Chương 2: Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ luôn là một kẻ cô đơn, mượn nụ cười che giấu. Cho đến khi cậu đến bên cạnh tôi...

"Nè, quái vật!". Một tên cầm đầu đám trẻ tiến tới chỗ Uzumaki Naruto đang ngồi trên xích đu, châm biếm khinh bỉ đá vào người cậu.

"Ba mẹ tao nói tên quái vật này hồi 6 năm trước tấn công là đó". Tên A nói.

"Ừ, ba mẹ tao còn cảnh báo đừng chơi với tên quái vật này mà". Tên B đáp lại, nó liếc xéo nhìn.

"Ôi chao, họ còn bảo tao nếu thấy tên đó cứ đánh cho hạ giận". Tên C nói.

Tiếng xì xầm vang vảng trong tâm trí của Naruto bé nhỏ, ôi thần linh ơi, ngài nhìn đứa trẻ tội nghiệp gánh mát cái danh Quái Vật. Thật tội nghiệp!!

Những ánh mắt đám người dân đi qua nhìn cảnh tượng bắt nạt của đám trẻ nhỏ, họ không can thiệp hay khuyên nhủ lại, hoàn toàn nhìn, rồi lướt qua, như chỉ là một việc nhỏ nhoi không đáng quan tâm.

Không được đánh trả! Mình là Uzumaki Naruto, mình sẽ trở thành Hokage!! Hokage sẽ không đánh dân làng. Mình....mình phải ráng chịu!!!

Naruto bé nhỏ thân yêu âm thầm nhắc nhở tâm trí của mình, muốn phản công lại kìm nén lại, đau lắm, nhưng cậu quen rồi. Cậu chỉ có thể tự bảo vệ lấy bản thân, bởi đâu có ai ra tay đâu.

Đám trẻ kia đánh xong liền thoả mãn rời đi, bỏ mặt một thân thể yếu ớt nằm dưới bóng cây.

Naruto cố gắng đứng dậy, nhưng bất thành, cậu ngã khuỵa xuống đất. Naruto biết cơ thể nhỏ nhoi này không đã tới giới hạn của mình.

Naruto cười, cậu cười vì mình đã làm theo tâm trí mách bảo. Cậu cười vì cậu sẽ chứng minh cậu không phải là Quái Vật, mà là Hokage. Cậu cười vì lòng người vô tâm, lạnh lẽo hơn cái giá lạnh của mùa Đông. Cậu cười vì vết thương đau nhói. Cậu cười...

Aya cậu cười vì điều gì?

Phải rồi, tôi cười vì bản thân...

Cười vì cuộc sống không tình người

Cười vì sự bạc bẽo của mọi người

Cười vì đau, không được khóc!!

Cậu phải luôn nở nụ cười. Cậu không được phép khóc! Vì khóc, sự yếu đuối của cậu sẽ hiện ra!!

Uzumaki Naruto phải nụ cười giống như hoa hướng dương xinh đẹp.

"Nè, chết chưa?". Naruto mở to đôi mắt xanh dương nhìn người tiến về phía cậu. Cậu lắp bắt trả lời: "Không...tớ...ổn". Rồi cậu ngước lên nhìn, mái tóc màu hồng như loài hoa anh đào mùa xuân, chiếc trán cao thông mình cùng đôi con ngươi xanh lạ tươi mát. Thật đẹp!

Sakura "Ồ" lên một chút, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn thân ảnh vàng đang dựa vào thân cây.

"Ano...ừkm...cậu đừng nhìn...tớ nữa...". Naruto cuối đầu xuống lắp bắp nói, cô có thể thấy khuôn mặt cậu ta khá ửng hồng.

"Tham vọng của mi là gì?".

"Tham...tham vong...? Tớ chưa từng nghĩ đến...nhưng ước mơ của tớ trở thành Hokage!!". Ánh nắng hoàng hôn chíu rọi vào Jinchuriki hệt như một đoá hoa hướng dương bừng sáng ở mùa hạ.

Một tham vong đấy, Naruto à

Vì Chúa, đừng lo tôi sẽ...

"Tôi có thể giúp cậu" con cờ của tôi. Một điều gì đó thật chân thành phát ra từ tấm lòng, đã khiến đứa trẻ khát khao Hạnh Phúc trập trề nước mắt.

"Thật, thật sao...?".

Sự hy vọng đối với một kẻ xa lạ chỉ nói chuyện được 15 phút, cậu đã hy vọng nhanh thế sao. Quả thật khi con cờ còn non nớt, tâm trí mềm yếu, thật là một cơ hội để lấy lòng tin.

"Đúng vậy!".

Bừng sáng như ánh nắng mùa hạ, đôi mắt xanh dương như bầu trời bao dung hết thảy, nụ cười đẹp như hoa hướng dương.

"Tôi là Haruno Sakura".

"Tớ là Uzumaki Naruto, tớ...tớ có thể gọi cậu là Sakura-chan, được không ?".

"Có thể".

"Sakura-chan, cậu là bạn đầu tiên của tớ luôn ấy. Sau này cậu đừng bỏ tớ nhé!!".

"Đừng lo,  tôi sẽ ở bên cạnh cậu" con cờ của tôi. Một con cờ đáng giá như cậu, tôi làm sao không lợi dụng triệt để chứ. Naruto à, cậu quá ngây thơ!!

"Cảm ơn cậu, Sakura-chan".

Cứ tiếp tục coi tôi là bạn đi Naruto, tôi sẽ biến ước mơ của cậu làm bàn đạp cho tham vọng của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net