[nc-17] Atlanta [longfic|Eunhae] chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

“Cốc! Cốc! Cốc!”

“Cốc! Cốc! Cốc!”

“RẦM”

Thế là hoàng cung phải chi tiền mua cánh cửa khác thế vào. Tổng quản Kang bước tới, trước mặt lão là 2 con người không lông không cánh đang ôm nhau trên giường. May là có mền che đi những chỗ nhạy cảm nên Tổng quản Kang có thể giữ được tinh thần. Tằng hắng giọng, ông hét lớn:

“MỜI DONGHAE ĐIỆN HẠ & EUNHYUK ĐIỆN HẠ THỨC DẬY! CHUẨN BỊ CHO LỄ CƯỚI!”

Giật mình, cả 2 bật dậy, nhìn tổng quản, nhìn nhau, … ôi ~ độn thổ mất. Bây giờ là 4h sáng, nó chỉ mới ngủ được khoảng 2 tiếng mấy, lại còn bị mất sức khi làm với hắn cả 5, 6 lần gì đấy. Tổng quản bước ra để lại 2 bộ đồ trên móc. Là 2 bộ vest, 1 đen 1 trắng. Nó ngồi dậy… Á~ mông nó đau quá. Nó té xuống giường… Hắn vội đỡ lấy nó, hỏi:

“Vợ ah~ sao vậy??”

“Á! Đau… đau mông quá..”

Hắn phì cười, hiểu rồi… tối qua sung quá mà. Hắn bế nó vào nhà tắm, đặt nó xuống bồn, tắm cho nó. Nó ngượng đỏ cả mặt khi hắn chạm vào thành viên của nó mà kỳ mà rửa. “Ah” Nó khẽ rên lên khi tay hắn “sơ ý” bóp mạnh thành viên của nó. Nó lườm hắn. Cuối cùng, chật vật lắm nó mới tắm xong. Lau người cho nó, hắn bế nó ra salon ngồi. Cạ mũi hắn vào mũi nó, hắn cười:

“Đợi chồng tắm xong, sẽ ra thay đồ cho vợ nhé”

Nó đỏ mặt, ậm ừ rồi ngước mặt sang chỗ khác, không cho hắn thấy cái khuôn mặt đỏ ửng đấy. 15’ sau, hắn ra, cười khi cậu đang dọc cái remote tivi. Hắn tiến lại, ôm cậu từ phía sau, hít hà mùi thơm trên tóc cậu, nói:

“Vợ ah! Mấy tiếng nữa… chúng ta sẽ chính thức là vợ chồng rồi. Vui quá!”

Cậu quay mặt lại, cười với hắn, hôn phớt lên má hắn. Hắn cũng mỉm cười, bế cậu lại giường, thay đồ cho cậu và cho hắn. Xong xuôi thì bế lại bàn trang điểm, làm mấy “trò hề” dành cho đàn ông rồi hắn “lại” bế cậu ra hội trường, nơi tổ chức đám cưới của hắn và cậu. Ồh ~ đẹp quá, chói cả mắt. Cả hội trường đều được trang trí bắt mắt, mà tác giả thì lười quá, thôi thì read-er tưởng tượng đi nhé. Thấy 2 nhân vật chính tới, tổng quản Kang đến và đưa 2 người xuống phòng chờ.

“Còn chính xác 13 phút 13 giây 13 khắc nữa là tới giờ làm lễ. Xin 2 điện hạ chuẩn bị”

Ngả người xuống salon, nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, … chả biết nó nhìn thấy cái gì mà đỏ mặt. Hắn cười lớn rồi ôm nó:

“Aishhhhhh ~ Vợ dễ thương thật đấy!” – hắn hôn lên tóc cậu

“Gì…gì mà dễ thương chứ?” – Cậu cố đẩy hắn ra, mặt đỏ hơn quả cà chua

“Dễ thương thiệt mà, Vợ ah~ đêm nay chồng <muốn>, ngày mai chồng <muốn>, suốt đời chồng cũng <muốn>…”

“YAH~~~ định vắt kiệt sức tôi à? Muốn gì mà lắm thế?”

