10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày rộn ràng. Tuyết bắt đầu tan, mấy chiếc xe ủi ầm ĩ ngoài đường cũng vãn bớt. Carol được hôm rảnh rỗi lại bắt chước thói quen ghi chép của em. Cô ngồi trước cửa sổ với đống giấy tờ và chiếc bút chì đã hơn nửa tiếng rồi. Nhưng mà... tuy là cảnh quan có khác biệt, cũng chỉ là thay đổi của thành phố thôi, còn lại trong đầu cô đều giống hệt thường ngày.

*Cốc cốc*

- Cửa để mở! - Carol sẵn giọng, hơi buồn bực vì cảm thấy mình không được thông thái giống như em. Tiếng bước chân nện xuống sàn không giống cách của cánh đàn ông trong nhà này đi đứng nên Carol ngờ ngợ đấy là người mà cô đang nghĩ tới.

- Sáng sớm đã bị con bọ nào cắn à?

Nat đặt tạm khay thức ăn bên cạnh mớ lộn xộn trên bàn, bỡn cợt hỏi. Còn khác nào là vả cho cô thêm một cái đau điếng vào mặt? Nhưng mà nhìn cái cách em chống cằm rồi nghiêng nghiêng đầu thì cô không giận được, chỉ ậm ừ, muốn giấu đi chuyện đáng ngượng này. 

- Ừm hửm? À không. - Carol dùng khuỷu tay lùa giấy bút qua một bên, bất đắt dĩ phải kê sát vào mặt em. Em còn mỉm cười thân thiện, có chút thách thức nữa.

- Ừm hửm?

- Ờm... mà cái gì đây? - Carol nhướn mày, nhìn về phía phần ăn của mình - Mấy gã kia đâu?

- Đi từ sáng rồi, không còn ai ở lại căn cứ luôn. - Natasha thở dài, đẩy phần ăn qua cho cô - Nebula đang trực phòng thông tin, em có đem đồ ăn cho cô ấy rồi.

- Vậy cái này không phải là tiện đường về phòng nên mang theo đó chứ? - Carol nhìn Natasha đầy kỳ vọng, và có chút dò xét nữa. Em nhún vai.

- Không, tưởng cô cũng có việc rồi, chỉ định gõ cửa thử thôi vì lúc sáng không thấy cô xuống bếp.

- Xuống bếp làm gì? Em chờ chị hả? - Carol cắt miếng bánh, rất ngây thơ hỏi lại. Natasha cũng chẳng có phản ứng gì mạnh mẽ.

- Không, tại em thấy thiếu thôi.

What? Carol ước gì mình không đường đột thở ra một câu gieo rắc niềm tin để nhận lại một sự ngọt ngào hiển hiện như vậy. Em thấy thiếu sao? Ôi Odin của cô ơi, chắc là mỗi ngày 5 giờ sáng cô đều phải ngồi trong nhà bếp mà chờ em xuống mất.

- Carol? Chị có chắc là chị muốn uống hết sữa trước cả khi chị dùng được một phần ba bữa ăn không đó? - Natasha hơi lo lắng hỏi cô. Còn không à? Cô sắp bị nghẹn chết rồi đây! Carol hắng giọng, vụng về chùi đi sữa dính ở vành môi rồi nhìn em ngỡ ngàng. Natasha có biết gì đâu, chỉ biết nhìn lại thôi. 

- Em hỏi thật đó, sữa còn có chút xíu nè?

- Không, đương nhiên rồi, chị bị nghẹn thôi. Ừm hửm, nghẹn thôi. - Carol ấp úng, uống luôn chỗ sữa còn sót lại - Em ăn chưa đó?

-Em có rảnh để lấp đầy cái bụng của chị trước khi em no đâu? - Natasha vừa nói vừa tìm chỗ đặt bình nước trong phòng cô. Kì lạ... - Carol!

- Hửm? 

Có cần phải lớn tiếng vậy không? Cô vẫn ngồi ăn chứ có chạy đi đâu đâu mà em nói to như thể cô đã bay lên vũ trụ rồi.

