Chương 4: Phi vụ mờ ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Natori đến đón Natsume sau một tuần kể từ cuộc nói chuyện hôm ấy.

Khách hàng lần này là một thân chủ được giới thiệu từ người quen của Natori, nội dung công việc sẽ được bàn thêm khi đến nơi. Tất cả những gì họ biết lúc này là họ đang cần rất gấp người để thực hiện trừ tà.

"Cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"

Natsume ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chờ đợi của Natori, chợt nhớ đến câu hỏi của sư phụ mèo ú ngay sau khi họ về nhà.

Sao ngươi có thể đồng ý nhanh vậy chứ, nếu như hắn lừa người làm việc không thích thì sao?

Bởi vì đây không còn là việc tình nguyện, có thể bỏ ngang bất cứ lúc nào.

Nụ cười của Natori luôn tỏa sáng lấp lánh, nhưng ẩn sâu trong ấy là tầng sa che phủ không thể nhìn thấu được.

Natsume chưa từng sử dụng năng lực của mình vào bất cứ mục đích vụ lợi gì, và nếu như là cậu của ngày trước, chắc chắn sẽ có thật nhiều do dự. Nhưng nhìn lại giây phút đồng ý làm việc với Natori, Natsume hiểu ra cậu đã đặt niềm tin của mình vào người ấy.

Tin rằng người ấy sẽ không làm mình thất vọng.

Thế nên, Natsume gật đầu.

.

.

.

Qua 3 tiếng xe chạy, nơi họ dừng chân là một bến xe tại thành phố nằm gọn trong một thung lũng nở đầy hoa vàng. Sắc hoa tươi trải dài ra trước mắt, kéo xa tới bên kia thung lũng, khiến cho nơi đây bừng lên như một viên ngọc hổ phách lấp lánh dưới ánh chiều hoàng hôn.

Natsume nhận ra đây chính là một trong những địa điểm nổi tiếng trên tạp chí mà Taki đã từng nhắc tới: Thung lũng hoàng kim. Nơi đây không chỉ có cảnh sắc thiên nhiên mỹ lệ, mà còn hấp dẫn du khách khắp mọi nơi bởi khu vui chơi và những nhà hàng khách sạn xa hoa.

"Ta ngửi thấy mùi sake thơm lừng quanh đây." Sư phụ mèo ú bất ngờ kêu lên, ló cái đầu bự chảng ra khỏi túi xách của Natsume khi họ đi ngang qua một nhà tắm xông hơi.

"Sư phụ, yên một chút nào..."

"Natsume, ta muốn uống sake! Mấy hôm nay đã không được uống rồi."

"Không được, sư phụ cố nhịn đi. Sắp đến nơi rồi."

"Ta---mmmmmm"

"Thôi nào, tôi sẽ bù cho sư phụ sau được chưa? Làm ơn ở yên trong đó đi mà!"

Rốt cuộc cũng nhét được mèo nổi loạn lại túi, thiếu niên suỵt khẽ, ngẩng đầu ngó quanh sợ hai người bị nghe thấy.

May sao, đường phố đông đúc nhưng chẳng ai để ý cả. Họ cứ đắm chìm trong thế giới của chính mình trong những màn hình điện thoại trên tay hoặc trò chuyện vui vẻ với người đi cạnh.

Duy chỉ có Natori vẫn ở sát bên cậu là bật cười.

"Có một thú cưng như vậy, cậu cũng vất vả thật."

Natsume hơi đỏ mặt, không được tự nhiên mà đáp. "Thật ra bình thường không phải như vậy đâu ..."

Trong bụng, cậu đã thầm đưa ra lệnh cấm sake cho sư phụ mèo ú của mình đến tháng sau mất rồi.

Hai người họ sóng bước đi giữa khu phố đông đúc, Natori với vẻ ngoài được ngụy trang cẩn thận không hề bị ai phát hiện danh tính, còn Natsume, vốn đã là người bình thường nên càng không hề nổi bật mà thuận lợi chìm giữa đám đông, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng tò mò làm trọn vai trò của một du khách thăm thú phố phường.

Tuy nhiên, càng đi sâu lượng khách càng vãn đi, và đến một thời điểm, con đường họ đi chỉ còn độc hai người, hướng lên trên một biệt thự phía trên thung lũng – đích đến của cuộc hành trình.

"Natsume, này." Natori đưa cho thiếu niên một chiếc mặt nạ cáo, "Phòng bị vẫn hơn."

Ngón tay Natsume di trên dòng mực đỏ vẽ hoa văn mắt cáo, chần chừ thoáng chốc rồi đeo lên.

.

.

.

Ngôi biệt thự được xây theo phong cách Tây âu hiện đại, với tường bao trắng trải rộng ra cả một khu. Người ra đón họ là một người đàn ông đứng tuổi cao lêu khêu tự giới thiệu là quản gia.

