35. Ngưng Đọng Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu lắm, trong khoảng thời gian này, Naruto từng có một suy nghĩ kì lạ, không biết từ đâu chợt hiện ra:

"Tại sao ta lại được sinh ra?"

Quả thật có chút kinh dị. Nhân gian không mấy ai hỏi câu hỏi này, cũng không mấy ai suy nghĩ đến nó. Nói cho cùng cũng chỉ là một câu hỏi vu vơ đột nhiên nghĩ ra. Câu hỏi có, tất sẽ có câu trả lời, mà kì lạ thay... Naruto không hề biết câu trả lời cho câu hỏi đó.

Lí do để được tồn tại à... thật ra cũng có thể tự bịa vài lời đơn giản, chung quy cũng không quá khó để suy nghĩ. Nhưng đó rõ ràng là những lời bịa đặt, đã là bịa thì sẽ mãi là giả, chưa bao giờ là thật. Mà cho dù có là thật, cũng sẽ chẳng ai để ý đến.

________________________

"Ay... Deidara-san, anh không thể nhẹ tay hơn một chút sao?"- Naruto day day trán, mắt kiêng dè nhìn chằm chằm về phía trước. Dù là muốn phóng đại nó lên, sau đó lợi dụng việc hai nguyên tố Lôi và Hoả là khắc tinh của nhau để tạo ra lỗ hổng, từ đó có thể đột nhập vào, nhưng thế này... cũng có hơi nặng tay quá mức rồi.

"Làm sao? Ngươi thương hại bọn chúng sao?"- Deidara chỉ tay vào đám người nằm bất tỉnh bên dưới, người bọn họ chỉ toàn là bụi bặm, bẩn thỉu, nhưng chung quy cũng không quá nghiêm trọng. Hắn lại thấy không vui, cười khẩy mà nói:

"Hay là, ngươi thương hại cho bọn chúng? Không ngờ tên giết người như ngươi cũng có lúc nhân từ vì chúng sinh cơ đấy."

"...Nhân từ vì chúng sinh cái quỷ gì chứ? Ta chính là cảm thấy bọn chúng quá dơ bẩn, không xứng để ta ra tay đấy."- Naruto nhăn mặt đáp lại, đây không phải là lời mà cậu muốn nói. Thế nhưng đang trong tình huống bắt buộc, hơn nữa, cậu cũng đang lấy lòng kẻ trước mặt.

Mặc dù điều hắn nói không hề sai, Naruto vẫn không kìm lòng được mà rùng mình. Nhân từ vì chúng sinh? Chúng sinh là thứ thay đổi quá mức trắng trợn, lòng người khó đoán, sao có thể khăng khăng nói ta bao dung, ta rộng lượng tha thứ cho tất cả?

"Ồ, vậy sao..."- Deidara làm ra vẻ ngạc nhiên.

"Còn đứng đó nữa? Vào trong được rồi, sao còn không mau đi?"- Naruto giục người đằng sau, chân đã bắt đầu vào tư thế chuẩn bị chạy.

"Khoan đã."

"Hả?"

"Ngươi quên gì đó rồi à?"- Deidara nhướn mày nói. Nói hắn nóng nảy, khó gần cũng được, nhưng đừng nói hắn ngu dốt.

"À... Phải rồi nhỉ. Chakra có mối liên kết chặt chẽ với chủ nhân của nó, hẳn là kẻ thù triển trận pháp này đã phát hiện ra lỗ hổng chỗ chúng ta rồi. Được, trước mắt chúng ta di chuyển sang nơi khác theo dõi tình hình đi."

"Vậy đi đến trung tâm đi, dù sao quanh đây cũng toàn là cát và sa mạc, khó có thể ẩn nấp. Vào trung tâm, tuy đông đúc nhưng có nhà, có người, dễ trốn hơn."

"Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất nhỉ?"- Naruto cười mỉm, dù đang đeo mặt nạ, Deidara cũng cảm nhận được kẻ trước mắt đang cười.

Một nụ cười cợt nhả đến không ngờ, thậm chí còn như cố ý phát ra để kẻ khác nghe thấy.

"... Vớ vẩn. Còn không mau đi?"

"Ha. Nghe lời tiền bối hết."

Suốt quãng đường tiếp theo, cả hai người không hề nói với nhau một câu gì. Đến một hơi thở cũng chỉ như gió lướt qua, nhẹ nhàng, nhợt nhạt, cảm tưởng như thể cả hai chỉ là hai cái xác lạnh còn đang nhúc nhích.

