#32 [Event]: Season Legend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sum: Lại chuyện cổ tích dành cho trẻ con :3 Lần trước là HashiMada lần này là TobiIzu ;)) Xào nấu từ bài đọc đầu tiên của SGK Tiếng Việt lớp 2 tập 2 (Chuyện 4 mùa) Đột nhiên má mì nhớ ra và biến tấu nó thành chuyện của chú Tôm nhà mềnh :3 - Cảm thấy khâm phục trí nhớ của bản thân ;))

Pic: Chú ga-lăng lấm, sợ vợ bị cảm hẳn hoi chuẩn bị cả 1 chùm lông đen thui thùi lùi :3 (Ngại quá, iêm lại dùng văn nói ;))

Từ rất lâu về trước, khi thế giới vừa khai sinh bởi Mẹ Đất, Thần Bầu Trời và Thần Biển thì trên thế gian vốn chỉ có 2 mùa mà thôi. Đó là Thần Mùa Xuân và Thần Mùa Đông. Mẹ Đất trao sức sống mãnh liệt, sự ấm áp và tình yêu thương có thể chữa lành tất cả cho Thần Mùa Xuân Hashirama. Thần Biển và Thần Bầu Trời trao sự điềm tĩnh, sự quyết đoán giữa ranh giới sống chết thế gian cho Thần Mùa Đông Tobirama. 2 vị thần cứ tồn tại đến khi con người xuất hiện trên thế gian.

Ở 1 làng nhỏ phía Nam có 1 cậu bé mồ côi đáng thương đang lang thang khắp nơi để tìm anh trai mình. Thật tội nghiệp khi cậu ta chỉ mới 6 tuổi mà đã bước ra thế giới đầy chông gai ngoài kia. Cứ thế, cậu ta lang thang đến xứ sở mùa đông giá rét. Qua 3 ngày đắm mình trong bão tuyết, cậu bé ngã gục trong nền tuyết trắng xóa và bị cơn bão tuyết vùi dập. Tưởng như sự sống sẽ chấm dứt giữa vùng đất lạnh lẽo trắng xóa màu tuyết này, cậu bé may thay được 1 người đàn ông mang về lâu đài của anh ta.

Cơn bão vẫn đang gào thét ngoài kia nhưng bên trong tòa lâu đài băng giá lại ấm áp hơi lửa. Cậu bé nằm trên chiếc giường nhỏ, chẳng biết thời gian đã qua bao lâu nhưng khi cậu tỉnh dậy đã có ngay 1 bữa ăn thịnh soạn thơm phức ngay trên bàn. Cậu bé ngấu nghiến đống đồ ăn cho đến khi tất cả chén dĩa đều sạch bong. Lúc sau người đàn ông khoát cái áo lông to sụ bước vào. Anh ta chỉ bảo cậu bé đi tắm rửa rồi nhanh nhanh đi ngủ. Cậu bé cứ răm rắm nghe theo lời gã đàn ông xa lạ. Cậu bé bước ra trong sự run rẩy vì lạnh, 2 hàm răng va lập cập vào nhau khiến người đàn ông bật cười. Anh ta ngoắt tay ra hiệu cậu bé lên giường. Khi cậu nằm co ro trên cái giường lông thú người đàn ông lấy áo của mình đắp lên người cậu, anh ta nói:

- Này cậu bé, cậu từ đâu đến đây?

- Cháu đến từ phía Nam, cháu muốn tìm anh trai cháu.

- Ta có thể giúp cậu tìm anh trai nhưng mà cậu phải ở lại đây.

- Không được đâu mà!

- Cậu hãy ở lại với ta, ta sẽ mang anh trai cậu đến đây mà.

- Không!

- Này cậu bé kia, cậu biết ta là ai không?

- Tôi không biết.

- Ta là thần mùa đông Tobirama.

- Thật ạ?

- Thật. Tên cậu bé là gì?

- Izuna, Uchiha Izuna.

- Izuna, rồi con sẽ thấy quyền năng của ta thôi. Giờ thì ngoan ngoãn đi ngủ đi.

Tobirama xoa đầu Izuna. Trao nụ hôn nhẹ lên chiếc trán nhỏ xíu. Tobirama rời khỏi căn phòng ấm áp của Izuna........

Thời gian cứ trôi qua thật lâu thật lâu. Cậu bé ngày nào giờ đã ngoài 50 nhưng khuôn mặt cậu luôn ở độ đôi mươi tươi đẹp trong khi vị thần mùa đông ngày càng héo mòn theo thời gian. Gương mặt anh tuấn giờ nhăn nheo, mọi thứ đều trở nên khó khăn đối với vị thần, nhưng Izuna vẫn kè kè bên cạnh chăm sóc, cứ mỗi lần như thế Tobirama chỉ ôm chàng trai trẻ vào lòng, hôn nhẹ lên trán như thuở bé.

