Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với danh nghĩa là một người bạn thân, tôi phải mặt dày ở lại chia vui với con bạn thân của mình tới tận khi tiệc tàn, chia vui cái con khỉ khô, tiệc cưới có khác gì tiệc tụ tập của một đống bạn thân thiết rồi bắt đầu thi nhau uống rượu, thi nhau chúc tụng các thể loại, sau khi nốc vào người một đống bia rượu, tình trạng hiện giờ của tôi không ổn lắm, cả người lảo đảo, giống như đang đạp lên một chiếc xe bông vậy.

Tôi luôn tự tin vào tửu lượng của mình, xem ra lần này tôi uống nhiều quá mức rồi.

Chiếc xe Taxi dừng lại trước toà chung cư rồi lướt nhanh đi trên con phố đêm đông vui tấp nập, có nhiều người chán ghét cảnh chen chúc xa hoa quá mức của đô thị, nhưng tôi lại khác, tôi bây giờ thích lại rất thích căn nhà của gia đình, nơi bụi bặm, nơi không bao giờ ngừng hoạt động này, như thế sẽ cảm thấy không còn cô đơn nữa.

Tôi thật kì lạ phải không? Chính tôi còn nhận ra bản thân mình rất kì lạ nữa mà.

Tự nghĩ, tự mỉm cười, tôi định bước vào trong nhà, nhưng khi quay vào, ánh mắt tôi bỗng dừng lại, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt... thời gian khựng lại.

Bóng dáng đó, quen thuộc đến mức chỉ cần lướt qua thôi đã khiến tim tôi đập thùm thụp.

Là Hoàng... là cậu ấy!

Không suy nghĩ gì quá nhiều, tôi dốc hết sức chạy thật nhanh, hoà mình vào con phố đông người, chạy giống như là chưa bao giờ được chạy... để đuổi theo cái sự quen thuộc đau như xát muối ấy.

Nhưng hình dáng đó hoà vào dòng người trên ngã tư đường tấp nập, và biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi thở hồng hộc, hoảng hốt nhìn xung quanh, tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện... cậu ấy đâu rồi.

  - Mai Việt Linh, mày thảm thật. - Tôi thấy chân mình đau nhức vì giày cao gót, tự cười nhạo bản thân mình một cái, thật sự rất thảm hại.

Bảy năm rồi, với một mối tình kéo dài chỉ vài tháng, mà rốt cuộc thì vẫn luôn bị nỗi nhớ ám ảnh, không đáng chút nào. Chết tiệt, làm ơn, ai giúp tôi, lôi cậu ta ra khỏi tâm trí tôi.

Tôi nuốt một ngụm khí, tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân, rồi cứ như người mất hồn, bước đi những bước thẫn thờ trên con phố. Mặc kệ những ánh mắt kì lạ nhìn vào mình, tôi cứ như thế, thầm nhủ trong đầu hàng trăm nghìn từ "không được khóc", vì trời không mưa, tôi không thể lấy nước mưa nguỵ trang cho nước mắt.

Hãy cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ?

---------------------------------------------

Khó khăn lắm tôi mới mở được cửa phòng, điều đầu tiên tôi làm là quăng đôi giày cao gót cùng với cái túi xách ở một xỏ xỉnh nào đó, thả người rơi tự do xuống ghế sô pha, và thở dài não nề như bà già tám chục tuổi. Hơi thở đầy mùi rượu nồng nặc khiến chính bản thân tôi còn thấy khó chịu.

- Đấy, biết ngay mà, lại say khướt, bảo sao không kiếm nổi một thằng đàn ông nó yêu. Xem mặt bao nhiêu lâu cũng không vừa mắt người nào.

Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói khó chịu của mẹ, cái kiểu khó chịu kêu ca hệt như bà già khó tính sau bao nhiêu năm càng lúc càng tăng hạng, tôi mệt đến mức đến cãi cọ cũng lười, nhìn bà mẹ của mình:

- Mẹ... con hôm nay say rượu, con thật sự rất mệt, mẹ làm ơn đừng nói nữa.

- Cái gì? Bây giờ lại dám bỏ ngoài tai lời mẹ nói hả? Con nhìn con bây giờ xem... người ta là bác sĩ, thông minh tài giỏi lại có gia đình gia giáo, còn kén cá chọn canh, mẹ thật không hiểu nổi con nghĩ cái gì...

- Con đã bảo là con mệt. - Tôi bật dậy từ ghế sô pha, gắt lên tức giận chặn ngang lời phàn nàn của mẹ. - Người yêu là mớ rau hay sao mà mẹ suốt ngày bắt con đi mấy cuộc gặp gỡ vô bổ mà mẹ sắpđặt chứ?

- Con...

Nói bao nhiêu lần, quanh đi quẩn lại lúc nào cũng cãi nhau vì chuyện vớ vẩn không đâu. Ế thì làm sao? Chưa có chồng thì sao? Vẫn sống nhăn răng vẫn hít thở không khí đều đặn đấy thôi.

- Con muốn sống một mình, cả đời như vậy, thế nên từ nay mẹ đừng nói đến vấn đề này nữa, đau đầu lắm. - Vì men rượu tác động, và cả vì mệt nữa, tôi gắt lên với mẹ, rồi một mạch bỏ lên phòng đóng sầm cửa lại.
Nằm trên chiếc giường mùi quen thuộc, tôi thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon, nói thế này giống hệt như mấy người chán đời muốn tự tử, nhưng giá mà không cần tỉnh dậy nữa cũng được.

