Mosquito and Witch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một diễn biến nào đó tôi không biết đã có một cuộc trò chuyện giữa Toàn với Tấn (bạn này cũng giống như Vy học chung lớp với tôi từ cấp 1 đến giờ). Cuộc trò chuyện diễn ra sau khi Tấn nghe được Toàn gọi tôi là Witch nên nửa thật nửa đùa trêu Toàn bằng một câu chuyện cũ năm lớp 8.

"Ê Toàn mày gan quá, dám chọc con Hạ luôn. Coi chừng nó dùng lông nhím tập kích mày đó." Tấn nói.

"Là sao? Lông nhím gì?"

Tấn kể: "Thằng Phúc hồi cấp 2 quậy lắm, cô cho nó ngồi kế con Hạ. Ban đầu tao thấy chắc con Hạ chịu không nổi thằng này đâu, thế nào cũng xin chuyển chỗ à. Sau đó tao thấy nó quậy gì quậy chứ không có đụng tới con Hạ."

"Vậy thì có liên quan gì đến lông nhím đâu."

"Thì tụi tao hỏi thằng Phúc sao dạo này mày ngồi học ngoan dữ vậy. Nó bảo không dám, lông nhím đâm đau lắm."

"Cây lông nhím thì có gì đau?" Toàn Ngờ vực hỏi. (Toàn tưởng lông nhím mà Tấn nói là cái cây dùng để lấy rỉ tai)

"Mày thử đi rồi biết à, chứ thằng Phúc nó sợ lắm."

Toàn ngờ nghệch hỏi lại: "Mày giỡn hoài, tao thấy dùng nó móc lỗ tai bình thường mà có gì đâu?"

"Lông con nhím, tao không nói cây lông nhím móc lỗ tai." 

Tấn lại nói thêm: "Nghe thằng Phúc nói hình như cây đó có thể đâm chảy máu, còn nhức nữa."

Nghe được điều Tấn nói thì ánh mắt Toàn hiện lên vẻ hứng thú: "Bộ nó bị rồi hả?"

"Chắc là rồi, chứ không thì sao nó sợ như vậy chớ. Bởi vậy sau này tụi tao gọi là Hạ lông nhím." Vừa nói Tấn vừa mở danh bạ ra kéo đến số điện thoại của tôi được Tấn lưu với tên "Hạ lông <icon con nhím>"

Toàn cười haha nói: "Thật hả, không tin được luôn. Vậy là tao hên nên mới không bị ăn lông nhím hả. Lúc đầu tao nhìn là biết không hiền rồi, không ngờ còn có vụ này nữa."

*Biện minh: đôi mắt của tôi rất sắc bén vậy nên nhìn hơi dữ thôi chứ tôi hiền lắm, không dám làm gì ai cả.

Tôi nghĩ sau câu chuyện Tấn kể thì sẽ không còn bị ai đó gọi là Witch nữa, nhưng có vẻ người nào đó không biết sợ mà còn đem điều mình nghe được cùng tôi thảo luận.

Vừa bước vào lớp học thêm Anh thì gặp Toàn đang viết gì đó nên cũng không chào hỏi gì ngồi vào chỗ của mình luôn, thật ra bình thường cũng có chào hỏi gì nhau đâu. Chưa đến thời gian vào học, tôi lấy bài tập Hóa ở trường ra tranh thủ làm. Môn Hóa đối với tôi không khó cũng không dễ nói chung tôi có thể sống hòa bình với nó, tôi làm được hai bài thì bị một cái giọng trầm từ phía sau làm phiền.

"Ê Witch, làm Hóa hả? Xong chưa? Muốn chép không?" Thật ra không phải là phía sau mà là bên tai vì Toàn đã vươn người lên nhìn.

"Không cần, cám ơn Mosquito!" Tôi tránh ra để tạo khoảng cách và cố tình hạ thấp tone giọng xuống kéo dài từ Mosquito nhầm thể hiện đừng đến gần, tôi không ưa bạn.

"Mà nè vui lòng đừng gọi tui là Witch nữa!" Tôi không nhớ đã nói vấn đề này bao nhiêu lần rồi.

"Được thôi. Mà tui nghe thằng Tấn nói là Witch dùng lông nhím tập kích thằng Phúc hả? Có đem theo không cho coi thử đi."

"Không rảnh." Sẵn nhắc đến vụ lông nhím thì tôi nghĩ mình sao không thử lấy ra hù luôn nhỉ, nghĩ là làm tôi quay xuống dùng thái độ nghiêm túc nói rõ từng chữ một: "Sau này đừng gọi tui là Witch nữa, nếu không tui sẽ cho Mosquito trải nghiệm nó đấy."

Toàn cười vui vẻ đáp: "Được rồi đã biết, có muốn chép Hóa không nè."

"Cảm ơn, tự làm được." Sau khi cảnh báo xong tôi lại quay lên tiếp tục làm bài (tôi làm được thật nha, không phải tôi giỏi mà là mấy bài này nó khá giống nhau biết làm một bài thì sẽ làm được những bài còn lại).

Toàn tự tin nói: "Không biết bài nào thì hỏi tui chỉ cho."