Lại trôi qua vài năm nữa, Izuna giờ đã là thần mùa đông kế nhiệm. Đơn giản vì Tobirama đã mất. Quyền năng và sức sống đều đánh đổi cho sức sống giành từ tay thần chết của cậu. Izuna mỗi đêm lại trong căn phòng ấm áp của mình rơi lệ. Chẳng còn cái ôm và nụ hôn nhẹ lên trán mỗi đêm nữa. Phải mất 1 thời gian dài để cậu quen với việc sống đơn độc 1 mình. Và rồi, sự thanh tĩnh kéo cậu đến những câu hỏi ngổn ngang trong trái tim mình. Vì sao Tobirama lại dùng mạng sống để cứu cậu? Truyền lại ngai vị nhiều người ước ao này cho cậu? Và vô vàn cậu hỏi không lời giải đáp khác. Song, tất cả đều không có câu trả lời. Cậu dần chối bỏ thực tại, quá khứ lẫn tương lai; đôi mắt cậu dần mù mịt trong làn sương mù ngày càng dày đặc. Thỉnh thoảng cậu lại lẩm bẩm 1 mình trong cô đơn, khe khẽ thốt lên "Tại sao?"

Ngỡ như tất cả đã chấm hết, câu hỏi sẽ vẫn ở đó, vẫn không có câu trả lời nào cả. Nhưng đôi khi ta hãy câu trả lời mãi mãi là 1 ẩn số bởi không ai chắc chắn câu trả lời nào chính xác hoàn toàn cả.

Rồi đến 1 ngày nọ, Đất Mẹ, Thần Mùa Xuân và 1 đàn ông xa lạ gõ cửa lâu đài băng giá lạnh lẽo. Họ bất ngờ khi nhìn thấy bức tượng băng khổng lồ giữa đại sảnh của Thần Mùa Đông trước kia, bóng dáng bé nhỏ của cậu thiếu niên ngồi trên sàn nhà, mắt đăm đăm ngước lên. Vương miện xanh nằm trên sàn bên tấm áo choàng bằng lông thú trắng muốt tinh khôi. Người đàn ông chỉ kịp thốt lên "Izuna!" Rồi chạy ào đến cậu trai trẻ. Cậu ta ngẩn người ra, thoáng vài giây sau cậu ta mới nhận ra thực tại như vừa tỉnh giấc nồng. Cậu nói nhỏ đáp lại: "Anh hai!" Bất chợt, cậu òa khóc như ngày bé, nức nở trong vòng tay anh trai ngày nào, thổn thức nỗi uất hận mỗi lần bị ức hiếp, lời nói cứ tuôn ra như nước mắt cậu. Ngọn núi lửa dù đã tắt hay chưa vẫn sẽ hoạt động lại vào 1 ngày nào đó. Câu nói cuối cùng khiến kẻ làm anh giật mình xen lẫn niềm vui lẫn sự âu lo......... Anh à, em yêu rồi! Làm sao bây giờ?...

Bờ vai nhỏ run lên từng đợt, nước mắt theo hàng mi đẫm lệ tràn ra ngoài. Thần Mùa Xuân tách rời cả 2 ra và đem người đàn ông đi mất bất chấp gã gào thét, vùng vẫy khỏi đám dây leo. Mẹ Đất nhìn vị thần trẻ tuổi, bà chỉ nhẹ nhàng hỏi:

- Nếu có thể, cậu muốn hắn hồi sinh cho dù bản thân có bị tổn thương hay thậm chí là mất mạng sao? Liệu có đáng hay không khi giờ đây cậu là 1 vị thần- quyền năng mà con người khao khát sao?

- Đáng chứ! Sinh mạng của tôi do ngài ấy cứu mang, tôi.... nợ ngài 1 mạng sống..... ngài ấy là ân nhân của tôi!

- Đơn giản là vì trả nợ thôi sao? Cậu cứu hắn là vì trả món ân tình mà bất chấp tất cả? Có thể cậu sẽ mất mạng, giờ phút này cậu vẫn tự lừa dối bản thân, phủ nhận hay lẩn quẩn trong cái mê cung do cậu tự tạo ra đến khi nào đây?

- Tôi... tôi.... không có tư cách đó! Tôi.... là 1 người....... "bình thường!"...... Tôi..... rất yêu ngài ấy nhưng mà...... tôi không thể...... tôi..... tôi..... không xứng đáng có được tình cảm của ngài ấy! Tôi... xin lỗi.......

- Thôi được rồi!

Mẹ Đất phất nhẹ vạt áo, 1 sinh vật kì dị màu đen chui ra, nó đem vài hạt giống nhét vào tay cậu. Mẹ Đất nói:

- Thể xác của các vị thần là bất hoại, đem hạt giống bỏ vào miệng hắn, sau 3 ngày hắn sẽ sống lại. Tuy nhiên, cậu sẽ phải từ bỏ tính mạng của mình, cứ mỗi giây trôi qua, năng lực lẫn tuổi thọ của cậu sẽ dần biến mất. Hãy tận dụng thời gian còn lại của mình đi cậu bé!