Bước qua cánh cửa sắt nặng nề là một thế giới khác, xa hoa và hào nhoáng còn hơn cả những tòa nhà dưới thung lung với những vòm hiên chạm trổ, khu vườn rộng được chăm sóc kỹ lưỡng, những đài phun nước lấp lánh dưới ánh nắng. Đi dọc hành lang đầy những đồ trang trí đắt tiền, Natsume không khỏi ngó nghiêng trước vẻ đẹp của chúng, nhưng cũng cẩn thận tránh va đụng đến bất cứ thứ gì. Có Chúa mới biết giá trị của chúng là bao nhiêu, và cậu không muốn đánh cược với điều ấy.

Họ dừng chân tại một cánh cửa đôi tại lầu 2 biệt thự, đối diện với cửa sổ nhìn thẳng ra ngoài ra xa thung lũng. Người quản gia từ tốn mở cửa sau hai lần gõ, làm một động tác chào lịch sự tỏ ý mời hai người vào.

Natsume vẫn luôn đi sau Natori, nên cậu phát giác ra ngay sự cứng đờ trong giây lát nơi tấm lưng của người đồng hành ngay khi mới bước chân vào trong. Cậu khó hiểu nhìn qua vai Natori, rồi cũng không khỏi sững sờ mà bất giác siết chặt vòng tay ôm chặt sư phụ mèo ú, nhìn thẳng vào người đang ngồi đó không xa.

Matoba.

Sao anh ta lại ở đây?

Natsume thầm cảm thấy may mắn khi gương mặt hiện đang được ẩn dưới lớp mặt nạ, bởi nó che được hết biểu cảm ngỡ ngàng của cậu lúc này.

"Matoba..." Natori hơi dịch người như thể muốn che đi Natsume đứng đằng sau.

"Shuuichi-san?" Matoba nhướn mày, cười nhạt đáp. "Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây."

Nói đoạn, tầm mắt anh ta chuyển sang chỗ Natsume, rơi xuống sư phụ mèo ú đang không thèm kiêng kị mà trừng lại. Có cái gì đó xẹt qua đôi mắt đen ấy trong một thoáng tựa như ngạc nhiên, nhưng Matoba nhanh chóng hồi phục lại với nụ cười nhoẻn thường lệ. "Còn kèm thêm cả một người đồng hành nữa..."

Thay vì bộ áo truyền thống hay khoác trên người, Matoba hôm nay đóng bộ trong áo vest đen thẳng thớm, từng đường góc cạnh tôn lên dáng người cao gầy của anh ta. Natsume luôn có một cảm giác bị kiềm hãm mỗi lần đối diện với vị pháp sư trừ tà tóc đen này. Nếu nói là sợ thì không chính xác, mà đó là cảm giác cảnh giác xen lẫn e dè khi bị chú mục bởi một cái gì đó nguy hiểm. Đây là phản ứng bản năng, tựa hồ cậu là một con mồi đã bị đánh dấu bởi thú săn.

Một thoáng im lặng trùm lên không gian. Căn phòng nơi họ đang ở tính cả hai người vừa đến thì có tổng cộng 10 người tất cả. Ngoài Matoba và Nanase-san, trợ thủ của anh ta, thì còn 1 cô gái trẻ và 5 người đàn ông ngồi trên ghế xung quanh chiếc bát giác đặt chính giữa phòng.

"Ô, hóa ra mọi người đều biết nhau sao?" Cô gái trẻ lên tiếng, nghịch với những lọn tóc vàng quanh ngón tay (con lai, Natsume đánh giá, khi nhìn cặp mắt xanh lơ và khuôn mặt pha nét Âu Á xinh đẹp kia. Omega), tay khác chống cằm ngó sang chàng trai tóc đen bên cạnh, "Xem ra chỉ có mỗi mình anh là lạc loài thôi Satou-san nhỉ?"

"Anh e là vậy, Alice," Chàng trai trả lời với vẻ biếng nhác, song ánh mắt đảo quanh mọi người lại đầy sắc bén. "Hai vị mới đến đây chắc hẳn cũng là pháp sư trừ tà, giống như những vị khách đang có mặt. Xem ra bác em thực sự muốn giải quyết chuyện ấy bằng phương pháp tâm linh thật."

Sự nhấn nhá ở giọng điệu anh chàng khi nói bốn chữ pháp sư trừ tà thể hiện rõ sự mỉa mai đối với danh xưng này. Natsume chọn chỗ ngồi bên Natori, lấp nốt 2 chiếc ghế trống cuối cùng trong bầu không khí im lặng gượng gạo.

Chỗ ngồi của hai người đối diện ngay với Matoba, và thiếu niên có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta vẫn luôn dõi theo cậu kể từ khi bắt đầu.

