Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Đừng đi thêm nữa! – Một giọng nói nhẹ nhàng văng vẳng vang lên trong đầu Hinata. Cô ngơ ngác nhìn quanh nhưng ko thấy ai cả; xung quanh chỉ là bóng tối mà thôi.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai khiến Hinata giật mình. Người đso giữ ko để cô quay lại và thì thầm:
_ Đi thêm là chết đấy! Đừng hành động quá sức chứ?

_ Ai... ai... ai đấy? – Hinata sợ hãi lắp bắp.

_ Đó là nơi cô muốn đến! – Giọng nói vang lên; có vẻ như người đó không muốn trả lời câu hỏi của cô: - Trở về và đến đó đi! Từ sau... đừng hành động dại dột như vậy! Tôi không đủ sức đâu!

Nói rồi bàn tay đẩy Hinata ngã dúi về phía trước. Tay cô chới với trong khoảng không rồi thì cô thấy vai mình như bị siết mạnh; người đau dữ dội và có tiếng gọi cứ vang bên tai không ngừng:
_ Tỉnh lại... tỉnh lại đi; Hinata! Tỉnh lại... tỉnh lại... Hinata!

_ Ư... – Cô rên lên và khẽ mở mắt. Lúc này những đường gân nổi lên đã từ từ dãn ra và biến mất. Cô khẽ ôm thái dương lắc nhẹ và ngơ ngác:

_ Đây... đây là đâu?

_ Em sao vậy? Chúng ta đang ở bìa rừng mà! – Gaara lo lắng nhìn cô.

Hinata bần thần một lúc như nhớ lại; cô nói:
_ Lúc nãy... em ở chỗ khác cơ mà!

_ Em nói gì vậy? – Gaara nhíu mày nhìn cô: - Em đã bị ngất và tôi đã phải đưa em đến đây nghỉ.

_ Em đã bị ngất ư? – Hinata hốt hoảng; cô không có khái niệm là mình đã xỉu.

_ Có lẽ em đã quá mệt rồi! – Gaara nói: - Tôi phải đưa em về Suna thôi!

_ Về...? Khoan đã... – Hinata vội ngăn anh lại và nói: - Em... em nghĩ là chúng ta đã tìm nhầm chỗ rồi! Ý em là nơi xảy ra cuộc chiến phải là chỗ khác!

_ Dù là vậy... nhưng giờ em quá yếu. Sức khỏe của em quan trọng hơn tất cả những chuyện này! Đó là điều mà tôi đã hứa với Hyuuga-sama.

_ Sẽ... sẽ không sao đâu! – Hinata khẽ mỉm cười: - em trụ nổi mà! Tin em đi! Được chứ? Nếu không đi bây giờ... e là sau này sẽ rất khó khăn.... phải ko?

Gaara im lặng. Anh muốn điều tra những rắc rối này để tìm hiểu xem có mối nguy hiểm nào không nhưng ai ko muốn kéo cô vào việc này. Lỡ như... lỡ như... Hinata có mệnh hệ gì thì sao?

_ Đừng lo lắng cho em! – Hinata như đón biết suy nghĩ của anh: - Em biết... anh là 1 Kazekage rất có trách nhiệm; anh nhất định sẽ điều tra mọi chuyện đến cùng, Hãy để em giúp anh được ko? Em... em ko muốn tiếp tục ngồi yên và nhìn mọi người lao vào nguy hiểm nữa!

Đôi mắt trong veo ngân ngấn lệ; cô ghét sự kém cỏi của mình. Cô muốn mình cũng được như những shinobi cao cấp khác; có thể làm được điều gì đó... có ý nghĩa.

Gaara thở dài; anh ghét điều này nhưng sự thật là anh đã phải chịu thua. Anh nói:
_ Được rồi; Hinata! Em bắt đầu tìm kiếm đi! Và... - anh nhấn mạnh: - Không được cố quá sức đấy! Nếu thấy mệt phải dừng ngay lập tức! Em hiểu chứ?

_ Em hứa mà! – Hinata mỉm cười; nụ cười thiên thần thật dịu dàng mà có nét gì đó thật kiên cường.

Khóe miệng Gaara khẽ nhếch lên thật nhẹ! Cô ấy đã thay đổi. Ko còn yếu đuối; rụt rè; nhút nhát quá như trước nữa. Cô đã kiên cường và mạnh mẽ hơn rồi. Con chim yến bé bỏng run rẩy ngày nào nay đã có thể dang cánh bay cao; ánh mặt trời yếu ớt này đã chan hòa; rực rỡ.