An ninh của ngôi làng này cũng rất nhanh nhạy, vì sớm đã biết có kẻ đột nhập nên quanh vùng khu vực đông người đã được bố trí các lính gác, mỗi tốp gồm năm đến sáu người, có đầy đủ trang bị vũ khí. Sơ sơ qua một lượt thì thực lực cũng phải là cấp Jounin. Cũng phải nói số bọn họ thật may, kịp thời trốn sau một tảng đá lớn nên không bị phát hiện. Bằng không với giác quan nhạy bén của nhẫn giả làng Cát, chỉ sợ là chưa đặt chân đến đã bị bắt rồi.

"Ngươi xem, có phải là bọn chúng làm quá lên không? Dù sao cũng chỉ có hai người, vậy mà lũ người đó còn ham sống sợ chết, vào vây cả khu vực này. Xì, toàn là một lũ ngu dốt."- Deidara thầm mắng một tiếng.

"Cũng không hẳn là ngu dốt."

"Hả?"- Deidara ngệt mặt ra, đang vẻ chưa hiểu gì.

"Kazekage hiện giờ hẳn còn rất trẻ, suy nghĩ về việc gia cố hàng phòng thủ như thế này cũng không hề sai, trái lại còn là một nước đi khá hợp lí. Tuy việc phòng thủ khá phổ biến, cũng không đạt hiệu quả cao, nhưng lại mang đến một vài lợi ích, ví dụ như kéo dài thời gian chuẩn bị, hoặc làm kẻ địch mệt mỏi,... kiểu như vậy."- Naruto trầm giọng nói.

"Hừm, nói vậy chẳng phải chúng ta đang trong thế bất lợi sao?"- Deidara nhăn mặt nói.

"Sao anh lại nghĩ như vậy?"- Naruto lên tiếng hỏi, mắt vẫn tập trung lên những người lính gác.

"Ngươi nhìn thử đống cát đó mà xem. Bọn chúng chuyên sử dụng thuật phòng thủ, còn có cái thuật gì gì đó liên quan đến vỏ bọc, có thể bảo vệ cơ thể người thi triển khỏi những tác động vật lí bên ngoài. Ngươi xem, rõ là bất lợi!"- Deidara vừa cằn nhằn, vừa đưa tay chỉ chỉ về phía đống cát đang trồi lên.

"Thêm nữa, quanh đây toàn là cát và sỏi đá, quá mức bất lợi rồi. Rõ là không công bằng!"

"Phụt-"- Naruto vậy mà ôm bụng suýt chút nữa đã cười thành tiếng.

"N-Ngươi cười cái quái gì?!"- Deidara vung tay muốn bạt một cái, kết quả chỉ đành hạ thấy tay xuống, vẻ mặt bực tức vô cùng.

Hắn mà đánh tên này, thể nào tí nữa về tên thủ lĩnh kia cũng sẽ dìm chết hắn.

"A... Xin lỗi, xin lỗi tiền bối Deidara. Là ta sai, hãy thứ lỗi."- Naruto cố gắng nhịn cười, mãi nửa ngày mới thôi nhếch mép lên.

"Chúng ta quả thật đang gặp bất lợi. Bất kể là địa hình, quân số, không có cái nào ủng hộ chiến thắng cho chúng ta."- Naruto bắt đầu ôn tồn nói.

"Chà, nhưng thật ra ta có một biện pháp dự phòng."- Đoạn, cậu lấy ra từ trong túi áo một tờ giấy mỏng, đưa ra trước mặt Deidara.

"...Một lá bùa?"

"Ừm, đúng là một lá bùa."

"Ngươi đùa ta à?! Một lá bùa thì làm được gì?"

"Từ từ nào Deidara-san. Anh có biết đây là loại bùa gì không?"- Naruto híp mắt cười. Đây là lá bùa cậu lấy được từ chỗ của tên Miya kia, đã mấy năm bỏ không. Thật không ngờ sẽ có ngày dùng được.

Thành thật mà nói, đây là một ván bài đánh cược. Cậu chưa bao giờ thử nó, nếu thi triển thất bại, không chỉ hai tổn chakra mà còn liên quan đến sinh tử.

"Bùa... Bùa quái quỷ gì? Ngươi đang âm mưu gì đấy!"

"Ha ha.."- Naruto cười, nhưng sau đó im lặng.

"Đây là lá bùa có thể so với loại Nhẫn Thuật Không Gian hoặc Ảo Thuật..."- Nói đoạn, cậu chợt ngừng lại, rồi tiếp tục.

"Là chú thuật ngưng đọng thời gian."

__________________

End chapter 35
Vài lời muốn nói:

... Bao lâu rồi Ad chưa ra chương mới?

___________________
1341 từ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net