"Natsume..." Natori nhỏ giọng gọi cậu, nhưng không kịp nói nốt vì ngay sau đó, cánh cửa phòng lần nữa bật mở, hiện ra thân ảnh một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râu được chải gọn gàng và bộ râu kẽm hơi vểnh lên.

"A, mọi người đã đông đủ cả rồi. Rất hoan nghênh tất cả các vị khách quý đã đến đây hôm nay!" Ông ta nói bằng chất giọng đặc trưng của vùng, nhanh nhẹn đi lên bục trong. "Xin chào tất cả mọi người. Xin tự giới thiệu, tên tôi là Minamoto Nachise, con trai thứ và cũng là người đã tổ chức buổi gặp mặt hôm nay. Tất cả mọi người, hoặc là người trong gia đình hoặc là các vị khách danh dự, chắc hẳn đều tự hỏi về lý do tụ hội tại đây."

Người đàn ông cầm lấy chiếc điều khiển đặt sẵn trên chiếc bàn nhỏ gần đó, bật lên chiếc màn hình to đặt ở góc phòng. Màn hình nhấp nháy trong chốc lát, rồi bừng sáng lên 5-6 ảnh quay các góc độ của một hồ nước xanh biếc và các kiến trúc cổ.

"Hiện nay, tập đoàn Minamoto đang có một dự án khu du lịch sinh thái tại thung lũng hoàng kim, với tổng vốn đầu tư dự án lên tới hàng tỷ đồng. Như các vị thấy trên hình, cách khu biệt thự này khoảng một cây, là một hồ nước với các đình chòi kiểu cổ bao quanh. Đây chính là hồ Bạch Ngân, trước đây từng là nơi nghỉ hè của các vương quan quý tộc thời xưa và nay thuộc chủ quyển sở hữu riêng của nhà Minamoto. Chúng tôi dự định sẽ tu sửa kiến trúc truyển thống này, cùng với việc xây dựng thêm một số công trình phụ kèm phục vụ chuyên biệt cho việc chăm sóc du khách, để làm nên một khu du lịch sinh thái hấp dẫn mọi người."

Natsume lặng yên nhìn các hình ảnh lướt qua và nghe người đàn ông giới thiệu về lịch sử của kiến trúc, chi tiết thêm về khu du lịch sẽ xây dựng mà cố chống lại cái ngáp sắp thoát khỏi cổ họng. Trên bàn, họ lần lượt chuyền tay nhau ký một bản khế ước giữ bật mí tuyệt đối về tất cả những gì nghe thấy và nhìn thấy tại đây.

"Tuy nhiên, có một số vấn đề đã phát sinh trong lúc kiểm tra hiện trường..." Người đàn ông dừng lại đôi chút, "Một số vấn đề mà tôi nghĩ là phải mượn đến chuyên môn của các vị khách danh dự tại đây để đưa ra nhận xét..."

Trên màn hình lúc này đã biến mất những hình ảnh chung chung về phong cảnh. Thay vào đó, là hình biểu tượng của một đoạn video chờ chạy.

"Trong khả năng có thể, chúng tôi đã quyết định mời những người tiềm năng nhất có kiến thức về vấn đề này tại đây. Nếu bất cứ ai trong quý vị có thể giải quyết được nó, chúng tôi nhất định sẽ không để các vị phải thua thiệt trở về."

Cùng với lời hứa hẹn ấy, video bắt đầu chạy dưới sự tập trung theo dõi của tất cả mọi người.

Khunh cảnh hiện lên ít phút đầu chỉ là cảnh một hành lang kiểu Nhật cổ chìm trong đêm đen im lìm. Bảng thời gian ngay sát góc màn hình biểu thị lúc ấy đang lúc tối đêm, chừng 11:00pm vào 1 tuần trước. Cảnh tối tăm bị phá vỡ vào lúc 11:05pm, khi ánh đèn chớp nhóe lóe lên từ chiếc đèn pin của một người đàn ông mặc áo bảo vệ lướt tới.

Người ấy chậm rãi đi qua quá nữa dãy hàng lang thì bỗng chốc dừng lại, nghiêng đầu như thể nghe được tiếng động nào đó, song không thể đoán nổi vị trí của nó mà cứ ngó nghiêng khắp nơi.

Camera không thể ghi lại tiếng động của người nọ, nhưng từ cử động môi, có thể thấy ông ta đang hô hoán gì đó. Đồng hồ lúc này đang là 11:07pm

Đến thời điểm 11:09pm, người đàn ông dừng nói, dáng vẻ từ bỏ bắt đầu xoay người đi.

Đó đồng thời cũng là lúc Natsume nhìn thấy .