Mẹ Đất rời đi. Cậu ngồi đấy, vài phút sau, cậu đứng dậy. Hành lang băng giá vang lên âm thanh đều đặn trên sàn. Thân xác của thần vẫn yên vị trên giường, cậu nhét số hạt giống vào miệng ngài. Sau đó lại ở lại trong căn phòng đó 3 ngày chờ đợi. Đến khi thần Mùa Đông tỉnh lại chỉ lại cậu thiếu niêng ngồi bên cạnh gầy gò và xanh xao mỉm cười, khóe mi còn vương nước khẽ nói: "Em yêu ngài, thần Mùa Đông!" Vị thần trơ mắt nhìn bóng dáng ấy biến mất, chỉ nghe bên trong lâu đài vang vọng tiếng khóc thảm thiết. Kể từ ngày đó, những người đi ngang qua lâu đài thường thấy 1 người đàn ông tóc trắng, khoát bộ áo lông trắng tinh ngồi cạnh cửa sổ, lúc đêm xuống chỉ thấy lâu đài tối om duy nhất căn phòng nhỏ trên cùng leo lét ánh đèn. Người ta đồn rằng, bên trong căn phòng đó có ánh sáng bởi đó nơi lộng lẫy nhất dành cho người vợ quá cố của thần nhưng liệu rằng có bao nhiêu người tin đấy là thật? Hầu hết mọi người đều nghĩ đó là trái tim của thần, bởi thần phân định sự sống và cái chết, tàn nhẫn là thế nhưng đâu đó trong trái tim thần lại có 1 góc nhỏ cho sự ấm áp.....

Mãi mãi người đời cũng không thể ngờ bên trong căn phòng ấy lại là 1 câu chuyện bi thương lòng người nhưng có lẽ nó sẽ mãi là bí ẩn trong tòa lâu đài lạnh lẽo ở cực Bắc mà thôi!

-Sad Ending/Bad Ending-

.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chớ hờn, vợ chồng nhà chú toàn quăng angst và BE vào mặt con dân thôi :3 Hường là bất khả thi nhưng mà ngay BKKL còn tát đường thế kia thì má mì cũng có dợ ahihihi khéo có ngày đau lòng chết mất ;))))
--------
Mù mịt trong làn sương, cậu thu mình trong mê cung đó. Chẳng buồn chạy thoát tìm lấy ánh sáng, điều cậu làm chỉ là nhắm nghiền đôi mắt tuyệt vọng lại và để thời gian trôi đi. Nhưng rồi có người bên kia làn sương vươn đôi bàn tay rắn chắc đến an ủi cậu, người nắm lấy bàn tay cậu, đưa cậu ra khỏi đó. Cậu chỉ thấy bóng lưng cao lớn che chở trước mặt, cậu muốn nhìn lắm nhưng đôi tay vươn ra lại thu về. Đến cuối vẫn không có can đảm níu lấy người......

- Nếu muốn biết đến vậy sao không nhanh nhanh mở mắt ra xem tôi là ai?

Cậu giật mình. Đôi mắt mèo mở toang, đôi tay từ khi nào ôm lấy khuôn mặt ấy, đôi mắt đỏ dò xét hỏi:

- Không sao chứ?

Cuối cùng, điều can đảm duy nhất cậu làm được và nó khiến cậu không hối hận chút nào. Lần nữa mi mắt tuôn rơi trận mưa rào mùa hạ, thần Mùa Đông lúng túng, chỉ biết ôm cậu vào lòng vỗ về như đứa trẻ sơ sinh.

- CMN đến khi nào tụi bây chịu ngó ngàng đến bàn dân thiên hạ đây?- Mẹ Đất giận dữ quát.

- Thôi mà, mấy ngàn năm rồi chú ấy mới kiếm được vợ, Thánh Mẫu bớt giận!- Thần Mùa Xuân bên cạnh nói.

- Im đi! Tên khốn!- Madara hét, tiện tay ném cái bình bông đầu giường vào mặt thần mùa xuân.

- Còn chưa nói, làm gì để thằng nhỏ bầm dập dữ vậy hả? Dùng dây leo cái kiểu gì mà tay chân không xước thì chảy máu tùm lum, mày bạo nó à?

- Nào có, haha.....- thần mùa xuân đến cuối vẫn chỉ cười trừ cho tội đồ phản động của mình.
----- Happy Ending (HE) -----

========================
Nói thiệt là cái chapter này ảo vãi nồi í, đặc biệt vợ chú bị ức hiếp: CLGT, vợ chú ai dám đụng, chú lúc quen nhau nội nắm tay thôi cũng không dám nói chi ức hiếp. Lâu lâu viết quá ảo diệu mà.

Thứ 5 này series moe vợ chồng lên sóng facebook nhà má mì ahihihi thích ghê á :3

Triệu tấm có 1 tấm H của chú Tôm :3 dù là 18+ yaoi chứ không phải Hard nhưng kệ chứ ahahaha

Thấy hay nhớ vote, comt và follow nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net