỷ muội xinh đẹp được nhiều người yêu mến thì đây cũng là niềm tự hào của mình.

"Rubi, Maki, Suri, đã chọn được cái gì chưa ?" Nhị vương tử cất bước tiến vào, cười hỏi một câu.

"Huynh chờ một chút, xong ngay đây ạ." Matsuri nói vọng ra từ bên ngoài, xen với tiếng cười khúc khích của Hotarubi và Tamaki. Shin nghe qua là đã biết mấy cô em gái của mình còn đang đắm chìm lắm cho nên cứ để kệ cho các em lựa đồ xong đã.

Trong lúc chờ đợi, nhị vương tử cũng theo thói quen đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh một chút. Và rồi bất chợt có một giọng nói vang lên hỏi hắn: "Vị tiểu ca này, xin phép cho hỏi, huynh đã thành thân chưa ?"

"Hả ?" Câu hỏi bất ngờ khiến cho Shin quay lại, chỉ thấy người vừa hỏi là một nam tử hán có dáng người thư sinh, ăn vận sang trọng, gương mặt nhìn khá khôi ngô, tuổi tác xem ra ngang với tuổi mình.

Thái độ ngơ ngác của Shin khiến cho nam tử kia biết là mình đã hơi vội vàng, cho nên anh ta liền hỏi lại: "Vị tiểu ca này, ta chỉ muốn hỏi là, huynh ở nhà đã có thê thất chưa ?"

"Cái này..." Shin nghe người ta hỏi thế lòng cũng chưa biết trả lời thế nào. Bởi vì đang yên đang lành, chúng ta không quen biết gì nhau, anh lại đi hỏi tôi xem tôi có vợ chưa, như thế có bình thường không ?

Vậy nên nhị vương tử chỉ lạnh nhạt đáp lời: "Chúng ta không quen nhau, không biết vì sao huynh đài lại hỏi ta câu hỏi riêng tư thế này ?"

Hán tử kia nghe câu trả lời của hắn thì lại cười thân thiện: "Tiểu ca mong huynh đừng trách tại hạ nhiều lời. Ta hỏi huynh câu này, là chỉ muốn tìm hiểu xem, ba vị cô nương ở trong quầy kia có phải là thê thiếp hay gì của huynh không."

Lời này nói ra đã khiến cho Shin cảm thấy ruột gan sôi trào một chút. Liền nghĩ, ba tiểu muội nhà ta là thiên kim lá ngọc cành vàng, là cô nương con nhà tử tế, hiện tại vẫn còn là khuê nữ chưa có gả ra ngoài đâu. Ngươi thấy em gái ta đáng yêu xinh đẹp muốn hỏi làm quen thì ta chẳng cấm, nhưng nếu như vậy thì ngươi hoàn toàn có thể hỏi là Ba vị cô nương kia có phải là người nhà của huynh không, lúc ấy ta tự khắc biết trả lời. Nhưng ngươi lại đi hỏi bằng cái kiểu kia, như thế này không phải là đã quá xem thường muội muội của ta sao. Nếu như cuộc nói chuyện của chúng ta bị người ngoài nghe thấy, như vậy thì thanh danh của em gái ta sẽ bị ảnh hưởng. Nữ nhi khuê các còn chưa cưới gả, thê thiếp cái gì, nói năng vớ vẩn, dùng từ linh tinh, đầu chắc chứa toàn bã đậu.

Ánh mắt của Shin đã lạnh nay càng thêm lạnh. Bằng âm giọng không hề có chút thân ái, hắn nói: "Đó là ba muội muội trong nhà của ta. Cô nương còn đang ở nhà, mong huynh đài cẩn thận cách nói, muội muội bị tổn hại, ca ca là ta sẽ chẳng nể nang." Những từ cuối cùng được nhấn nhá rất mạnh, mang hàm ý đe dọa không hề che giấu.

Hán tử kia thấy thái độ của đối phương như vậy thì biết là mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net