Ban đầu, cậu chỉ có cảm giác ngờ ngợ, cho rằng đó là một cái gợn của ảnh chiếu, song tới đây, Natsume có thể khẳng định cái cậu đang nhìn chính là một con yêu quái. Nó vẫn núp bấy lâu trên nóc hành lang, chỉ chực cơ hội bổ ra.

Khoảnh khắc người đàn ông xoay lưng lại, yêu quái tức thì nhảy xuống – mượn bóng tối mà che giấu đòn tấn công. Thiếu niên chỉ thấy thân hình gồ ghề mơ hồ của nó chồm lên người đàn ông, hất chiếc đèn pin trên tay của ông ta ra xa.

Ánh đèn nhập nhoạng quay, may sao mà rơi xuống chiếu chính vào chỗ chủ nhân. Natsume hít một hơi thật sâu khi thấy rõ được hình dạng của yêu quái: Vuông vức cục mịch, không chân mà chỉ có hai cánh tay dài loằng khoằng và một cái đầu đeo mặt nạ bốn phía.

Gương mặt của người bảo vệ mang đầy vẻ ngạc nhiên. Phản ứng đầu tiên của ông ta là lập tức chồm lên nhặt lại chiếc đèn pin, không hề biết rằng ngay trên thân mình là một sinh vật đáng sợ. Sự ngạc nhiên của ông ta dần thay bằng sự sợ hãi tột cùng, khi làm thế nào cũng không nhấc mình khỏi mặt đất được.

Con yêu quái lặng yên nếm sự sợ hãi kia, nó từ từ vươn bàn tay dài ra, quấn quanh chiếc cổ con người.

Vùng vẫy giãy dụa, biểu cảm của người bảo vệ chỉ còn khắc họa sự tuyệt vọng. Nước mắt trào ra khóe mi, miệng sùi lên bọt, người đàn ông mở to mồm như gào to lên một tiếng cuối. Màn hình không một tiếng động, nhưng ai cũng như thể nghe được tiếng cổ ông ta gãy một tiếng, nghẹo hẳn sang một bên.

Người đàn ông đó đã chết, mắt trợn trắng bàng hoàng.

Màn hình hiện lên số 11:12pm.

Video kết thúc vào lúc 11:15pm, khi con yêu quái lôi xềnh xệch người đi như một chiến lợi phẩm, bỏ lại dãy hành lang trống vắng im lìm như mười lăm phút trước, cùng chiếc đèn pin trơ trọi giữa nền đất.

Cô gái trẻ là người đầu tiên hét lên phá vỡ sự im lặng bao trùm sau đó. "Cái – cái gì thế???? Sao cổ người ấy lại tự nhiên gãy ra vậy, rồi còn tự di chuyển nữa...?" Vẻ mặt cô gái tái nhợt, tay bấu chặt vào chàng trai bên cạnh làm chỗ dựa.

"Đó cũng là điều mà chúng ta muốn biết." Minamoto-san nói, nhìn mọi người xung quanh và dừng lại ở một người đàn ông tóc đã bạc trắng tuổi chừng hơn 50. "Yamato-san, ngài nghĩ sao về đoạn video vừa nãy?"

Yamato-san ôn hòa lên tiếng, nét mặt già nua trấn định. "Đây đích thực là trò của yêu quái. Tôi tin là các vị pháp sư trừ tà ở đây đều có thể nhìn thấy điều gì đã xảy ra trong đoạn băng vừa nãy... Một con yêu quái với thân hình vuông vức và đôi tay dài màu đen đã tấn công người bảo vệ."

Nét mặt nghi ngờ của chàng trai trẻ dần đậm lên khi những người khác cũng lên tiếng hưởng ứng, trong khi cô gái lại chứa chất vẻ hoang mang.

Khi đến phiên Matoba, anh ta có bổ sung thêm chi tiết về 4 chiếc mặt nạ người trên đầu yêu quái. "Mặt nạ người 2 nam và 2 nữ," làm cho các pháp sư khác biến hóa sắc mặt không lên tiếng, duy chỉ có Natori là tán đồng.

Những chi tiết nhỏ vụn ấy không khiến Natsume để tâm, cậu chỉ ngồi lặng yên một chỗ bên Natori và theo anh ta về nhận phòng, suốt cả quá trình lơ mơ như người mất hồn.

Có thể có người nhìn không ra, nhưng Natsume đã nhìn rất rõ toàn cảnh. Sự ghê rợn của nó cũng không thể sánh kịp được cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp người cậu khi trông thấy được hình chiếc mặt nạ đằng sau khoảng khắc con yêu quái ấy quay lại.

Dù chỉ một thoáng thôi, song nó đã đủ khắc sâu vào tâm trí cậu.

Con yêu quái ấy, nó mang một chiếc mặt nạ giống hệt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net