𝕂 𝕚́ 𝕦̛́ 𝕔: 𝕀𝕀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng mưa cứ xập xình đánh vào ô cửa sổ vào làng Lá ở một buổi chiều u ám mùa thu như khiến sức sống con người đình trệ đi hẳn. Mùi đất cứ bốc lên liên tục cũng không khiến bầu tâm trạng vào chiều mưa này khá hơn chút nào. Thật là một chiều u buồn.

Thật chỉ muốn nhắm mắt và rồi ngủ một giấc cho quên đi cái thực tại đau khóc này. Quá nhiều sự đau buồn ở đây.

Kakashi nhìn cơn mưa như trút ngoài cửa sổ thì trầm lặng một hồi lâu, ánh mắt đen như chẳng có tí sức sống nào. Lặng im như một cái hồ sâu thẳm chẳng thấy đáy.

"Vậy tôi phải trả cho cái bánh này giá bao nhiêu vậy?"

"Cậu đã trả cho tôi, từ lúc cậu bước vào tiệm của tôi. Cái giá đó tôi đã lấy nó từ tương lai rồi. Vậy nên hãy quay lại nếu cậu muốn gì nữa nhé!"

Anh nhìn chiếc bánh nhỏ xinh xinh màu kem trên bàn thì vẫn chưa giác ngộ được mình đã làm, cảm giác như tất cả các giác quan của mình đổ vỡ rồi mình mới nhận ra tầm quan trọng của việc đó như thế nào. 

Nhưng đó chỉ còn lại những hối hận ăn năn thôi, con mắt này: "Tội lỗi của tớ sẽ không bao giờ khá lên được đâu Obito à." 

Giây phút bất chợt đó khi Kakashi nghĩ đến tiệm bánh thì anh như một tên điên cả người dính máu đi đến, có phải là quá đau khổ vì chiến tranh dằn vặt không. Chúng ta phải chiến đấu đến chừng nào nữa đây, thật nhiều người đồng đội ngã xuống. 

Chúng ta không biết là còn ai ngoài kia còn phải chết vì chiến tranh nữa không? Chẳng ai biết, chỉ còn lại một dòng thư báo tử cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má người ở lại. Dù cố lau đi thế nào nữa thì quá khứ vẫn ở đấy, nó sẽ chẳng bao giờ phải nhòe được kí ức người chứng kiến.

Bây giờ còn chẳng dám đối diện với thực tại của mình, rồi chúng ta sẽ đi về đâu đây?

Lấy một miếng bánh cho vào miệng của mình, nhấm nháp ở đầu lưỡi vài lần rồi chậm vãi hòa tan trong miệng. Ánh mắt Kakashi hơi nhíu lại rồi chậm chậm dần hòa nhã ra: "Ngọt thật."

Ánh mắt anh liếc nhìn trời mưa rồi nhìn lại chiếc bánh trên bàn, ở cái thìa vẫn còn vương một chút bánh kem anh chưa nếm hết: " Giá như..." 

Chúng ta cũng sống trong một thế giới ngọt ngào như vậy nhỉ? Bàn tay này sẽ không cần đâm vào những trái tim đang coi hừng hực đập nữa. 

Những đứa trẻ sẽ không phải tập lẩn trốn và học chém giết khi chúng mới lên bốn tuổi nữa. Quả là một thực tại đau lòng, nhìn nhận về cái thới đang dần thối nát này khiến Kakashi không khỏi mệt mỏi. Giá như có một giấc mơ để quên đi thì tốt. 

"Tôi thấy từ lúc cậu bước vào tiệm thì mọi sự quyết định của cậu hẳn đã có lý do rồi chứ?" 

Đó là lý do sao? Một cái bánh để quên đi thực tại này. 

Cũng chẳng khá hơn là mấy, nó chỉ để lại sự vương vấn ở đầu lưỡi sự ngọt ngào sau đó thì chua ngắt ở tận thanh quản. Làm cho người ta thèm khát muốn uống một cái gì đó để giải tỏa.

"Kakashi, Rin bị bắt đi rồi!" 

Tiếng mưa càng ngày càng lớn, như trút tất cả đi những gì mà con người đang làm với nhau trên mảnh đất này. Hana nhìn cái bình bỏ trống trên kệ, miệng cười nghoét lên đến tận mang tai. Đôi mắt trống rỗng vô hồn trông thật ghê sợ. 

Những chiếc bình chất đầy trên kệ, hàng trăm chiếc bình. Tượng trưng cho hàng trăm người đến cửa hàng, màu sắc tượng trưng cho những ham muốn của chúng. 

"Há há..." 

Một tên đã từng đến cửa tiệm mua chiếc bánh tình yêu để ràng buộc người vợ kia yêu hắn suốt đời, ham muốn tình yêu đến vượt cả ranh giới. Đến khi ngưỡng lý trí không thể vượt qua trái tim thì có thể cùng chung số phận để không thể tách rời nhau. 

"Để ta nhớ xem hắn chết thế nào rồi nhỉ?"

Tiếng mưa không ngừng tí tách nhỏ dần rời ngoài cửa sổ. Tiếng sét đánh như muốn xé toạt cả bầu trời.

"Phải rồi, hắn bị người hắn yêu đâm như vậy nè. Cô ta yêu hắn đến nỗi không muốn ai nhìn hắn, ha...ha phải nói là cái xác hắn ta như một cái tổ ông bầy nhầy mật ấy." 