“Không được đâu vợ à? Chồng nghiện vợ nặng rồi…” – Hắn đỏ mặt, hôn lên má nó

“không! Điệu này chắc phải sắp lịch thôi” – Nó nói, suy nghĩ tính toán gì đó.

“Ứ~ Thế tối nay nhé~”

“Hôm nay là thứ 2 nhỉ?? Không được! Thứ 2, 4, 6 không được! Thứ 3, 5, 7, CN thì được”

“Mố!!!!!!!!!! Vậy đêm động phòng của chúng ta…?” – Hắn mếu máo

“Thì sẽ không có đêm động phòng gì cả” – Nó nói, ra vẻ như không có gì

“AAAAAAAAA~ Cưới mà không có động phòng, chết đi cho rồi” – Hắn gào rú

“Ừ… chết đi! Chết rồi khỏi cưới! KHỎE!” – Nó ung dung đáp

“Ấy~ Vợ àh… thà không động phòng còn hơn là không cưới được vợ” – Hắn nũng nịu

Cậu định nói câu gì đó nhưng tổng quản Kang bước vào, tằng hắng cái tư thế âu yếm:

“Đã đến giờ cử hành hôn lễ, mời Donghae điện hạ & EunHyuk điện hạ chuẩn bị”

Tổng quản Kang bước ra, không quên lườm xéo EunHae một cái. Thế đấy! Thân là tôi tớ mà cứ nghênh mặt với Vua. Mà có lẽ, làm Vua như DongHae đây giống như làm dân thường í. Ai cũng khinh. Nhưng Donghae không quan tâm, dù gì cậu cũng đâu muốn làm vua.

Eunhyuk nắm tay Donghae bước ra quãng trường. Ồh, mọi người đã chờ sẵn rồi, rất đông đủ là đằng khác. 2 người từ từ tiến đến chỗ vị cha sứ (???), trước mặt là tượng nữ thần Eunhae tối cao. Vị cha sứ nhìn 2 đứa nó, ngẩng cao đầu và nói to:

“Nhân danh nữ thần EunHae sắc đẹp và cao quý, ta muốn hỏi các con, các con có đồng ý suốt đời các con sẽ ở bên nhau, yêu thương nhau, tôn trọng lẫn nhau, sống chết có nhau chứ?”

Á… nó đau bụng quá… ôi ~ đau quá… mồ hôi nó bắt đầu túa ra như mưa, nó khuỵu xuống, ôm bụng. Hyuk hốt hoảng ôm nó, luôn miệng hỏi nó có sao không? Mặt hắn tái xanh rõ rệt, mọi người ở đấy bu lại, xúm vô xem chuyện hiếu kỳ. Nó cố gắng nhận định tình hình, đúng rồi, nó phải trả lời cha sứ… nó ra sức lấy hơi, cố nói :

“Con…đồng… ý…”

Nó nhìn hắn, cười nhưng không giấu được khuôn mặt đang nhăn lại vì đau của nó. Hắn nhìn nó, mắt hắn ầng ậng nước. Hắn ôm lấy nó, ôm thật chặt, hắn cố nói để không ai biết giọng hắn đang nhão đi vì khóc:

“Con đồng ý.”

Hắn bế nó như kiểu bế công chúa. Chạy về cung. Hắn đặt nó lên giường, thúc giục bọn nô tỳ gọi thái y. Hắn thay cho nó bộ đồ thoải mái nhất, lấy khăn ấm rửa mình cho nó, mặc dù nó không ngừng túa mồ hôi và luôn miệng kêu đau. Hắn sợ… sợ lắm… sợ nó rời bỏ hắn… giống như… appa của hắn rời bỏ hắn. Hắn không muốn cái quá khứ chết tiệt đó quay lại. Hắn nhìn nó, nhớ lại 16 năm trước…

_________Flash back________

16 năm trước, vào ngày sinh nhật lần thứ 10 của hắn…

“Seungil chukka hamnita ~ Seungil chukka hamnita ~ Chúc mừng sinh nhật con, Hyukkie yêu quý”

Một người đàn ông gương mặt phúc hậu đang cười âu yếm, 2 tay cầm 1 chiếc bánh kem lấp lánh ánh nến. Kế bên là mẹ hắn, cười tươi không kém.