- Cảm ơn. - Natasha đột ngột một cách nhẹ nhàng, đứng trước mặt cô, chìa ra cốc nước lọc, vẻ mặt vô cùng hài lòng và biết ơn. Carol chẳng hiểu gì, nhưng cũng hưởng ứng theo.

- À, ừ, cảm ơn.

Em không nói gì nữa, khẽ khàng ngồi xuống, gần hơn... tay và đầu cũng vậy, cũng gần hơn một chút. Không phải tự nhiên mà em làm như vậy, là vì em cảm thấy bên cạnh Carol rất an toàn, tuyệt đối an toàn. Em tin là bây giờ có thiên thạch rơi xuống thì cô cũng sẽ đỡ cho em. Bài nhạc phát ra từ chiếc máy cũ có pha chút âm thanh nhiễu loạn nhưng vẫn ổn, điệu ballad trầm lặng vang lên, nhỏ thôi nhưng khiến tâm hồn em bay bổng. Có lẽ đã qua rồi cái thời giết chóc kinh hoàng, em tự nhủ. Em tìm được gia đình rồi. Không phải ở nơi nào đó xa xôi tít tận Nga, mà ở ngay tại đây, chỉ cần nghiêng đầu là nhìn thấy, và cả những gã mặt mày hậm hực như sắp đấm nhau.

.

"Carol, và ai đây nhỉ? Natasha của chúng ta đây!"

 "Thôi nào Nat, đừng có khóc như thể cô sẽ bị đem đi xa tít tắp tới miền Nam như vậy, cái gì cơ? Chỉ xúc động thôi đó hả? Carol, ôm em ấy một cái đi."

"Ông thần của tôi ơi, làm giúp cho một đám sét hoành tráng nào!"

"Tony, anh mà còn xốc nữa là rượu sẽ bắn ra không còn giọt nào luôn đó!"

"Carol, có ai lại để lover của mình đứng lẻ loi như vậy trong tiệc năm mới kiêm..."

"Tiệc rửa nhạt cho cụ trẻ Steve Rogers!"

Carol nghe thấy rất nhiều âm thanh trò chuyện, loãng dần, loãng dần và cuối cùng chỉ còn là tiếng xì xầm mà thôi... Có lẽ, cô không thực hiện lời hứa với em được rồi.

.

Hạ. Natasha trở ra sau gần 20 phút ngâm mình trong bồn tắm và xả vòi hoa sen. Carol đứng tựa người vào cửa, tay chống hông đầy khó chịu.

- Đùa chị đó à?

- Trời nóng mà. - Nat nhún vai.

- Bị mất nước thì tiêu đời đó. 

Carol cứ lẽo đẽo phía sau em, càu nhàu về vấn đề em ở trong phòng tắm gần nửa tiếng đồng hồ. Em lại chẳng quan tâm, cứ dửng dưng xuống phòng thiết bị mở máy tính. Hmmmm...

- Chị rảnh không? - Nat chống tay vào mép bàn, tay còn lại di chuột nhấp chọn vài thứ gì đó mà từ chỗ cô không thấy được. Carol cố đoán xem là em định làm gì đây?

- Rảnh, đương nhiên.

*Moa*

Natasha qua phía phòng họp lấy ghế, tiện đường ngang qua Carol nên hôn lên má cô một cái. 

What!?? Carol cảm thấy bên má nóng bừng, thiếu chút nữa là hệt như lửa đốt rồi. Urghhhhhh!!! Cô chỉ muốn hôn lại em thôi, thật sự thật sự luôn. Tay chân lúc này đột nhiên thừa thải quá chừng, không dùng để ôm chặt em thì để trên người làm gì nữa chứ? Hương nước hoa dịu nhẹ lại thoảng qua cánh mũi, khiến cô suýt chút nữa là nhảy cẩng lên. Natasha sau mấy lần đi đi lại lại thì có vẻ đã chuẩn bị xong. Em ngồi xuống ghế rồi vẫy tay gọi cô lại. Carol trưng ra vẻ mặt thơ thẩn ngốc nghếch, chân cứ vô thức bước, không ít những cú sút thẳng vào chân bàn hay ngưỡng cửa nhưng cô chẳng để tâm. Natasha nhìn theo mà xót ấy, đột nhiên captain của em lại cứ như bị dở hơi.