Dẹp hết đi, phiền phức.

------------------------------------------------

Sáng hôm sau... tôi ôm cái đầu đau nhức bước vật vờ xuống dưới nhà, thầm muốn đánh cái con nhỏ tên Mai Việt Linh ngày hôm qua tại sao lại uống rượu, cũng may chưa đến mức say quá đáng để gây chuyện, nhưng mà cũng đủ để hành hạ tôi sáng sớm đã phải vật lộn lẫn lí trí và con tim để thức dậy.

Bước vào nhà ăn, tôi thấy ông bố đáng kính của tôi đang vừa thổi vừa ăn bát mì tôn đang bốc khói trước mặt, nhìn bố tội nghiệp không chịu được, tôi cau mày hỏi bố:

- Sao bố lại ăn mì tôm chứ? Không tốt cho sức khoẻ, với cả không đủ năng lượng làm việc cho buổi sáng đâu.

Bố ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó nhún vai:

- Biết sao được, mẹ con thì đang giận dỗi trong phòng, con thì dậy muộn.

- Mẹ á? Mẹ giận ai? - Tôi lờ mờ nhớ đến chuyện hôm qua, thở dài não nề, sau đó kết  luận - Giận con rồi!

- Ừ, giận con, khóc lóc suốt từ đêm qua đến sáng thì mắt xưng húp lên, bố an ủi không ăn thua, con tính làm sao thì làm, chứ bố là bố không muốn chịu cảnh ăn mì suốt ngày đâu. - Bố tôi chăm chú vào tôi mì của mình, phán.

- Mẹ thật là... có phải là chuyện to tát gì đâu mà giận dỗi chứ! - Tôi mở tủ lạnh lấy ra hai quả táo, rồi gọt, nhăn nhó vì bà mẹ trẻ con của mình. - Chuyện chồng con để con tự lo, con ế con chịu, có sao đâu...

Bố nhìn tôi, mỉm cười điềm đạm:

- Suy nghĩ của con vẫn còn nông cạn lắm!

- Con sao? Nông cạn á? Bố thật là... năm nay con đã hai mươi lăm rồi đấy. - Tôi tròn mắt nhìn bố.

- Cũng biết mình năm nay đã hai mươi lăm rồi à? Vậy con hãy thử đứng trên lập trường của mẹ con đi, có một đứa con gái đã lớn mà không hề có ý định lấy chồng, mà con gái thì quan trọng nhất vẫn là một bến đỗ hạnh phúc, một người mẹ như thế... có khổ tâm không?

- Thì... - Tôi dừng con dao trên tay, ngắc ngứ.

- Con cũng đâu thể sống một mình cả đời... Thế nên từ nay liệu mà ngoan ngoãn, mẹ có nói gì cũng im lặng mà nghe, chứ bố thấy nói mãi một cái vấn đề này cũng đau đầu lắm.

- Bố lúc nào cũng theo phe mẹ. - Tôi đặt đĩa táo ra trước mặt bố, nhăn mũi hậm hực.

- Không đâu, riêng chuyện này bố theo phe con. - Bố tôi nhón một miếng táo trên đĩa rồi nhìn tôi, cười tươi. - Thứ nhất là vì tháng nào lĩnh lương con cũng mua rượu cho bố, thứ hai là vì... con đâu may mắn mà tìm được một ông chồng mẫu mực như bố chứ.

- Xì... thật là... - Tôi bật cười vì độ tếu của ông bố hài hước. - Bố ăn nhanh rồi đi làm đi, muộn rồi ngồi đấy mà tán dóc. Tan làm thì ghé qua chỗ con để tập luyện, nhìn cái bụng mỡ của bố kìa. Con sẽ lấy giá ưu đãi người nhà.

- Tưởn miễn phí thì bố mới đến chứ... ai dè...

- Bố mơ đi, bố có biết là người ta phải trả bao nhiêu tiền mới được tập luyện mỗi giờ với con không? Lấy giá ưu đãi là quá tốt rồi nhé.

- Bố ăn xong rồi, rửa bát hộ bố nhé. - Bố tôi chính thức bỏ ngoài tai câu nói của tôi, đẩy ghế đứng dậy bỏ ra ngoài để lại đứa con gái đanh cười méo mó.

Nghĩ lại thì lời bố nói cũng rất đúng, con gái lớn giống như quả bom nổ chậm trong nhà, sinh ra với số phận là con gái đúng là thiệt thòi thật đấy. Tôi tự nghĩ, rồi thở dài thườn thượt, xắn tay bắt đầu một tuần mới mặc dù lặp đi lặp lại những công việc nhàm chán.

End chương 21

Hế lô, Poo đã lộ mặt rồi đây... Tình nguyênn dang tay ôm gạch đá vì dám để các bạn chờ lâu. Mình xin lỗi nhé! Câu chuyện cũng đã bước sang nửa sau rồi, dạo này mình cũng đỡ bận rồi nên sẽ chăm chỉ đăng chương mới. Hãy tiếp tục ủng hộ mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net