Chính Hinata cũng đã cảm nhận được sự đổi khác trong con người mình. Cô không biết vì sao... có lẽ... Hinata thầm nghĩ: Vì cô đã có lý do để khiến mình mạnh mẽ hơn. Cô ko muốn mình trở thành 1 gánh nặng. Khi lo lắng cho 1 ai đó; ko thể yêu cầu người đó phải lo lắng lại cho mình; khi muốn bên cạnh 1 ai đó; ko thể là bước cản của người đó. Có phải vì vậy ko? Hinata thầm nghĩ.
.................................................. ...

_ Em... em nghĩ nó là đây! – Hinata ngập ngừng nhìn quanh và nói.

Nơi cô dẫn Gaara đến là 1 chỗ khá xa; phải đi mất nửa ngày đường. Quang cảnh xung quanh giống hệt những gì trong giấc mơ của cô; chỉ khác là cây cối đổ rạp khá nhiều. Dấu vết của 1 cuộc chiến kịch liệt.

Gaara nhìn quanh và nói:
_ Có vẻ như ko sai đâu! Đây chính là địa điểm đã xảy ra cuộc chiến.

Rồia anh quay lại nhìn Hinata và nói:
_ Em có thể nhìn thấy xa như vậy sao; Hinata? Thật đáng ngạc nhiên đấy!

Hinata cũng bần thần:
_ Đừng nói là anh... chính đến em... em cũng ngạc nhiên lắm!

Gaara nhìn cô nhưng ko hiểu lắm; anh nói:
_ Ừm... có lẽ bây giờ em nên nghỉ đi! Việc còn lại cứ để tôi là được rồi!

_ Byakugan của em đủ sức mà!

_ Tôi nói mọi chuyện em làm đủ rồi! Giờ sẽ là phần của tôi! Em lùi lại và nghỉ ngơi đi! – Gaara kiên quyết và dùng cả uy quyền trong giọng nói nữa. Quả thật như thế thật ko phải với Hinata nhưng để cô ây tiếp tục dùng byakugan... anh ko đành lòng chút nào!

Hinata đành ngoan ngoãn lui về phía sau. Cô biết là anh lo lắng cho cô nên mới nói gay gắt như vậy. Nhưng... cô thực sự muốn giúp; rất muốn giúp mà! Hinata ngồi yên trên 1 thân cây đổ và chăm chú nhìn từng dòng cát đang tỏa khắp nơi sục sạo.

Chợt Gaara khựng lại; hình như anh tim được cái gì đó. Hinata vội vang chạy lại gần và hỏi:
_ Đã thấy manh mối gì sao; Gaara-kun!

Gaara im lặng ko nói gì; anh lập tức thu cát lại và bỏ đi. Hinata ngạc nhiên; cô vội đuổi theo và hỏi:
_ Có thấy gì ko vậy; Gaara-kun! Anh trả lời em đi!

_ Không có gì cả! Tiếc là như vậy. Chúng ta trở về thôi.

Giọng anh lạnh như băng; đã lâu lắm rồi anh ko nói với giọng điệu như vậy; ít nhất là từ khi Hinata gặp lại anh ở Konoha. “Anh lại sao vậy; Gaara-kun! Anh lại đang giấu em điều gì ư?” – Hinata nhìn theo bóng áo choàng đen đang lạnh lùng đi phía trước.
...........................................

_ Ngài đã đi đâu vậy; Kazekage-sama? Cả ngày hôm này chúng tôi tìm ngày nhưng ko thấy! – Trưởng lão Kazefuu chặn 2 người lại ngay ở đầu làng và hỏi.

_ Sao vậy? – Gaara cười đầy ngạo nghễ: - Đưa vị hôn thê của tôi đi dạo vài vòng khỏi cái làng tẻ nhạt này! Vả lại dạo này... những việc quan trọng chẳng phải các trưởng lão đã tự mình làm hết rồi sao?

_ Kazekage-sama; ngài hơi quá lời rồi! Đại trưởng lão Hidetada muốn gặp ngài nói chuyện!

_ Bất ngờ đấy! – Gaara nhếch mép cười: - Có chuyện gì vậy?

_ Xin mời Kazekage-sama đến rồi sẽ rõ. – Trưởng lão Kazefuu cúi gập người chào rồi biến mất.

Gaara nhìn sang Hinata; cô cười nhẹ và nói:
_ Đừng lo cho em! Anh mau đến chỗ các trưởng lão đi! Em tự về được mà!