Hắn cười hạnh phúc, hắn muốn cái khoảnh khắc này không bao giờ dừng lại, khoảnh khắc của một gia đình nhỏ nhưng ấm cúng, nhỏ nhưng đầy ắp tiếng cười. Hắn nhắm mắt lại, ước cho mình những điều ước cỏn con.

“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”

Hắn mở mắt, trước mặt nó, cha nó đang khuỵu xuống, máu tung tóe khắp nơi, văng lên cả chiếc bánh và mặt nó. Hắn đớ người, ngay khi mẹ hắn ôm hắn vào lòng và chạy trốn, hắn mới hoàn hồn. Cái gì thế này? Cha hắn chết vào đúng ngày sinh nhật hắn ư? Là mơ à? Chuyện này này là mơ đúng không? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu hắn. Hắn cảm thấy sợ hãi… hắn khóc… hắn hỏang loạn.

Rừng buổi đêm âm u… chỉ còn nghe tiếng chân chạy của mẹ hắn và tiếng hắn khóc… một ký ức tuổi thơ không đẹp tí nào cả…

______End Flash back_______

Tiếng mở cửa làm hắn thoát khỏi hồi tưởng, thái y đến rồi. Hắn gật đầu với thái y, nhường chỗ cho thái y bắt mạch.

1 phút sau…

2 phút sau…

3 phút …

Giới hạn của sự chịu đựng đã đỉnh điểm… EunHyuk hét lên

“YAH~ lão già… bắt mạch gì mà lâu thế”

“Ấy ấy ~ Điện hạ bớt giận… chẳng qua là DongHae điện hạ có thai, cho nên thần khám kĩ chút xíu ấy mà” – thái y cười cầu hòa

“Có thai thôi chứ có gì đâu mà khám kĩ” – Hắn gào lên – “À mà khoan… ông nói Donghae có thai… vậy có nghĩa là….”

30s sau…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” – Hắn gào lên – “Vợ ơi ~ vợ thật là thần kỳ ~ mới 2 lần đã dính ~ HAHAHAHHAHA”

Donghae đang ngất, cũng giật mình tỉnh giấc, cơn đau nơi bụng cậu đã bớt. Cậu nhìn hắn, đang nhảy nhót tung tăng khắp phòng. Gì thế? Bộ cậu bệnh nan y hay sao mà hắn vui thế?

“À… này…” – Donghae cất tiếng hỏi…

Hắn quay lại, thấy cậu đã tỉnh, hắn nhào tới ôm cậu…

“Vợ ah~ cám ơn vợ nhiều lắm” – Hắn cười, đầu tựa vào vai cậu

“À… ừ…” – Donghae không hiểu gì cả, cứ ậm ừ như thế - “mà tôi bị bệnh gì vậy? bụng tôi đau quá...”

Hắn thả cậu ra, cười tươi rói:

“À… không có gì đâu.. chẳng là vợ có thai í mà”

“Ừ… hên thật ~ chẳng phải bệnh gì nguy hiểm” – Cậu thở ra, như trút hết mọi lo âu

____Hae’s POV_________

Có thai…

Có thai…

CÓ THAI Ư?

_____________End Hae’s pov____

“ GYAAAAAAAAAAAAA! Tôi có thai ư?” – Cậu túm lấy cổ áo hắn

“Ừ! Vợ có thai đó! Là giọt máu của Vợ và Chồng đó!” – Hắn ôm lấy cậu

 Nó ngẩn người… nó có thai ư? Nhưng nó là con trai mà? Không thể nào đâu? Hắn đang đùa với nó à? Là mơ ư? Nếu là mơ thì nó phải mau mau thức dậy, thoát khỏi cái giấc mơ chết tiệt này

Nó bẹo má, á đau quá! Không phải mơ rồi. Nó sốc, vẫn đang rất sốc. Sao nó lại có thai được chứ? Aishhhhh. Đúng là cái số chó cắn thật mà. Nó bực dọc , chẳng thèm nhìn hắn 1 cái, đi thẳng vô nhà tắm. Mặc kệ tiếng réo của hắn ở ngoài, nó cởi bỏ bộ pijama hình cá và … tắm.