Căn nhà nhỏ tràn đầy tiếng cười khủng khiếp của một ả điên thật đáng sợ. Hana cầm dao gõ vào tấm thớt rau củ liên tục cùng gương mặt điên cuồng miêu tả lại biểu cảm của người con gái kia thật giống. Chỉ có hơn chứ không có kém.

"Ôi trời, rốt cuộc cái lọ ấy chỉ có màu xanh lá cây xuất hiện. Cái màu tẻ nhạt."

Một tình yêu và cái chết tẻ nhạt, chán phèo và rẻ tiền. 

Con người cũng như một cái bánh ngọt vậy, được tạo ra một cách thật xinh đẹp và thích trang trí cho mình những chiếc nơ và hoa quả để thật đẹp mắt trông cái nhìn người khác. Những cái bánh đầy mùi hương và trông thật ngon lành. Quyến rũ nhiều thứ đến nhưng sau tàn cuộc thì chỉ còn lại một bầy kiến xâu xé đến từng mảnh vụn

Hana thu lại điệu cười đang hưng phấn đầy ghê tởm của mình lại, tay lau lau cái mũi của mình. Cô nàng hít mùi đất ngày mưa đã đến phát ngán rồi, mũi cô như muốn chảy ra hàng trăm con côn trùng vậy. Ánh mắt đen rỗng của cô đảo một vòng, tay liên tục gõ đầu còn tay kia liên tục gõ vào cái vạc nấu bánh của mình suy tư.

"Ta nhớ rất lâu rồi hình như cũng có ai từng đến mua chiếc bánh quên đi cảm giác bản thân ấy nhỉ?"

Để xem nào, hắn tên gì mà khó nhớ vậy ta. 

Ánh mắt Hana hơi hé nhìn ngoài trời, mưa dứt rồi. Đôi mắt cô mở to nhìn cái lọ thủy tinh nhỏ trống rỗng kia, bây giờ nó đang chất đầy những chất lỏng. 

Khuôn mặt Hana như cứng ngắc lại, tay nắm cây gậy khuấy cái vạc cũng dừng lại. Cô nhắm mắt mở ra vài lần nhìn cái lọ đang đổ đầy chất lỏng đó: màu trắng. Cây gỗ trong tay cũng đã thành vỡ đôi trong nắm đấm nắm chặt của mình. 

"Ha..." 

Tiếng mưa cũng đã ngắt đi mở ra một bầu trời mới, thứ ánh sáng như trên thiên đường soi rọi xuống trần gian đầy tội lỗi như muốn thanh tẩy đi vết ô uế. Mưa đã rửa trôi những vết máu nồng đậm nhưng những cái xác thì còn nằm đấy. 

Kakshi nhìn đội ninja Làng Lá đang dọn những thi thể thì liếc mắt một cái, gương mặt cuối gầm xuống nhìn bàn tay dính đầy máu của mình rồi quay lưng trở về. Sau lưng vẫn vang lên thông tin những người đã chết trong nhiệm vụ vừa rồi.

"Nohara Rin, đã chết." 

Hôm đó buổi chiều vào một ngày nắng hạ thật đẹp. 

Kakashi trở về nhìn cái bánh ngọt trên bàn cùng cái thìa không ngừng thu hút kiến đến xâu xé thì ngao ngán. Trông hệt một con người bị bốc lột đến chết vậy, chẳng còn gì để sài nữa, đến khi vô dụng và chết mà thôi. Nhưng nó bây giờ không phải chuyện của anh. 

"Tôi cần quên cảm giác của bản thân mình, cô có loại bánh đó không?"

"Cái giá của loại bánh đó hơi đắt đấy"

Thì ra bản thân khi mất cảm giác là khi không một ai ở bên nữa, không còn gì để mất. Chỉ cần một mình, chẳng cần ai. Đó chính là cái giá để quên đi tất cả cảm xúc làm xao nhãng, sống cô độc hết quãng đường còn lại. Là cách để quên đi cảm giác của bản thân mình. 

Đó là cái giá cả cái bánh.

Một cái giá khá hợp lý khi bạn muốn thực hiện ước nguyện của mình. 

Chẳng một ai bên cạnh, sẽ không còn cảm giác tội lỗi và đau đớn, chẳng có gì phải lo sợ và lo lắng. Vì bạn bây giờ chỉ có một mình. 

Hana lay lay cái bình màu trắng vài cái, ánh mắt chăm chú nhìn thứ chất lỏng màu trắng đang lay động theo thành một vòng xoáy nhỏ theo cái tay của mình. Cô chóng cằm nhìn một lúc chắc rằng mình không nhìn kĩ. 

" Cái giá lần trả cao thế sao?"  

Hana đặt cái bình này lên kệ rồi nhìn cái bình màu trắng kế bên, ánh mắt đăm chiều rồi quay ngoắt đi. Từ đó tới giờ chỉ có hai bình là màu trắng là cái giá rất đắt cho việc mua bánh, còn lại hầu như chỉ là cái giá thông thường nếu muốn một điều gì đó. 

"Phải rồi, hắn tên Uchiha Madara phải không?"

Tay liên tục khuấy khuấy cái thứ chất lỏng hỗn hợp bên trong cái nồi ngày càng một lúc nhanh. Thân thể nhỏ bé một mình trong không gian vắng lặng của Hana nhìn ra bầu trời xinh đẹp ngoài kia, ánh mắt tham lam đen nhánh cong lên. Môi vừa vặn hơi cong lên một điệu cười như thường lệ: "Hôm nay chúng ta có bánh hương gì nhỉ?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net