_ Vậy em về nghỉ sớm nhé! Tôi chỉ đi một chút rồi sẽ về ngay.

_ Vâng! Anh cũng nên giữ gìn! – Hinata cười nhẹ.

_ Tôi ko sao! Em về đi!

Nói rồi những vòng cát bắt đầu chuyển động quanh Gaara như muốn cuốn anh đi. Hinata nhìn theo rồi bất chợt cô hét lên:
_ Gaara-kun! Anh nhớ về sớm nhé!

Gaara nhìn cô cười nhẹ:
_ Tôi biết rồi! – Và cát quấn quanh anh nhanh hơn; dày đặc hơn... và rồi... anh biến mất.

Hinata nhìn theo những đám cát rơi xuống lả tả lòng hơi bồn chồn; cô ghé qua chợ Suna; hy vọng chiều muộn như thế này... chợ vẫn chưa đóng cửa. Cô phải mua chút thức ăn gì về nấu cho Gaara mới được. Hôm nay là 1 ngày mệt mỏi với anh mà!
.................................................

_ Kazekage-sama! Ngài đến rồi! – Một ông già ngồi ngập nửa người và khuôn mặt lấp trong bóng tối lên tiếng; tiếng nói uy nghi; ngạo nghễ của 1 người nhiều tuổi và nhiều kinh nghiệm.

_ Có chuyện gì ko; Hidetada-sama! – Gaara khoanh tay trước ngực nói đầy vẻ khó chịu.

_ Chuyện nhỏ thôi; Kazekage-sama! Quốc vương Phong Quốc có 1 bức thư muốn gửi tận tay ngài!

Và một bức thư nguyên niêm phong được trình lên trước mặt Gaara. Anh khẽ cười và nói:
_ Còn nguyên sao; Hidetada-sama?

_ Kazekage-sama; ngài nói gì vậy? – Cái giọng già dặn đầy kiêu ngạo: - Dĩ nhiên là... nó vẫn nguyên!

Gaara thản nhiên cầm bức thư và xé ra đọc. Đôi mắt lục bảo lướt nhanh trên trang giấy; khóe miêng thỉnh thoảng lại nhếch lên một chút. Cuối cùng anh đặt bức thư xuống bàn và nói:
_ Hidetada-sama! Có lẽ phải phiền ngài mấy ngày tới! Tôi sắp phải đi có việc rồi.

_ Có chuyện gì sao; Kazekage-sama! – Giọng nói của Hidetada cố tỏ ra ngạc nhiên nhưng có vẻ như ko đạt... hoặc là ông ta cố tình tỏ ra như thế!

Dĩ nhiên là Gaara nhận ra điều đó; anh vẫn thản nhiên nói tiếp:
_ Quốc vương có lời mời rôi tới kinh thành có việc. Chắc phải đi mất mấy hôm.

_ Khi nào ngài định đi vậy?

_ Theo hẹn là vào ngày 20 tháng này... có lẽ ngày mai tôi sẽ khởi hành! Hôm này là rằm... Từ đây đến kinh đô mất 3 ngày... và... còn phải đề phòng nhiều rắc rối nên đi sớm sẽ tốt hơn! Ngài nghĩ phải ko?

_ Tôi hoàn toàn đồng ý... Một ý kiến sáng suốt; Kazekage-sama!

_ Quốc vương gọi ngài có chuyện gì quan trọng ko; Kazekage-sama? – Trưởng lão Fujikawa hỏi: - Trong thư nói rõ chứ?

_ Không rõ lắm! Nhưng thôi... – Gaara gạt tay ra hiệu và nói: - Nếu việc chỉ có thế thì tôi về trước. Mai phải khởi hành sớm đúng ko... Hidetada-sama!

_ Vâng... cung kính tiễn ngài... Kazekage-sama! – Đại trưởng lão vẫn ngồi yên trên ghế... và bóng tối che kín mặt cũng ko biết là ông ta có cúi đầu hay ko.

Gaara nhếch mép cười vừa khó chịu lại vừa như khinh khi. Anh quay đi và theo hướng đường hầm tối ra ngoài. Vừa đi; anh vừa nghĩ:
“Quốc vương Phong quốc.... Hừ... cho dù ông ko mời; tôi cũng sẽ đến tìm ông... Có nhiều chuyện phải làm cho ra lẽ lắm!”

Tay anh nắm chặt một tấm vải đen rách có dấu hoa văn sót lại chút ít – hoa văn của đội ninja cấm vệ bảo vệ Quốc vương Phong Quốc - mà anh tìm được lúc nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net