Hắn đứng ở ngoài, nhìn bóng cậu in trên mặt kính mờ ảo. Những hành động tắm gội của cậu đã bị hắn quay phim bằng não bộ. Hắn tự nhận là hắn rất xấu xa và tham lam, cái của hắn cương lên rồi đây. Hắn mạnh bạo đẩy cửa phòng tắm, mặc kệ cái hốt hoảng đang ửng đỏ của nó và hành động lấy tay che cái thằng nhóc đang lửng lơ giữa 2 chân nó. Nó bất ngờ vì hành động của hắn. Aishhhh ~ không phải hắn muốn nữa chứ? Nó lùi lại, hắn tiến tới, cho đến khi lưng nó va phải tường, nó mới biết mình cùng đường, thôi chết thì chết, ai bảo mình quyến rũ quá làm chi. Vâng, đó là 1 phút tự sướng của thị Biển. Hắn áp người nó vào tường, tay chống lên tường, khi mặt của hắn cách nó chừng 3 cm. Hắn nhếch mép cười thô bỉ (giống nụ cười thô bỉ của tớ =]]).

Hắn hôn nó, tấn công nó bằng cái lưỡi ngọt ngào và điệu nghệ. Nó yếu ớt đáp trả, hắn điên cuồng khám phá từng milimet trong vòm  miệng nó. Thả ra khi buồng phổi cả 2 réo lên vì thiếu oxi. Hắn nhìn nó bằng cặp mắt ham muốn, nếu không muôn nói là dâm loạn =.= Hắn bế cậu ra giường, cướp môi nó lần nữa, tay hắn sờ soạn khắp nơi trên cơ thể cậu. Hắn từ từ rà môi xuống cái cổ trắng ngần, để lại đó bao nhiêu dấu hôn đỏ ứng. Tiếng rên quyến rũ của cậu càng làm cho hắn thêm kích thích, điên cuồng hôn khắp người cậu. Môi hắn cũng tìm được 2 đầu nhũ hồng hồng của cậu, hắn liếm nó, mút nó và cắn nó 1 cái thật đau.

“AAAAAAAAAAAAAA” – DongHae kêu lên vì đau, nó khóc đến nơi rồi đây

“Ah~ Vợ yêu, chồng xin lỗi. Tại vợ quyến rũ quá” – văn Hiệc sau khi làm thị Biển khóc đã vội vàng xin lỗi. Tay vuốt đôi má phúng phính đang ửng đỏ lên vì ngượng. Đôi tay đó cứ thế mà vuốt theo cái S-line rù quến của DongHae. Nó rên lên vì… nhột. Tay hắn tìm được DongHae nhỏ trong khi 2 cái mỏ quấn quít lấy nhau. Hắn dứt môi mình ra môi Donghae, nhìn xuống cái của cậu đang cương lên. Hắn ngậm lấy chiều dài của Donghae, mút nó, liếm nó, và không quên cắn lên đỉnh của nó, làm thị Biển lại phải cất tiếng rên dài và “xịt” ra một thứ nước mà trắng đục lên người hắn và bụng nó. Donghae nhỏ đã ướt đẫm nước bọt của hắn, đang cương cứng dần lên. Nhưng cái của hắn, làm sao bây giờ, nó cứng ngắc luôn rồi. Aishhhh ~ Hắn nhìn donghae, mong cho donghae hiểu ý nó mà mút lấy cái đó của hắn. Nhưng thị Biển ta là người rất vô tình. Hiểu ý hắn  nhưng vẫn làm lơ, ai bảo đè nó ra rape làm chi. Giờ ráng chịu, có chết nó vẫn không ngậm cái đó đâu.

DongHae’s pov

Aishhhhhhhh ~ cái của hắn bự quá… Không được, có chết mình cũng không ngậm cái đó… Nhưng… nó quyến rũ quá… Không được…Donghae ~ mày đang làm gì vậy??

