Chap 3: Tra tấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con nhãi ngu dốt."

"Sao nó lại còn dám vác mặt về đây chứ? Đồ không biết liêm sỉ."

Tiếng mắng chửi vang vọng một khoảng trời, người phụ nữ với mái tóc xanh lá hung tợn nhìn xuống cô gái nhỏ đang ngã sõng xoài trên nền đất với đôi mắt ghét bỏ. Bà ta không ngừng quất roi lên người em tạo nên những vết lằn sâu hắm. Máu túa ra thấm đẫm cả bộ bạch y sơ sài, cô gái ấy bất động nằm đó, im lìm như một cái xác chết đang từ từ mục rữa. Không có bất cứ một tiếng rên rỉ hay một câu cảm thán nào. Em nằm đó, với đôi mắt mơ hồ lạnh căm.

Người con gái ấy có mái tóc mang sắc của rừng hoa anh đào, và một đôi mắt như mùa xuân những ngày se lạnh. Đó chẳng ai khác ngoài Haruno Sakura cả. Có lẽ ai cũng sẽ tự hỏi rằng rốt cuộc tại sao em còn ở đây, không phải em đã chết rồi sao? Mang theo tất cả những u uất và chấp niệm, hòa mình vào với ánh nắng của ngày cuối hạ dịu dàng.

Sakura đã nghĩ cuối cùng em cũng có thể an giấc, có thể chạm đến bình yên. Thì một luồng sáng xuất hiện, nó nuốt chửng em, nhốt em vào một toà thành đen tối. Sakura đã tưởng đó là cái giá cho những sai trái em gây ra, nhưng có lẽ em đã lầm. Bởi nào có sự tra tấn nào nhẹ nhàng đến thế. Em bị ép phải sống với một gã điên, bị nhốt trong tòa thánh mà vĩnh viễn em không thể bước ra ngoài. Gã điên ấy ám ảnh em, gã ám ảnh màu sắc em mang đến, thứ tuyệt sắc mang cho người ta cảm giác thanh xuân, tuổi trẻ, ấm áp và dịu dàng. Gã ám ảnh mái tóc hồng và đôi mắt xanh, đến mức nhiều lần gã muốn móc mắt em xuống, chặt đầu em đi để trưng vào tủ kính để mỗi ngày gã có thể ngắm nhìn.

Nhưng ít ra gã cũng chưa làm thế với em. Có lẽ bởi vì trong tim gã có một cây gai đang nảy mầm. Sakura sợ gã, tên ác quỷ với nụ cười tởm lợm và vặn vẹo đến mức đê hèn. Gã rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải chém giết lẫn nhau, chỉ là cái đẹp ấy cũng chẳng thể che đậy đi cái ôi thiu mà gã mang trong lòng.

Cuộc sống của Sakura cứ trôi đi, em phải sống trong cái địa ngục hoen úa ấy. Thế nhưng rồi khi bước đến tận cùng tuyệt vọng, một luồng sáng xuất hiện. Nó nhỏ bé nhưng lại khiến em cảm tưởng như là cả bầu trời. Qua cái bóng mờ mờ, nó híp mắt nhìn em, nở nụ cười quỷ dị.

"Sakura-chan, có phải sợ rồi không? Cậu thật yếu đuối, chỉ vì chút vất vả đã chọn tự sát. Thế nào? Cuộc sống nơi này có phải lộng lẫy và đẹp đẽ lắm không? Mà thôi tôi không nói nữa, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng trở về và làm lại tất cả nhé. À nhưng mà tất cả đều có cái giá của nó."

Nói rồi không để em đồng ý ánh sáng ấy rạng lên rồi nuốt trọn lấy em. Sakura mới đầu còn không hiểu, vì sao lại trả giá khi nó cho em một lần nữa chạm đến tự do. Nhưng có vẻ em đã nhầm, bởi thế giới mà em trở về có lẽ đã không còn là thế giới trong trẻo mà em từng sống nữa rồi. Cha mẹ em đã không còn là những con người hiền từ với công việc là thương nhân nữa, họ là lính đánh thuê. Những kẻ khát máu, mẹ em không còn là người ấm áp an ủi em những ngày đông, bố cũng chẳng còn là người hiền hòa bên em mỗi khi tuyệt vọng. Bỏ qua tất cả cách thức nhẹ nhàng, họ chọn đến cách đánh đập để nuôi lớn em. Sakura trong mắt họ có lẽ chỉ còn là một mảnh tàn phai yếu ớt. Em cuối cùng cũng không mang lại chút ích lợi nào cho họ cả. Có lẽ vì thế mà họ bài xích ghét bỏ em chăng?

Sakura sáu tuổi, một mình nằm trên những mảnh vỡ. Em nằm lặng ở đó mặc cho những vết thương chằng chịt, đôi mắt đẹp đẽ ấy vô hồn đến lạ. Có lẽ thứ làm em đau không phải vì những đòn roi vô lí, mà là những người em đã từng coi là cha mẹ, đã từng là cả bầu trời cả thế giới của em, những người em từng yêu cả một đời giờ đây sao lại tàn nhẫn và độc ác đến thế. Tại sao mang hình hài của họ mà lại không trả họ lại cho em? Sao lại không trả họ lại cho em, dù chỉ là một cái xác em cũng không muốn nhìn thấy vẻ méo mó trong họ, như gã trong tòa thành ấy. Bởi họ đã từng là những con người ấm áp dịu dàng đến thế cơ mà. Thế nên ai cũng được, em có thể chịu đánh nhưng xin đừng đeo lên mình lớp da của cha mẹ em để dày vò em thêm nữa.

Xin đừng mà.

***

♥️20:19

🌸27.12.2022.

🥀 935

Kanpekina Sugoi

Wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net