"Vậy mày chỉ tao đi, mai tao phải nộp bài tập rồi đó" Yến Nhi vừa đến lớp nói.

Toàn sảng khoái đồng ý ngay: "Ok, câu nào."

"Mấy câu này nè." Yến Nhi nói mấy câu chứ nó chỉ vào gần hết tất cả các câu luôn.

Đừng tưởng sau khi bị tôi cảnh báo thì Toàn sẽ không gọi tôi là Witch nữa. 

Thời tiết tháng 10 thường có mưa, ba đưa đến cổng trường và tôi phải đi bộ một khoảng khá dài để đến lớp. Tôi che ô nhưng vẫn mặc thêm lớp áo khoác và đội nón lên để tránh bị lạnh cũng như bị nước tạt vào người. Đi ngang qua nhà để xe thì bị gọi lại: "Ê Witch, cho đi ké vào lớp với."

Nói gọi lại thì cũng không hẳn vì người từ đâu đã chui vào tán ô của tôi rồi. Mưa cũng khá to nên việc băng qua cơn mưa từ nhà xe đến chỗ tôi đã làm ướt một mảng lưng của Toàn, lấy balo che nhưng không biết che kiểu gì để bị như thế. Tôi là định đá Toàn ra ngoài mưa rồi cơ, tại sao ư? Vì đi ké ô của người ta mà còn gọi người ta là Witch?

Chắc là đoán được ý đồ của tôi nên Toàn đoạt ô rồi bảo: "Đi nhanh lên."

Toàn đem ô đi treo ở cuối lớp điều này làm tôi thấy con người này cũng tử tế nhưng suy nghĩ đó chưa kéo dài quá một phút đã bị một câu nói phá vỡ: "Đổi áo khoác rồi hả Witch, áo kia nhìn hợp hơn."

"Đã nói đừng gọi vậy rồi mà, lúc nãy gọi một lần thì thôi chớ, còn nữa cái áo hợp hay không thì cũng không liên bạn." Tôi đáp lại với thái độ cáu gắt và ngầm quyết định thực hiện chế độ "bốn không": không nghe, không thấy, không quen, không biết người tên Toàn. 

Chuỗi ngày tiếp theo cho dù Toàn có gọi có nói với tôi như thế nào, tôi cũng không đáp lại. Lần này tôi giận thật rồi, với cái sự mộng mơ của bản thân tôi không muốn làm phù thủy đâu, muốn làm công chúa cơ. Người gì kỳ cục thật sự luôn, có thân quen gì nhau đâu mà lại đặt biệt danh này nọ cho người ta.

Cơn tức giận qua đi thì tôi bắt đầu suy nghĩ về hành động và lời nói của mình, hình như tôi có phần hơi quá đáng. Tuy bị gọi là Witch nhưng lại không cảm nhận được sự đùa cợt nào cả. Suy nghĩ của tôi bắt đầu tách ra hai phe, tạm gọi là Hạ trầm tĩnh và Hạ nóng nảy.

Hạ trầm tĩnh: "Đúng đó! mày gắt lên như vậy là không tốt đâu."

Hạ nóng nảy nói: "Nhưng mày cũng đã nhắc nhở nó bao nhiêu lần rồi mà."

Hạ trầm tĩnh: "Thì mày có thể giả vờ không nghe, gọi không đáp thì nó tự quê thôi."

Hạ nóng nảy lại cho rằng: "Hứ, phải thẳng thắn phản ứng lại chứ, vậy nó mới sợ sau này không chọc mày nữa."

Hạ trầm tĩnh không cho là như vậy: "Đừng nghe nó nói bậy, gắt lên như vậy hỏng cả hình tượng thục nữ."

Ừ thì Hạ trầm tĩnh thắng! Tại sao ư? Tại vì tôi luôn hướng tới hình tượng thục nữ, tôi tự hỏi: "Vậy làm sao giờ, đi xin lỗi nó hả?"

Lần này thì cả hai phe và tôi điều không tán thành việc xin lỗi, dù gì cũng không thân quen nếu đã lỡ cạch mặt thì cứ tiếp tục vậy đi. Trước đến giờ tôi không có bạn là nam và cũng không có ý định kết bạn với tụi con trai. Không biết sao nữa chắc tôi cảm thấy tụi nó vừa ồn ào vừa quậy, đôi lúc có những trò đùa nhây.

Đột nhiên Vy hỏi tôi: "Mày không định nói chuyện với thằng Toàn luôn à."

Tôi thản nhiên: "Không, ai biểu gọi tao là Witch. Đã nói đừng rồi mà không nghe."

"Ăn chậm vừa phải thôi sắp đến giờ vào học rồi đó, chưa bôi bảng nữa kìa." Vy ăn chậm lắm luôn, ăn 15 phút rồi mà vẫn chưa xong. Càm ràm nó vậy thôi chứ tôi cũng đi lên bôi dùm nó, đang bôi được một nửa thì có người tiến lên lấy giẻ lau bôi tiếp. Người đó là người đã đặt biệt danh cho tôi vì thế tôi không thèm cảm ơn với lại tôi cũng chỉ làm giúp bạn thôi, nếu muốn được cảm ơn thì phải là từ bạn tôi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net