End pov

Vâng, thị Biển đã đầu hàng trước hàng “độc” của văn Hiệc. Donghae ôm lấy cổ EunHyuk, kéo xuống và lật ngược lại. Nó hôn ngấu nghiến vào EunHyuk nhỏ, may mắn thay nó là “Trùm phim con heo” nên việc này đối với nó khá… dễ. Cái của hắn dần mềm ra và “xịt” vào mặt Donghae cái thứ hôi tanh trắng đục đó… Donghae nuốt hết chúng… MẶN ! – Đó là từ mà donghae có thể diễn tả khi nuốt chúng. EunHyuk nãy giờ sung sướng vì trình XXX của vợ yêu hắn thuộc loại VIP, nó làm hắn sướng đến ngây người.

Hắn nhanh chóng lật donghae lại và hôn nó. Hắn nghiện đôi môi này mất rồi. Tay hắn mò mẫm tới cửa mình của cậu, 1 ngón… 2 ngón… ĐAU! Nó muốn khóc rồi. (A/N: sao thị Biển khóc quài ế??) không! Nó không muốn đau nữa, nó cố bật dậy mà hỏi:

“Không được… con của chúng ta… thì sao…???”

“Ah ~ cái đó vợ yêu không cần lo~ ông bác sĩ bảo làm tình càng nhiều thì đẻ càng dễ… cho nên mỗi ngày vợ phải làm tình với chồng… để đẻ dễ… con lại đẹp nữa…”

Kế hoạch thất bại rồi chị nhà à…lại còn mỗi ngày phải làm tình nữa chứ… thôi thì cắn răng chịu đựng thôi chứ biết làm sao giờ? Thị Biển cũng thích làm mấy chuyện này lắm cơ mà…

Hắn  đút ngón thứ 3 vào… cả người donghae quặn lại vì đau. Nước mắt lăn ra rồi… EunHyuk hôn vào đôi mắt đang ướt nước của Hae, thầm thì với nó:

“Sẽ mau thôi… Vợ yêu ah…”

Hắn nói, tiện tay đẩy mạnh cái của hắn vào cửa mình cậu, Donghae định la lên, nhưng đôi môi dày cuốn hút đó đã ngăn lại. Hắn hôn cậu, thân dưới đứng yên để cậu có thể quen với sự hiện diện của Eunhyuk nhỏ. Cả 2 cuốn vào sự ngọt ngào, 2 trái tim đập cùng 1 nhịp. Khi đã đoán chắc donghae đã quen với tư thế hiện giờ, eunhyuk mới dám đưa đẩy nhè nhẹ. Donghae lúc đầu đau nên rên la không ít, nhưng khi đã bị hút vào sự hoạn lạc thì những tiếng rên không kém phần khoái cảm. Từ từ rồi nhanh dần, nhanh dần… tiếng rên của donghae càng ngày nhanh hơn và quyến rũ hơn. Cậu la lên khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm và 1 lần nữa, thứ nước trắng đục ấy “xịt” ra. Hắn nhấp nhô vài cái, không chịu nổi nữa rồi… hắn đành ra trong cậu thôi. Donghae la lên khi chất lỏng đục trắng đó chạy trong cơ thể mình.

Cả 2  gục xuống, thở dốc. Donghae nằm trong vòng tay EunHyuk và ôm hắn. Sao mới có lần 1 mà mệt dữ dội thế này? Khát nước quá…

Nó cố sức bật dậy mặc kệ cho thân dưới đau điếng người và trên người không có một cái gì để che chắn cả. Nó từng bước tiến tới gian bếp được thiết kế riêng cho phòng nó. Nó tiến lại mở tủ lạnh, cúi người xuống, chu cái mông … trần của nó ra… cái của nó lẳng lơ giữa trời… chỉ để kím chai nước mà uống. Không ngờ cái hành động này đã bị văn Hiệc thấy. Máu dâm nổi lên. Hắn tung mền, tiến lại phía cậu. Nó đang uống nước cũng phải giựt mình. Cái quái gì thế này? Hắn định làm cho cậu một chập nữa ư? Không để cậu kêu lên, hắn cưỡng hôn cậu. Đè nó xuống chiếc bàn gần đó, hôn nó, tay không ngừng chọc ngoáy vào thành viên của Hae. Nó khẽ rên lên, vớt vát một chút sức lực, nó nói:

“Đừng mà… tôi mệt lắm…”

“Không được! Vợ phải chịu trách nhiệm khi đã rù quến chồng bằng cặp mông tội lỗi đó. Và vợ phải làm chồng thỏa mãn… đây là đêm tân hôn mà.”