- Carol...! - Nat than vãn đứng dậy kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình, còn để cô tự đi nữa thì chắc ngã luôn ra đây vì chấn thương mất.

- Ơ... hả?

- Chị tỉnh chưa?

Natasha mờ ám hỏi. Carol gật gật đầu. Natasha xoay ghế của mình hướng mặt ra phía cửa kính, đăm chiêu nhấp cốc cà phê sữa. 

- Hình như lâu rồi chị chưa tập gõ máy nhỉ?

Một chấm, hai chấm, rồi ba chấm cứ lần lượt hiện ra trong đầu Carol. Em nói là lâu lắm, mà cũng lâu thật. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bốn rồi! Carol không dám cãi lại lời em, vì như vậy thì em sẽ bỏ đói cả nhà và cô thì có khác nào tội nhân đâu chứ? Nhưng mà... Carol ngó qua một chút liền trố mắt kêu lên đầy kinh ngạc.

- Cái này khác nữa nè?!

- Trời ơi...! Xin chị luôn đó!! - Natasha vỗ trán cái bộp - thì đương nhiên, đây là laptop, chứ không phải là máy tính để bàn, chị hiểu không vậy??

- Nhưng mà em dạy chị dùng máy tính chứ có dạy chị dùng cái này đâu?

- Thì bây giờ em chỉ chị, được chưa được chưaaaaa!!

Carol nhíu mày hờn dỗi, đặt mông xuống ngồi cạnh em mà dè dặt như sợ bị em cắn cho một cái. Natasha nhồm nhoàm cái bánh sandwich, nhướn mày.

- Rồi, chị gõ giúp em chỗ này đi.

- Nhiều quá vậy...?

- Có nhiều đâu, đừng nói là 4 năm nay chị chưa đụng vào máy tính thêm lần nào nha?...

Natasha nghi ngờ nhìn Carol, cô không dám gật đầu, nhưng mà cũng không dám nói dối nên đưa đôi mắt long lanh nhìn em. Em tặc lưỡi, phải nhấc tay cô đặt lên bàn phím.

- Chị nhớ chỗ này không?

- Có, đặt ngón trỏ lên đây nè.

- Ừm... C - a - r -....

Nat từ lúc nào đã đứng hẳn lên, lùi ra sau một chút rồi cúi người để dễ quan sát bàn phím, lại vô tình kê mặt rất gần má của Carol. Nếu em không tập trung vào laptop thì hẳn là phải cảm thất mặt mình nóng lắm, vì của ai kia đã đỏ như cà chua luôn rồi.

- Sao? Hôm nay muốn chị làm gì đ...

- Đây!!

*bộp*

Mọi nỗ lực trấn an bản thân của Carol hoàn toàn thất bại khi nhìn thấy đống tài liệu dày cộp rơi xuống mặt mình. Lại nhìn Natasha, cô chẳng hiểu sao em có thể thản nhiên khi sắp ngộ sát người ta như vậy.

- Nat...

- Gõ hết cái đó giúp em đi. - Natasha sẵn giọng, uống thêm một ngụm cà phê.

- Không định giúp chị luôn hả?...

- Em giúp chị hơn một nửa tối qua rồi. 

Natasha lấy đâu ra cái chăn màu xám khói phủ lên người, chân gác lên bục để chậu cây trang trí, rất tự nhiên mà chợp mắt. Ánh nắng tháng sáu dịu dàng phủ lên mi mắt em một màu vàng ấm áp, tay em ủ tách cà phê trong lòng mình, có lẽ là mơ thấy gì vui mà miệng em hơi nhoẻn cười. Carol sau khi năn nỉ bất thành thì tặc lưỡi, sao cũng được. Cô tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, chỉnh lại rèm cho bớt sáng, trân trọng nhưng lén lút, hôn lên trán em một cái rồi trượt ghế của mình về bên bàn vi tính. 

Natasha Romanoff, liệu em có thấy mệt không khi mà phải giả vờ rằng còn ngủ để rồi nén cười như vậy?...

_____________

Ố là la ~~~~ 

#Lạc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net