Hắn nói nhẹ như bông… bộ hắn không biết mệt sao?? Hắn hôn lên chiếc cổ trắng ngần. Đánh dấu sở hữu bằng những vết đỏ… Hắn áp sát thân hình  vào người donghae, ôm nó.

“Anh yêu em… Donghae ah ~”

Rồi hôn nó ngấu nghiến, cái lưỡi của hắn ngọ nguậy trong khoang miệng donghae, khám phá hết ngóc ngách trong hang động ẩm ướt này.

Hắn lật người hae lại, để cậu bám vào bàn,không nói gì hắn đã đâm thật mạnh vào donghae, làm cậu ré lên, khóc không thành tiếng.

Hắn đưa đẩy nhịp nhàng trong cậu, khoái cảm làm cậu quên  mất cơn đau khi nãy, chỉ còn những tiếng rên đầy dục vọng. Đến rồi, donghae bắn ra thứ chất nhầy đó, eunhyuk cũng bắn ra bên trong cậu, hắn không chịu rút ra, cứ đưa đẩy như thế nhưng mạnh và nhanh hơn gấp 3 lần khi nãy.

“ah… ah… ah… mạnh hơn nữa đi… ah… eunhyuk ah ~”

Hắn nghe tiếng rên sướng sủa cậu mà kích thích đẩy mạnh gấp 10 lần (lần này chết bé Bông rồi =.=) bằng cả sức lực của hắn. Ra vô vài lần nữa thì hắn cũng bắn ra trong cậu, cậu hét lên vì dục vọng:

“AHHHHH ~”

Mệt lả người, cậu ngồi phịch xuống đất, hắn nhìn cậu mỉm cười, cúi xuống bế cậu, nói:

“Vợ tuyệt lắm… anh yêu em”

Cậu cười, cười với hắn bằng nụ cười ngọt ngào đó. Tiến đến giường, đặt cậu nằm xuống, “định” ngủ.

Vâng, chỉ là “định” thôi. Nhưng… 2 đứa nó ôm nhau khi không mặc gì thì là chuyện khác… 2 cái đó 1 lần nữa chạm vào nhau. Không hẹn mà cả 2 lại cương lên 1 lần nữa…

Hắn và nó trợn mắt nhìn nhau khi cảm nhận được 2 cái đó đang cương cứng. Rồi… hắn và nó cùng cười Hì hì. 3 lần rồi sao mà hắn với nó sung sức quá nhỉ… gần 2h sáng rồi… hắn, 1 lần nữa… đã cưỡng hôn nó… hắn nghiện đôi môi này mất rồi. Hắn, một lần nữa, ra vào trong nó… Nó, cứ phát ra âm thanh dục vọng đầy tội lỗi đó…

“Ah ~ tôi ~ ah ~ tôi sắp ~  ah ~ ra… rồi ~ ahhhh”

“Vợ ah~ cố chịu … đi. Chúng ta sẽ cùng ra…”

Hắn đẩy vô ra vài cái nữa… thì cùng đã đến đỉnh điểm…

“Vợ ah ~ chồng sắp ra rồi…”

“thế thì… ah … nhanh nhanh… ah… dùm… ah tôi hết… ah chịu nổi… ah…rồi…ah”

“Uhm… chồng đếm 1,2,3 … vợ và chồng cùng ra nhé…”

“uhm… ah…”

“1… 2… 3…”

Kết thúc số 3, hắn đẩy thật mạnh vào người cậu, Donghae ré lên, cả 2 cùng ra, nhưng hắn ra trong người cậu.

Hắn gục xuống, không buồn rút cái đó ra khỏi người donghae, cả 2 ôm nhau ngủ. Cậu cười, hắn cười, không biết trong mơ cả 2 thấy gì mà cười toe toét thế.

Bạn nghĩ chỉ 4 lần là  xong ư??? Đêm còn dài mà… ai biết được khoảng thời gian đến sáng đó họ làm biết bao nhiêu lần? Cứ đà này 2 anh chị bị hiếm muộn tinh cho xem. Haizzzz!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net